Chương 6
Sơn Quỷ
2025-03-20 09:30:19
17.
Từ hôm đó, mấy ngày liền tôi không gặp Giang Tri Đình.
Tôi không phải kiểu con gái thích dính người, hơn nữa tôi biết anh ấy rất bận.
Tôi hỏi thăm bố tình hình, bố nói Giang gia hiện đang rối tung cả lên.
Cha của Giang Tri Đình đã cho người ra tay phá hoại việc kinh doanh của anh ấy ở Bắc Kinh.
Còn Giang Tri Đình khiến sản nghiệp của Giang ở Giang Thành lao đao, hai bên đang đấu nhau đến cá ch.ết lưới rách.
Tôi lại dò hỏi tin tức từ Thẩm Dư, cô bé nói:
"Bố của Giang Hoài dự định hai ngày nữa sẽ đưa cậu ấy lên Bắc Kinh làm quen với môi trường mới trước."
Tôi bừng tỉnh.
Cha của Giang Hoài để bảo vệ cậu ta nên muốn đưa cậu ta đi trước.
Những sóng gió của Giang gia không hề ảnh hưởng đến Giang Hoài, thậm chí có khi cậu ta còn không hề hay biết những chuyện này.
Nghĩ đến đây, lòng tôi nghẹn đắng.
Tôi đau lòng vì Giang Tri Đình.
Tôi vẫn nhắn tin duy trì liên lạc với anh ấy qua, thỉnh thoảng trêu ghẹo vài câu, anh ấy luôn bình thản trả lời.
Tôi cứ ngỡ đó là dung túng, mà không hề nhận ra có điều gì đó không đúng.
Mãi cho đến khi quản lý hội sở gọi điện cho tôi.
"Đại tiểu thư, lần trước cô dặn nếu Giang tiên sinh đến hội sở, tôi phải báo ngay cho cô."
"Anh ấy hiện đang ở phòng A1, tầng ba hội sở, đã ngồi đó ba tiếng đồng hồ rồi…"
Tôi sững sờ.
Sau đó vội vàng lao đến.
Khi tôi đẩy cửa bước vào…
Trên bàn, dưới sàn la liệt vỏ chai rượu, mùi cồn nồng nặc gắt mũi.
Vừa vào phòng, tôi đã bị sặc vài hơi.
"Giang Tri Đình…"
Tôi đưa tay định bật đèn, nhưng giữa bóng tối, cổ tay tôi bị kéo lại.
Nhưng lần này, tôi không bị đẩy vào tường.
Mà bị kéo vào một vòng tay ấm nóng.
Giang Tri Đình từ phía sau ôm chặt lấy tôi.
Anh ấy gục đầu lên vai tôi, môi không yên phận rà trên cổ tôi.
Mùi rượu trên người Giang Tri Đình nồng đến mức như thể vừa mới ngâm trong thùng rượu vớt ra.
Tôi né tránh nụ hôn của anh ấy, lấy sức đẩy nhẹ vào n.g.ự.c anh, cố gắng đánh thức lý trí của anh ấy:
"Giang Tri Đình, anh tỉnh táo lại đi!"
Không biết Giang Tri Đình có nghe thấy không, nhưng quả thật, động tác của anh ấy ngừng lại.
Chỉ là…
Anh ấy vẫn mềm nhũn ôm tôi không buông.
Tôi định chờ một chút, sau đó đỡ Giang Tri Đình ra ghế sofa nằm.
Nhưng ngay lúc ấy, tôi nghe thấy một giọng khẽ vang bên tai mình…
"A Nhứ."
Tôi như bị tạt một chậu nước đá.
Toàn thân tôi tê dại, lạnh toát.
Tứ chi cứng đờ.
Có lẽ tôi nghe nhầm rồi?
Giang Tri Đình lại cọ môi lên cổ tôi, tôi mấp máy môi, không biết nên phản ứng thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Rồi anh ấy lại khẽ gọi…
"A Nhứ."
Rầm!
Một thứ gì đó trong lòng tôi sụp đổ.
Tôi dốc toàn lực thoát khỏi vòng tay Giang Tri Đình, vung tay tát anh ấy một cái.
Bốp!
Giang Tri Đình loạng choạng, ngã tựa vào tường, chưa bao giờ thảm hại đến thế.
"Giang Tri Đình, anh là đồ khốn nạn!"
18.
Năm mười sáu tuổi, tôi thích Giang Hoài.
Nhưng cái thích đó chỉ như một đứa trẻ muốn có một món đồ chơi mới mà thôi.
Không quá đặc biệt, chỉ đơn giản là chọn bừa một cái vừa mắt trong số mấy thứ bày sẵn trên bàn.
Đứa trẻ ấy cũng rất trân trọng, rất bằng lòng bỏ công sức ra giữ gìn món đồ chơi mình đã chọn.
Nhưng chỉ dừng lại ở việc thích, không có cũng chẳng sao.
Bởi vì đứa trẻ ấy không thiếu đồ chơi, nó biết mình có nhiều lựa chọn khác, nó cũng biết một ngày nào đó mình sẽ không còn hứng thú chơi nữa.
Vậy nên, Giang Hoài không thích tôi, tôi không buồn.
Thậm chí, tôi đã đoán trước được kết quả ấy từ lâu.
Nhưng Giang Tri Đình thì khác.
Tôi yêu anh ấy từ cái nhìn đầu tiên, yêu không thể kiểm soát.
Không có lý do, không thể giải thích, chỉ là…
Anh ấy khiến tôi bằng lòng dâng hiến chính mình.
Tôi chắc chắn.
Hôm đó, nếu Giang Tri Đình thực sự muốn làm gì tôi, có lẽ tôi sẽ không phản kháng.
Tôi thích anh ấy…
Như con thiêu thân lao đầu vào lửa.
Cuối cùng…
Tôi đã tự thiêu rụi chính mình.
Tôi tự cao tự đại, mắt không chứa nổi hạt cát.
Tôi đáng lẽ phải tuyệt tình dứt khoát, nhưng tôi không cam lòng.
Ngày hôm sau, tôi vẫn nhắn tin cho anh ấy.
[A Nhứ là ai?]
Giang Tri Đình trả lời.
[Một người phụ nữ.]
Tình cảm của tôi dành cho Giang Tri Đình, từ khoảnh khắc đó, đã bị vấy bẩn mất rồi.
Tôi không thích anh ấy nữa.
Tôi ném điện thoại đi, bê hết bia trong tủ lạnh vào phòng, liên tục uống cạn hết lon này đến lon khác.
Tôi càng uống càng tỉnh táo, càng tỉnh táo càng đau đớn.
Mãi cho đến khi Thẩm Dư chạy vào phòng.
Cô bé hoảng hốt, giật lấy chai rượu khỏi tay tôi, khóc lóc cầu xin:
"Chị! Chị ơi… chị sao vậy? Chị không sao chứ?"
Bỗng nhiên, tôi không chịu đựng nổi nữa.
Tôi nhào vào lòng Thẩm Dư, khóc nức nở.
"A Dư…"
"Tại sao người chị thích đều không thích chị vậy?"
Từ hôm đó, mấy ngày liền tôi không gặp Giang Tri Đình.
Tôi không phải kiểu con gái thích dính người, hơn nữa tôi biết anh ấy rất bận.
Tôi hỏi thăm bố tình hình, bố nói Giang gia hiện đang rối tung cả lên.
Cha của Giang Tri Đình đã cho người ra tay phá hoại việc kinh doanh của anh ấy ở Bắc Kinh.
Còn Giang Tri Đình khiến sản nghiệp của Giang ở Giang Thành lao đao, hai bên đang đấu nhau đến cá ch.ết lưới rách.
Tôi lại dò hỏi tin tức từ Thẩm Dư, cô bé nói:
"Bố của Giang Hoài dự định hai ngày nữa sẽ đưa cậu ấy lên Bắc Kinh làm quen với môi trường mới trước."
Tôi bừng tỉnh.
Cha của Giang Hoài để bảo vệ cậu ta nên muốn đưa cậu ta đi trước.
Những sóng gió của Giang gia không hề ảnh hưởng đến Giang Hoài, thậm chí có khi cậu ta còn không hề hay biết những chuyện này.
Nghĩ đến đây, lòng tôi nghẹn đắng.
Tôi đau lòng vì Giang Tri Đình.
Tôi vẫn nhắn tin duy trì liên lạc với anh ấy qua, thỉnh thoảng trêu ghẹo vài câu, anh ấy luôn bình thản trả lời.
Tôi cứ ngỡ đó là dung túng, mà không hề nhận ra có điều gì đó không đúng.
Mãi cho đến khi quản lý hội sở gọi điện cho tôi.
"Đại tiểu thư, lần trước cô dặn nếu Giang tiên sinh đến hội sở, tôi phải báo ngay cho cô."
"Anh ấy hiện đang ở phòng A1, tầng ba hội sở, đã ngồi đó ba tiếng đồng hồ rồi…"
Tôi sững sờ.
Sau đó vội vàng lao đến.
Khi tôi đẩy cửa bước vào…
Trên bàn, dưới sàn la liệt vỏ chai rượu, mùi cồn nồng nặc gắt mũi.
Vừa vào phòng, tôi đã bị sặc vài hơi.
"Giang Tri Đình…"
Tôi đưa tay định bật đèn, nhưng giữa bóng tối, cổ tay tôi bị kéo lại.
Nhưng lần này, tôi không bị đẩy vào tường.
Mà bị kéo vào một vòng tay ấm nóng.
Giang Tri Đình từ phía sau ôm chặt lấy tôi.
Anh ấy gục đầu lên vai tôi, môi không yên phận rà trên cổ tôi.
Mùi rượu trên người Giang Tri Đình nồng đến mức như thể vừa mới ngâm trong thùng rượu vớt ra.
Tôi né tránh nụ hôn của anh ấy, lấy sức đẩy nhẹ vào n.g.ự.c anh, cố gắng đánh thức lý trí của anh ấy:
"Giang Tri Đình, anh tỉnh táo lại đi!"
Không biết Giang Tri Đình có nghe thấy không, nhưng quả thật, động tác của anh ấy ngừng lại.
Chỉ là…
Anh ấy vẫn mềm nhũn ôm tôi không buông.
Tôi định chờ một chút, sau đó đỡ Giang Tri Đình ra ghế sofa nằm.
Nhưng ngay lúc ấy, tôi nghe thấy một giọng khẽ vang bên tai mình…
"A Nhứ."
Tôi như bị tạt một chậu nước đá.
Toàn thân tôi tê dại, lạnh toát.
Tứ chi cứng đờ.
Có lẽ tôi nghe nhầm rồi?
Giang Tri Đình lại cọ môi lên cổ tôi, tôi mấp máy môi, không biết nên phản ứng thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Rồi anh ấy lại khẽ gọi…
"A Nhứ."
Rầm!
Một thứ gì đó trong lòng tôi sụp đổ.
Tôi dốc toàn lực thoát khỏi vòng tay Giang Tri Đình, vung tay tát anh ấy một cái.
Bốp!
Giang Tri Đình loạng choạng, ngã tựa vào tường, chưa bao giờ thảm hại đến thế.
"Giang Tri Đình, anh là đồ khốn nạn!"
18.
Năm mười sáu tuổi, tôi thích Giang Hoài.
Nhưng cái thích đó chỉ như một đứa trẻ muốn có một món đồ chơi mới mà thôi.
Không quá đặc biệt, chỉ đơn giản là chọn bừa một cái vừa mắt trong số mấy thứ bày sẵn trên bàn.
Đứa trẻ ấy cũng rất trân trọng, rất bằng lòng bỏ công sức ra giữ gìn món đồ chơi mình đã chọn.
Nhưng chỉ dừng lại ở việc thích, không có cũng chẳng sao.
Bởi vì đứa trẻ ấy không thiếu đồ chơi, nó biết mình có nhiều lựa chọn khác, nó cũng biết một ngày nào đó mình sẽ không còn hứng thú chơi nữa.
Vậy nên, Giang Hoài không thích tôi, tôi không buồn.
Thậm chí, tôi đã đoán trước được kết quả ấy từ lâu.
Nhưng Giang Tri Đình thì khác.
Tôi yêu anh ấy từ cái nhìn đầu tiên, yêu không thể kiểm soát.
Không có lý do, không thể giải thích, chỉ là…
Anh ấy khiến tôi bằng lòng dâng hiến chính mình.
Tôi chắc chắn.
Hôm đó, nếu Giang Tri Đình thực sự muốn làm gì tôi, có lẽ tôi sẽ không phản kháng.
Tôi thích anh ấy…
Như con thiêu thân lao đầu vào lửa.
Cuối cùng…
Tôi đã tự thiêu rụi chính mình.
Tôi tự cao tự đại, mắt không chứa nổi hạt cát.
Tôi đáng lẽ phải tuyệt tình dứt khoát, nhưng tôi không cam lòng.
Ngày hôm sau, tôi vẫn nhắn tin cho anh ấy.
[A Nhứ là ai?]
Giang Tri Đình trả lời.
[Một người phụ nữ.]
Tình cảm của tôi dành cho Giang Tri Đình, từ khoảnh khắc đó, đã bị vấy bẩn mất rồi.
Tôi không thích anh ấy nữa.
Tôi ném điện thoại đi, bê hết bia trong tủ lạnh vào phòng, liên tục uống cạn hết lon này đến lon khác.
Tôi càng uống càng tỉnh táo, càng tỉnh táo càng đau đớn.
Mãi cho đến khi Thẩm Dư chạy vào phòng.
Cô bé hoảng hốt, giật lấy chai rượu khỏi tay tôi, khóc lóc cầu xin:
"Chị! Chị ơi… chị sao vậy? Chị không sao chứ?"
Bỗng nhiên, tôi không chịu đựng nổi nữa.
Tôi nhào vào lòng Thẩm Dư, khóc nức nở.
"A Dư…"
"Tại sao người chị thích đều không thích chị vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro