Cả Nhà Liên Hôn, Tôi Làm Cá Muối
Chương 9
BẮC ĐƯỜNG
2025-03-30 12:15:56
Từ khi bố tôi và mẹ kế tái hôn, ông ấy đã chuyển đến sống ở nhà cũ họ Thẩm.
Thật ra ban đầu tôi cũng ở nhà họ Thẩm, nhưng nhà họ Thẩm cách công ty quá xa, mỗi sáng sớm tôi đều bị Thẩm Tu Trạch lôi ra khỏi giường, gói ghém ném vào công ty.
Để được ngủ thêm một tiếng, cũng để thoát khỏi ma trảo, tôi dứt khoát về nhà họ Ôn ở.
Vừa bước vào cửa, đập vào mắt là cảnh tượng vàng son lộng lẫy, giàu sang phú quý.
Nói sao nhỉ, thì là... bố tôi gả tốt thật đấy.
Quản gia tươi cười nghênh đón, cũng chẳng hỏi tôi đến làm gì, chỉ nói người đang ở trên lầu, bảo tôi cứ tự nhiên lên.
Đoán chừng mẹ kế chắc đã dặn dò rồi, tôi cũng không khách sáo, thay dép lê rồi gõ cửa.
"Mẹ kế mở cửa, là con đây."
Mẹ kế chưa thấy đâu, Thẩm Tu Trạch đã ra mở cửa.
Anh ta mới mặc được nửa cái áo đã chạy ra mở cửa.
Mắt tôi dán chặt vào cơ bụng của anh ta, chẳng tài nào rời đi được.
Thẩm Tu Trạch vội vàng che kín áo, cảnh giác lùi lại một bước.
Tch, khách sáo quá rồi đấy.
Cơ bụng tập đẹp thế mà không cho nhìn, Thẩm Tu Trạch đúng là người không biết linh hoạt gì cả.
"Mẹ tôi và chú Ôn chuyển xuống lầu dưới rồi."
"Quản gia không nói với cô sao?"
Đâu chỉ không nói, ông ấy còn bảo người đang đợi tôi, bảo tôi cứ vào thẳng không cần gõ cửa cơ mà.
Không biết là đang nói mẹ kế hay Thẩm Tu Trạch nữa.
Tôi xoay người định xuống lầu.
Thẩm Tu Trạch chặn tôi lại, hỏi: "Cô có nhớ ra gì chưa? Hay là cô không có gì muốn nói với tôi sao?"
Tôi nghĩ ngợi một lát, đón nhận ánh mắt mong chờ của anh ta, nghiêm túc đề nghị: "Cơ bụng, cơ ngực, cơ tay, cơ lưng, đàn ông có những thứ đó là của hồi môn tốt nhất đấy, anh phải— Ê, anh đi đâu đấy?"
Thẩm Tu Trạch nghiến răng ken két, nghiến ngẩm nói: "Đi luyện của hồi môn của tôi."
Sau đó, tôi nghe thấy một âm thanh kỳ lạ.
【Hệ thống đang bị tấn công...
【Hệ thống đang giải trừ...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
【Thế giới đang thiết lập lại——】
Tôi nhìn quanh quất, chẳng phát hiện ra gì, nghi ngờ là mình bị ảo giác.
Vì trong lòng cứ canh cánh chuyện này, lúc xuống lầu tôi bị trượt chân.
Trực tiếp lăn lông lốc xuống cầu thang.
Gáy đập mạnh vào bậc thang, tôi bất tỉnh.
Trong mơ mơ màng màng, tôi nghe thấy có người hỏi.
"Thế này có được không?"
"Cô ấy nhớ ra chưa?"
"Nếu cô ấy tỉnh lại tìm người tính sổ thì sao?"
12
Tỉnh lại thì đã ở trong bệnh viện.
Tôi mơ màng mở mắt, ý thức còn chưa hồi phục, xung quanh đã ùa tới một đám người.
Người đầu tiên tôi nhìn thấy là Thẩm Tu Trạch.
Anh ta râu ria xồm xoàm, mắt đỏ hoe.
Thẩm Tu Trạch hỏi: "Ngưng Ngưng, em nhớ ra chưa? Anh là ai?"
Tôi chớp chớp mắt, đáp: "Anh là Tử Hàm."
Thẩm Tử Hàm nổi giận, đồng thời thu hồi một cái bánh ngọt nhỏ.
Tôi vội vàng nói: "Em sai rồi em sai rồi, anh là Thẩm Tu Trạch, bạn trai em Thẩm Tu Trạch."
Ôn Nham "oa" một tiếng khóc òa, thở không ra hơi.
"Chị …, chị gái cuối cùng cũng tỉnh rồi, hu hu hu..."
Thằng nhóc cao một mét tám mấy cong người thành con tôm, nép trong lòng Mục Tinh đang mang thai.
Trán tôi âm ỉ đau, còn chưa kịp nói gì.
Lại một tiếng khóc nức nở vang lên.
"Phi Phi, con gái tôi tỉnh rồi hu hu hu... Em đừng có lau nước mũi cho anh nữa, bao nhiêu người thế này, anh còn mặt mũi nào nữa!!"
Là bố tôi và mẹ kế Thẩm Phi.
Thật ra ban đầu tôi cũng ở nhà họ Thẩm, nhưng nhà họ Thẩm cách công ty quá xa, mỗi sáng sớm tôi đều bị Thẩm Tu Trạch lôi ra khỏi giường, gói ghém ném vào công ty.
Để được ngủ thêm một tiếng, cũng để thoát khỏi ma trảo, tôi dứt khoát về nhà họ Ôn ở.
Vừa bước vào cửa, đập vào mắt là cảnh tượng vàng son lộng lẫy, giàu sang phú quý.
Nói sao nhỉ, thì là... bố tôi gả tốt thật đấy.
Quản gia tươi cười nghênh đón, cũng chẳng hỏi tôi đến làm gì, chỉ nói người đang ở trên lầu, bảo tôi cứ tự nhiên lên.
Đoán chừng mẹ kế chắc đã dặn dò rồi, tôi cũng không khách sáo, thay dép lê rồi gõ cửa.
"Mẹ kế mở cửa, là con đây."
Mẹ kế chưa thấy đâu, Thẩm Tu Trạch đã ra mở cửa.
Anh ta mới mặc được nửa cái áo đã chạy ra mở cửa.
Mắt tôi dán chặt vào cơ bụng của anh ta, chẳng tài nào rời đi được.
Thẩm Tu Trạch vội vàng che kín áo, cảnh giác lùi lại một bước.
Tch, khách sáo quá rồi đấy.
Cơ bụng tập đẹp thế mà không cho nhìn, Thẩm Tu Trạch đúng là người không biết linh hoạt gì cả.
"Mẹ tôi và chú Ôn chuyển xuống lầu dưới rồi."
"Quản gia không nói với cô sao?"
Đâu chỉ không nói, ông ấy còn bảo người đang đợi tôi, bảo tôi cứ vào thẳng không cần gõ cửa cơ mà.
Không biết là đang nói mẹ kế hay Thẩm Tu Trạch nữa.
Tôi xoay người định xuống lầu.
Thẩm Tu Trạch chặn tôi lại, hỏi: "Cô có nhớ ra gì chưa? Hay là cô không có gì muốn nói với tôi sao?"
Tôi nghĩ ngợi một lát, đón nhận ánh mắt mong chờ của anh ta, nghiêm túc đề nghị: "Cơ bụng, cơ ngực, cơ tay, cơ lưng, đàn ông có những thứ đó là của hồi môn tốt nhất đấy, anh phải— Ê, anh đi đâu đấy?"
Thẩm Tu Trạch nghiến răng ken két, nghiến ngẩm nói: "Đi luyện của hồi môn của tôi."
Sau đó, tôi nghe thấy một âm thanh kỳ lạ.
【Hệ thống đang bị tấn công...
【Hệ thống đang giải trừ...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
【Thế giới đang thiết lập lại——】
Tôi nhìn quanh quất, chẳng phát hiện ra gì, nghi ngờ là mình bị ảo giác.
Vì trong lòng cứ canh cánh chuyện này, lúc xuống lầu tôi bị trượt chân.
Trực tiếp lăn lông lốc xuống cầu thang.
Gáy đập mạnh vào bậc thang, tôi bất tỉnh.
Trong mơ mơ màng màng, tôi nghe thấy có người hỏi.
"Thế này có được không?"
"Cô ấy nhớ ra chưa?"
"Nếu cô ấy tỉnh lại tìm người tính sổ thì sao?"
12
Tỉnh lại thì đã ở trong bệnh viện.
Tôi mơ màng mở mắt, ý thức còn chưa hồi phục, xung quanh đã ùa tới một đám người.
Người đầu tiên tôi nhìn thấy là Thẩm Tu Trạch.
Anh ta râu ria xồm xoàm, mắt đỏ hoe.
Thẩm Tu Trạch hỏi: "Ngưng Ngưng, em nhớ ra chưa? Anh là ai?"
Tôi chớp chớp mắt, đáp: "Anh là Tử Hàm."
Thẩm Tử Hàm nổi giận, đồng thời thu hồi một cái bánh ngọt nhỏ.
Tôi vội vàng nói: "Em sai rồi em sai rồi, anh là Thẩm Tu Trạch, bạn trai em Thẩm Tu Trạch."
Ôn Nham "oa" một tiếng khóc òa, thở không ra hơi.
"Chị …, chị gái cuối cùng cũng tỉnh rồi, hu hu hu..."
Thằng nhóc cao một mét tám mấy cong người thành con tôm, nép trong lòng Mục Tinh đang mang thai.
Trán tôi âm ỉ đau, còn chưa kịp nói gì.
Lại một tiếng khóc nức nở vang lên.
"Phi Phi, con gái tôi tỉnh rồi hu hu hu... Em đừng có lau nước mũi cho anh nữa, bao nhiêu người thế này, anh còn mặt mũi nào nữa!!"
Là bố tôi và mẹ kế Thẩm Phi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro