Chương 2
Sơn Quỷ
2025-03-20 09:30:19
05.
Như tôi mong muốn, cuối cùng tôi cũng trở thành "bạn gái tin đồn" của Giang Tri Đình.
Nhưng mà…
Nội dung tin đồn lại là: Giang Hoài thay lòng đổi dạ, không cam lòng, tôi nổi cơn hắt rượu lên mặt anh trai người ta.
Hả?
Logic ở đâu?
Tôi xách theo túi lớn túi nhỏ sang xin lỗi, ngồi xổm đợi trước cửa nhà Giang Tri Đình.
Anh ấy vừa bước ra khỏi cửa, tôi lập tức tươi cười:
"Giang sư huynh…"
"Cút."
Tôi cuống quýt muốn chạy theo, không ngờ ngồi lâu tê chân, còn bị mấy hộp quà chặn lại, ngã nhào về phía anh ấy.
"Giang… Giang Tri Đình!"
Tôi giật mình kêu lên, theo phản xạ túm lấy anh ấy.
Nhưng mà…
Khoảng cách quá xa, tôi chỉ chạm được đến thắt lưng Giang Tri Đình…
Cảm giác nơi đầu ngón tay có gì đó không đúng lắm…
Nhưng tôi không kịp suy nghĩ, đã nắm lấy ngay lập tức.
Giang Tri Đình khẽ hừ một tiếng.
Tôi hít một hơi lạnh, vội vàng buông tay.
Rõ ràng trời đang vào hè, nhưng sao trước cửa nhà Giang Tri Đình, bỗng dưng nổi lên cơn gió lạnh buốt giá thế chứ.
Tôi nuốt nước bọt, gượng cười:
"Giang sư huynh, xem ra hôm nay anh vẫn chưa nguôi giận. Chắc em đến không đúng lúc, vậy để hôm khác em quay lại nhé!"
Tôi nói nhanh như gió, tay chân lanh lẹ bò dậy định chạy mất dép.
Ngay giây tiếp theo, cổ áo sau bị nắm chặt.
Giọng nói lạnh lùng đáng sợ vang lên.
"Thẩm, Tiểu, Thư."
Tôi rùng mình.
"Nếu cô thực sự muốn bước chân vào nhà họ Giang…"
Giang Tri Đình nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ.
"Thì tôi có thể giúp cô."
Hả?
Còn có chuyện tốt như thế sao?
"Vậy anh giúp em đi."
"Nhưng em không muốn làm bạn gái của Giang Hoài, em muốn làm chị dâu của cậu ta cơ."
06.
Nếu gi.ết người không bị ngồi t.ù, chắc chắn Giang Tri Đình đã b.ăm tôi ra thành trăm mảnh.
May mắn thay, luật pháp đã cứu tôi một mạng.
Nhưng mà…
Hình tượng "gái ngoan" của tôi nát rồi.
Dù sao chuyến đi lần này cũng không phải không có thu hoạch.
Từ hôm đó về sau, mỗi lần gặp lại Giang Tri Đình, anh ấy sẽ không còn phớt lờ tôi như trước nữa.
Mà chỉ lạnh lùng liếc tôi một cái.
Tôi mặc kệ ánh mắt cá ch.ết kia, kiên quyết bước đến trước mặt anh ấy.
"Giang sư huynh, cà vạt của anh lệch rồi, để em chỉnh giúp anh nhé."
Tôi thử đưa tay, Giang Tri Đình nhìn chằm chằm, không động đậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi mạnh dạn hơn, vươn tay về phía cổ áo anh ấy.
Nhưng ngay khi chạm vào…
Cổ tay tôi bị siết chặt, trong chớp mắt, tôi bị Giang Tri Đình kabedon vào tường.
Gương mặt phóng đại của Giang Tri Đình xuất hiện ngay trước mắt tôi.
Khoảng cách gần đến mức, tôi có thể cảm nhận được hơi thở chúng tôi đang quyện vào nhau.
"Thẩm tiểu thư, cô muốn gì?"
Tôi đã miễn dịch với cái giọng sát khí này, thậm chí còn chủ động mềm người, cười làm nũng, ghé sát tai anh ấy, khẽ thổi hơi.
"Giang tiên sinh, em muốn anh."
Giáo viên dạy múa từng nói rằng, tôi, trời sinh mị cốt.
Tôi cảm thấy rất tự tin, chắc chắn bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể cưỡng lại sự mê hoặc của tôi đâu.
Giang Tri Đình khẽ cười, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi:
"Tôi chẳng phải ranh con mười tám tuổi, không dễ mắc bẫy vậy đâu."
"Bẫy này của em có thể không có tác dụng với trai mười tám, nhưng với ông già như anh thì chưa chắc đâu."
Chắc hẳn từ "ông già" đã kích thích Giang Tri Đình, anh ấy híp mắt, vẻ mặt nguy hiểm.
Tôi không sợ ch.ết, đưa ngón tay còn lại chạm nhẹ vào yết hầu anh ấy.
"Giang tiên sinh, biết em nghĩ gì ngay lần đầu gặp anh không?"
Tôi từ từ trượt tay xuống cổ áo Giang Tri Đình, nắm lấy vạt áo.
"Em muốn lột bộ vest này của anh lắm đấy!"
07.
Tôi nghĩ rằng Giang Tri Đình sẽ tức giận sau đó thẳng tay ném tôi ra ngoài.
Nhưng không…
Anh ấy không hề ngăn cản bàn tay đang nghịch ngợm của tôi, mà lại nắm chặt cằm tôi.
Chúng tôi gần đến mức hơi thở quấn lấy nhau.
Chỉ cần tiến thêm một chút nữa, môi sẽ chạm môi.
Tim tôi đập thình thịch, không rõ do sợ hãi hay mong chờ.
Đôi mắt của Giang Tri Đình đen như mực, ngay cả giọng nói cũng trầm đục.
"Thẩm tiểu thư, cô có biết tại sao bên tôi không có phụ nữ không?"
Tôi không muốn để Giang Tri Đình nhận ra mình đang căng thẳng, cố ý nhướng mày khiêu khích.
"Anh là gay à? Hay là… không được?"
Lực tay Giang Tri Đình bỗng chốc mạnh hơn vài phần.
Anh ấy chằm chằm nhìn tôi, cúi đầu sát xuống, khóe môi lướt nhẹ qua môi tôi.
Cái chạm khẽ ấy, mập mờ, như có như không.
Cả người tôi như bị điện giật, khẽ co người lại theo bản năng, nhưng không hề đẩy Giang Tri Đình ra.
Giang Tri Đình cười khẽ một tiếng.
Anh ấy từ tốn lùi người lại, trở lại với khuôn mặt cá c.h.ế.t vạn năm như cũ.
Giọng chế giễu:
" Tuổi còn nhỏ, không biết tự trọng."
Tim tôi vẫn còn đang đập loạn.
Khi Giang Tri Đình quay người định mở cửa, tôi hít một hơi sâu, cố gắng giữ giọng bình tĩnh:
"Anh ở Myanmar vài năm thì đã sao?"
"Ở Myanmar thì không phải con người nữa à?"
Tôi khoanh tay tựa vào tường, khóe môi nhếch lên:
"Hơn nữa…"
"Giang tiên sinh, anh có phản ứng rồi."
Như tôi mong muốn, cuối cùng tôi cũng trở thành "bạn gái tin đồn" của Giang Tri Đình.
Nhưng mà…
Nội dung tin đồn lại là: Giang Hoài thay lòng đổi dạ, không cam lòng, tôi nổi cơn hắt rượu lên mặt anh trai người ta.
Hả?
Logic ở đâu?
Tôi xách theo túi lớn túi nhỏ sang xin lỗi, ngồi xổm đợi trước cửa nhà Giang Tri Đình.
Anh ấy vừa bước ra khỏi cửa, tôi lập tức tươi cười:
"Giang sư huynh…"
"Cút."
Tôi cuống quýt muốn chạy theo, không ngờ ngồi lâu tê chân, còn bị mấy hộp quà chặn lại, ngã nhào về phía anh ấy.
"Giang… Giang Tri Đình!"
Tôi giật mình kêu lên, theo phản xạ túm lấy anh ấy.
Nhưng mà…
Khoảng cách quá xa, tôi chỉ chạm được đến thắt lưng Giang Tri Đình…
Cảm giác nơi đầu ngón tay có gì đó không đúng lắm…
Nhưng tôi không kịp suy nghĩ, đã nắm lấy ngay lập tức.
Giang Tri Đình khẽ hừ một tiếng.
Tôi hít một hơi lạnh, vội vàng buông tay.
Rõ ràng trời đang vào hè, nhưng sao trước cửa nhà Giang Tri Đình, bỗng dưng nổi lên cơn gió lạnh buốt giá thế chứ.
Tôi nuốt nước bọt, gượng cười:
"Giang sư huynh, xem ra hôm nay anh vẫn chưa nguôi giận. Chắc em đến không đúng lúc, vậy để hôm khác em quay lại nhé!"
Tôi nói nhanh như gió, tay chân lanh lẹ bò dậy định chạy mất dép.
Ngay giây tiếp theo, cổ áo sau bị nắm chặt.
Giọng nói lạnh lùng đáng sợ vang lên.
"Thẩm, Tiểu, Thư."
Tôi rùng mình.
"Nếu cô thực sự muốn bước chân vào nhà họ Giang…"
Giang Tri Đình nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ.
"Thì tôi có thể giúp cô."
Hả?
Còn có chuyện tốt như thế sao?
"Vậy anh giúp em đi."
"Nhưng em không muốn làm bạn gái của Giang Hoài, em muốn làm chị dâu của cậu ta cơ."
06.
Nếu gi.ết người không bị ngồi t.ù, chắc chắn Giang Tri Đình đã b.ăm tôi ra thành trăm mảnh.
May mắn thay, luật pháp đã cứu tôi một mạng.
Nhưng mà…
Hình tượng "gái ngoan" của tôi nát rồi.
Dù sao chuyến đi lần này cũng không phải không có thu hoạch.
Từ hôm đó về sau, mỗi lần gặp lại Giang Tri Đình, anh ấy sẽ không còn phớt lờ tôi như trước nữa.
Mà chỉ lạnh lùng liếc tôi một cái.
Tôi mặc kệ ánh mắt cá ch.ết kia, kiên quyết bước đến trước mặt anh ấy.
"Giang sư huynh, cà vạt của anh lệch rồi, để em chỉnh giúp anh nhé."
Tôi thử đưa tay, Giang Tri Đình nhìn chằm chằm, không động đậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi mạnh dạn hơn, vươn tay về phía cổ áo anh ấy.
Nhưng ngay khi chạm vào…
Cổ tay tôi bị siết chặt, trong chớp mắt, tôi bị Giang Tri Đình kabedon vào tường.
Gương mặt phóng đại của Giang Tri Đình xuất hiện ngay trước mắt tôi.
Khoảng cách gần đến mức, tôi có thể cảm nhận được hơi thở chúng tôi đang quyện vào nhau.
"Thẩm tiểu thư, cô muốn gì?"
Tôi đã miễn dịch với cái giọng sát khí này, thậm chí còn chủ động mềm người, cười làm nũng, ghé sát tai anh ấy, khẽ thổi hơi.
"Giang tiên sinh, em muốn anh."
Giáo viên dạy múa từng nói rằng, tôi, trời sinh mị cốt.
Tôi cảm thấy rất tự tin, chắc chắn bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể cưỡng lại sự mê hoặc của tôi đâu.
Giang Tri Đình khẽ cười, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi:
"Tôi chẳng phải ranh con mười tám tuổi, không dễ mắc bẫy vậy đâu."
"Bẫy này của em có thể không có tác dụng với trai mười tám, nhưng với ông già như anh thì chưa chắc đâu."
Chắc hẳn từ "ông già" đã kích thích Giang Tri Đình, anh ấy híp mắt, vẻ mặt nguy hiểm.
Tôi không sợ ch.ết, đưa ngón tay còn lại chạm nhẹ vào yết hầu anh ấy.
"Giang tiên sinh, biết em nghĩ gì ngay lần đầu gặp anh không?"
Tôi từ từ trượt tay xuống cổ áo Giang Tri Đình, nắm lấy vạt áo.
"Em muốn lột bộ vest này của anh lắm đấy!"
07.
Tôi nghĩ rằng Giang Tri Đình sẽ tức giận sau đó thẳng tay ném tôi ra ngoài.
Nhưng không…
Anh ấy không hề ngăn cản bàn tay đang nghịch ngợm của tôi, mà lại nắm chặt cằm tôi.
Chúng tôi gần đến mức hơi thở quấn lấy nhau.
Chỉ cần tiến thêm một chút nữa, môi sẽ chạm môi.
Tim tôi đập thình thịch, không rõ do sợ hãi hay mong chờ.
Đôi mắt của Giang Tri Đình đen như mực, ngay cả giọng nói cũng trầm đục.
"Thẩm tiểu thư, cô có biết tại sao bên tôi không có phụ nữ không?"
Tôi không muốn để Giang Tri Đình nhận ra mình đang căng thẳng, cố ý nhướng mày khiêu khích.
"Anh là gay à? Hay là… không được?"
Lực tay Giang Tri Đình bỗng chốc mạnh hơn vài phần.
Anh ấy chằm chằm nhìn tôi, cúi đầu sát xuống, khóe môi lướt nhẹ qua môi tôi.
Cái chạm khẽ ấy, mập mờ, như có như không.
Cả người tôi như bị điện giật, khẽ co người lại theo bản năng, nhưng không hề đẩy Giang Tri Đình ra.
Giang Tri Đình cười khẽ một tiếng.
Anh ấy từ tốn lùi người lại, trở lại với khuôn mặt cá c.h.ế.t vạn năm như cũ.
Giọng chế giễu:
" Tuổi còn nhỏ, không biết tự trọng."
Tim tôi vẫn còn đang đập loạn.
Khi Giang Tri Đình quay người định mở cửa, tôi hít một hơi sâu, cố gắng giữ giọng bình tĩnh:
"Anh ở Myanmar vài năm thì đã sao?"
"Ở Myanmar thì không phải con người nữa à?"
Tôi khoanh tay tựa vào tường, khóe môi nhếch lên:
"Hơn nữa…"
"Giang tiên sinh, anh có phản ứng rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro