Cạm Bẫy Ngọt Ngào - Sơn Quỷ

Chương 4

Sơn Quỷ

2025-03-20 09:30:19

 10. 

 

Rầm! 

 

Cửa xe bị đóng sầm lại. 

 

Giang Tri Đình không chờ tài xế, mà tự mình lái xe đi thẳng. 

 

Tôi nhìn theo chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt, không nhịn được bật cười. 

 

Giang Tri Đình không muốn để người khác biết tôi có liên quan gì đến anh ấy. 

 

Anh ấy đang bảo vệ tôi. 

 

Vậy nên, vào khoảnh khắc ấy, tôi chắc chắn một điều. 

 

Sớm muộn gì, Giang Tri Đình cũng sẽ thích tôi mà thôi. Hãy đợi đấy…

 

Nhưng có vẻ như… 

 

Anh ấy đang cố tránh mặt tôi. 

 

Sắp tới có buổi đấu giá, nghe nói Giang Tri Đình sẽ tham dự, tôi đặc biệt đến đó, nhưng lại không thấy bóng dáng anh ấy đâu. 

 

Vốn định chuồn sớm, nhưng khi nhìn thấy một món đấu giá, tôi lại đổi ý, ở lại. 

 

Tôi bỏ ra một triệu tệ mua một bức thư pháp sao chép tác phẩm kinh điển "Lan Đình Tập Tự" của bậc thầy thư pháp đương đại. 

 

Sau đó, tôi gửi thẳng bức thư pháp đó đến nhà  Giang Tri Đình, kèm theo một tấm thiệp nhỏ: 

 

[Tên của Giang tiên sinh, lẽ ra nên đặt cạnh tên em.] 

 

[Em thấy chúng ta rất có duyên với tác phẩm này, nên tặng anh đó.] 

 

Vài ngày sau, bức thư pháp bị gửi trả lại. 

 

Người giao hàng rối rít xin lỗi tôi: 

 

"Tiểu thư, tôi vô ý làm mất một tấm thiệp nhỏ đi kèm. Tôi có thể bồi thường cho cô!" 

 

Tôi khoát tay, bảo shipper rời đi. 

 

Haiz... 

 

Giang Tri Đình, đúng là khó đối phó, dầu muối không ăn. 

 

 

 11. 

 

Ngày ngày tôi quanh quẩn trong nhà, hóng hớt chờ tin Giang Tri Đình mỗi ngày. 

 

 

 

Lúc đang ngẩn ngơ, tôi vô tình bước vào phòng của em gái Thẩm Dư. 

 

Con bé đang cắm cúi ngồi trước bàn, tỉ mỉ thắt gì đó. 

 

Tôi ghé lại nhìn, hóa ra là một chiếc vòng đeo tay kết bằng sợi chỉ đỏ. 

 

Tôi cầm lên một sợi dây màu hồng trắng đã được thắt hoàn chỉnh, tò mò hỏi: 

 

"Cái gì đây?" 

 

Kể từ khi ở bên Giang Hoài, Thẩm Dư trở nên cởi mở hơn rất nhiều, ánh mắt lấp lánh khi nhìn tôi. 

 

"Chị, đây là vòng tay may mắn em làm cho chị." 

 

Tôi ngạc nhiên: 

 

"Cho chị?" 

 

"Ừm. Tháng sau chị ra nước ngoài rồi, em làm chiếc vòng này để chúc chị thuận buồm xuôi gió, bình an vui vẻ." 

 

Tôi sững người. 

 

Dạo này tôi bận quấn lấy Giang Tri Đình, đến mức quên mất tháng sau mình phải ra nước ngoài du học. 

 

 

Tôi dẹp bỏ cơn hoảng loạn vừa dâng lên trong lòng, liếc nhìn sợi dây màu xanh lam trong tay em gái, trêu chọc: 

 

"Cái đó là làm cho Giang Hoài đúng không?" 

 

Thẩm Dư ngượng ngùng gật đầu, tôi vui vẻ, đưa tay xoa  hai má cô bé. 

 

"Không uổng công là em gái của chị, dù làm vòng tay cũng nhớ đến chị trước. Chị yêu em ch.ết mất!" 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Chọc cho Thẩm Dư mặt đỏ tai hồng, tôi mới hài lòng buông tay. 

 

"Dạy chị kết một cái đi." 

 

Tôi giơ chiếc vòng trong tay lên, nhướn mày cười. 

 

"Chị muốn làm một cái cùng màu với chị." 

 

Sau khi hoàn thành, tôi cầm lên ngắm nghía mãi, càng nhìn càng thích. 

 

Tiện thể, hỏi Thẩm Dư: 

 

"Hôm nay sao không thấy Giang Hoài đến tìm em?" 

 

Kỳ nghỉ hè, tên đó ngày nào chẳng chạy đến Thẩm gia như keo 502 dính lấy Thẩm Dư. 

 

"Anh ấy bảo hôm nay anh trai về Giang gia, nên sẽ đến muộn…" 

 

"Giang gia? Biệt thự lớn ở Hoa Phong Nhai ấy hả?" 

 

"Ừm." 

 

Tôi sững người, sắc mặt lập tức thay đổi. 

 

Tôi bật dậy, chạy vội ra ngoài. 

 

"Chị ra ngoài một lát, không về ăn tối đâu!" 

 

 12. 

 

Giang Tri Đình hận Giang gia như vậy, sao có thể đột nhiên trở về? 

 

Tôi chạy vội đến Giang gia, vừa hay gặp Giang Hoài từ trong đi ra. 

 

"Anh cậu đâu?" 

 

Giang Hoài ngẩn ra: 

 

"Anh ấy không đến..." 

 

Tôi thở phào nhẹ nhõm một nửa, không kịp nói thêm câu nào, quay người chạy thẳng đến biệt thự của Giang Tri Đình. 

 

Trên con đường dẫn đến biệt thự của anh ấy, tôi nhìn thấy một nhóm đàn ông mặc đồ đen. 

 

Tất cả đều có vẻ bị thương, vừa dìu nhau lên một chiếc xe hơi đậu bên đường. 

 

Khi nhìn lướt qua trong xe, tôi vô tình đối diện với một người đàn ông đang đứng ngoài canh gác. 

 

Trên khuôn mặt hắn có một vết sẹo dài kéo từ giữa trán xuống tận má, ánh mắt hung ác, dữ tợn, làm người ta không rét mà run. 

 

Giống như đã từng g.iết người vậy. 

 

 

Cả người tôi toát mồ hôi lạnh, căng cứng người dán sát vào ghế xe, hít sâu vài lần mới bình tĩnh lại được. 

 

Khi xe dừng trước cửa biệt thự, tôi chưa đợi tài xế mở cửa đã vội vàng lao xuống. 

 

"Giang Tri Đình! Giang Tri Đình!" 

 

Cửa biệt thự mở tung. 

 

 

Tôi còn chưa kịp nhìn rõ người bên trong, cả cổ tay đã bị kéo mạnh, lôi vào trong nhà. 

 

 

Sau đó, cả cơ thể tôi bị đẩy mạnh vào tường. 

 

 

Lực không nhẹ chút nào. 

 

Cổ tay tôi bỏng rát, còn lưng  đau nhói. 

 

Một bóng đen áp sát lại gần. 

 

Ánh nắng hoàng hôn từ ngoài cửa sổ hắt vào, tôi nhìn thấy trong mắt Giang Tri Đình có lửa cháy ngập trời. 

 

 

 

Toàn thân anh ấy tràn ngập sát khí, lần đầu tiên trên khuôn mặt kia lại xuất hiện cơn giận dữ rõ ràng đến vậy. 

 

Như thể… 

 

Giang Tri Đình ngay lập tức có thể nuốt chửng tôi. 

"Cô đến đây làm gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cạm Bẫy Ngọt Ngào - Sơn Quỷ

Số ký tự: 0