Chương 8
Sơn Quỷ
2025-03-20 09:30:19
22.
Tôi không muốn lập tức đến nhà Giản Khâu, như vậy quá đột ngột.
Anh ấy thu xếp cho tôi ở khách sạn gần đó, trước khi đi còn bảo:
"Anh đã gọi đồ ăn giúp em rồi, em nghỉ ngơi chút đi nhé."
Sau mấy ngày di chuyển liên tục, tôi vừa nằm xuống giường đã lười không muốn nhúc nhích.
Đinh đoong…
Tiếng chuông cửa vang lên.
Tưởng là nhân viên khách sạn đưa đồ ăn đến, tôi không đề phòng, mở cửa.
Nhưng vừa nhìn thấy người đứng bên ngoài, tôi liền khựng lại.
Sau đó, tôi lập tức đưa tay đóng cửa.
Giang Tri Đình ung dung dùng một tay chặn cửa, tự nhiên bước vào phòng.
Tôi trừng mắt:
"Giang…"
Đã vài năm trôi qua, Giang Tri Đình vẫn thuận tay áp tôi vào tường như trước.
Nhưng giờ tôi đã không còn mong chờ Giang Tri Đình sẽ đè tôi xuống như ngày xưa.
Tôi vùng vẫy dữ dội.
"Giang Tri Đình, anh phát đi.ên gì vậy!"
Giang Tri Đình một tay siết chặt eo tôi, một tay nắm hai cổ tay tôi, dễ dàng chế trụ tôi.
Anh ấy cúi xuống, đôi mắt đen đầy áp lực, giọng nói trầm khàn như lưỡi d.a.o sắc bén.
"Đừng đi."
Tim tôi hẫng một nhịp.
Tôi hiểu ngay, Giang Tri Đình đang bảo tôi đừng đến nhà Giản Khâu.
Tôi cười giễu.
"Dựa vào đâu?"
Giang Tri Đình đáp…
"Dựa vào việc em thích tôi."
Tôi lặng người, rồi cười lạnh:
"Giang Tri Đình, anh bị bệnh à?"
Anh ấy càng cúi sát, giọng khàn khàn:
"Ừ."
"Là bệnh tương tư."
Giang Tri Đình ôm tôi chặt hơn, kéo tôi sát vào lòng.
Khẽ nghiêng đầu, đôi mắt như lưỡi câu, chậm rãi áp sát.
Hơi thở quấn lấy nhau, mập mờ dụ đỗ.
Ngay lúc môi Giang Tri Đình sắp chạm vào môi tôi, tôi bất ngờ nghiêng đầu, lạnh giọng:
"Giang tiên sinh, xin anh tự trọng, tôi đã có bạn trai."
Anh ấy khựng lại.
Sau đó cười lạnh, giọng đầy châm biếm:
"Tôi thấy hắn ta rất thích đội nón xanh đấy."
Tôi giận tím mặt, gằn giọng:
"Không cho anh nói xấu bạn trai tôi!"
23.
Giang Tri Đình rời đi.
Tôi ngồi bệt xuống sàn, tựa lưng vào tường, cảm thấy bản thân thật vô dụng.
Chỉ cần nhìn Giang Tri Đình một cái, tôi lại không thể kiềm chế mà rung động.
Hôm sau, Giản Khâu đến đón tôi về nhà.
"Tối qua ngủ không ngon à? Sao trông sắc mặt kém thế?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi ấp úng:
"Chắc là do em chưa quen múi giờ…"
Giản Khâu lập tức tỏ vẻ áy náy:
"Là do anh không tốt, vội vàng kéo em đến đây."
Bố mẹ Giản Khâu đã nhiều lần giục anh ấy dẫn bạn gái về ra mắt, nhưng trước đây, anh ấy luôn tìm cớ từ chối.
Lần này, tôi không tiện thoái thác thêm, nên đành phải giúp anh ấy một lần.
"Lát nữa đến nhà anh, em chỉ cần cười ngốc một chút là được. Bố mẹ anh có hỏi gì, anh sẽ lo, em đừng lo lắng."
Những lúc như thế này, Giản Khâu cũng khá ra dáng một người bạn trai đáng tin
"Được, em sẽ cười thật tươi, không làm mất mặt anh đâu."
Nhưng đến khi tôi thực sự bước vào nhà Giản Khâu, tôi mới phát hiện mình cười không nổi nữa.
Bởi vì…
Trên bàn ăn, Giang Tri Đình đang ngồi bên cạnh cha Giản Khâu.
Khi nhìn thấy chúng tôi, anh ấy chỉ hờ hững liếc qua một cái, sau đó bình thản quay sang trò chuyện với cha Giản.
Tôi chằm chằm nhìn Giang Tri Đình, hận không thể dùng ánh mắt xuyên thủng người anh ấy.
Mẹ Giản Khâu bước đến chào hỏi, sau đó hạ giọng nói nhỏ với con trai:
"Cậu ấy là bạn của bố con, sáng sớm nay đã đến rồi."
Tôi khẽ cười lạnh, nhưng vẫn giữ vẻ ngoan ngoãn, dịu dàng, đi theo Giản Khâu vào chỗ ngồi.
Bàn ăn là bàn tròn, Giang Tri Đình ngồi bên phải cha Giản, mẹ Giản ngồi bên trái.
Giản Khâu chủ động ngồi xuống cạnh Giang Tri Đình, tạo ra khoảng cách ngăn cách tôi và Giang Tri Đình.
Cha Giản vui vẻ giới thiệu, trước tiên giới thiệu Giang Tri Đình với tôi và Giản Khâu:
"Vị này là chủ tịch của Tập đoàn Tự Sơn. Hai đứa ít tuổi hơn, nên gọi một tiếng ‘Giang tiên sinh’ đi."
Nghe đến chữ ‘Tự’, tim tôi lại khẽ nhói lên.
Giản Khâu giả vờ chợt nhận ra, tò mò quay sang hỏi Giang Tri Đình:
"Giang tiên sinh, tuổi này chắc anh cũng nên lập gia đình rồi chứ? Anh không về nhà ăn cơm, chị nhà không có ý kiến gì sao?"
Câu nói này có chút bất kính, sắc mặt cha Giản tối sầm, định mở miệng quở trách.
Nhưng Giang Tri Đình lại thản nhiên trả lời:
"Chưa kết hôn."
Sau đó, anh ấy nhìn thẳng vào tôi, ngữ khí mập mờ:
"Vẫn còn đang theo đuổi."
Bàn ăn không lớn, ánh mắt của anh ấy trần trụi như vậy, những người ngồi đây đâu phải kẻ ngốc, sao có thể không nhận ra giữa tôi và Giang Tri Đình có điều gì bất thường?
Bầu không khí có chút căng thẳng.
Lúc này, Giản Khâu đột nhiên nắm lấy tay tôi.
Tôi giật mình, theo bản năng định rút tay lại, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt anh ấy ra hiệu, tôi ngầm hiểu, không giãy giụa nữa.
Giản Khâu mỉm cười, ánh mắt đầy dịu dàng, giống như chứa đựng cả thế giới nhìn tôi.
"Lúc trước, tôi theo đuổi Lam Lam mất hơn nửa năm mới thành công.
“Rất nhiều kỷ niệm đến giờ vẫn còn nhớ như in."
Tôi…
Chưa từng biết Giản Khâu lại có tài diễn xuất tốt đến vậy.
Tôi cố gắng kiềm chế khóe môi đang giật giật, ngước lên, nở nụ cười ngọt ngào với anh ấy.
"Khâu Khâu…"
"Choang!"
Một tiếng vỡ giòn vang lên.
Mọi người đồng loạt quay đầu lại.
Chỉ thấy dưới chân Giang Tri Đình, một chén trà đã vỡ thành từng mảnh, trên ống tay áo của anh ấy còn đọng lại vết nước rõ ràng.
Anh ấy mỉm cười, giọng điệu thản nhiên:
"Xin lỗi, thất lễ rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro