Cả Nhà Liên Hôn, Tôi Làm Cá Muối

Chương 8

BẮC ĐƯỜNG

2025-03-30 12:15:56

Mẹ tôi không hiểu ra sao, mãi đến khi một chiếc xe quen thuộc từ đằng xa lái tới. Nhìn thấy biển số xe quen thuộc kia, bà lập tức hiểu ra mọi chuyện. Bố tôi giọng điệu thô lỗ: "Anh điều tra hết rồi, sau khi hai người chia tay cái lão già kia có kết hôn một lần, nhưng hai người là liên hôn thương mại, quanh năm suốt tháng mỗi người một nơi chẳng có tình cảm gì, ly hôn mấy năm trước rồi, không có con cái, đến giờ cũng không đi bước nữa, đời tư rất trong sạch."



Bố tôi kéo cửa ghế phụ lái ra, siêu ngầu lòi gật đầu với người yêu cũ của mẹ tôi một cái, sau đó vung vạt áo rời đi. Áo khoác bay phần phật sau lưng, dáng vẻ đi đường như mang theo cả gió.



Khoảnh khắc ấy, đồng chí lão Ôn cảm thấy bản thân mình đẹp trai ngời ngời.



Thế nhưng vừa đi qua khỏi góc phố, ông đã khóc hu hu không ra hơi, nước mắt nước mũi tèm lem.



Tiếng giày cao gót thanh thúy ngày càng rõ ràng, một người phụ nữ dáng vẻ yểu điệu thướt tha bước tới. Mang theo một làn hương thoang thoảng, bà ngồi xổm xuống.



Người phụ nữ tặc lưỡi một tiếng: "Lão Ôn, sao anh khóc đến bộ dạng thảm hại thế này."



Lão Ôn càng khóc lớn hơn.



Người phụ nữ ghét bỏ lau nước mũi cho ông, bất đắc dĩ hết sức. "Thảo nào Yến Yến ly hôn với anh, khóc xấu xí như vậy, tự dưng thấy may mắn vì hồi đó mình chia tay sớm.



"Cô ấy gọi điện thoại cho tôi, nói anh ly hôn rồi tâm trạng không tốt, bảo tôi an ủi anh một chút."



Lão Ôn vùi đầu vào lòng người phụ nữ khóc đến sắp ngất luôn rồi. "Phi Phi, em... em là người phụ nữ đầu tiên lau nước mũi cho anh đó, mẹ anh còn chưa từng lau nước mũi cho anh bao giờ hu hu hu..."



Người phụ nữ: "..."



Bà đẩy lão Ôn ra định bỏ đi, nhưng đối diện với đôi mắt đỏ hoe của lão Ôn bà lại mềm lòng. Bà nghiến răng nghiến lợi nói: "Đời này tôi đúng là nợ nần anh rồi."



11



Trong mơ.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Sau khi bố mẹ tôi ly hôn, tôi và em trai vẫn ở lại Ôn gia. Nhưng hai năm sau đó, tôi bị đưa về Trương gia. Bởi vì ông bà nội trọng nam khinh nữ. Dẫu cho từ hồi học cấp ba tôi đã bộc lộ năng lực của mình, lại còn độc lập hoàn thành rất nhiều hạng mục, nhưng trong mắt bọn họ vẫn không hề có tôi. Thậm chí còn tơ tưởng dùng hôn sự của tôi để trải đường cho Ôn Nham, để việc làm ăn của Ôn gia lên một tầm cao mới.



Thế là bố tôi và em trai đồng tâm hiệp lực. Một người thì lén trộm số trang sức còn sót lại của bà nội, một người thì bán sạch đồ cổ ít ỏi còn sót lại của ông nội. Hai đứa con 'hiếu thảo' nửa đêm gà gáy lôi tôi đến trước cửa nhà Trương gia.



Hai người làm như ăn trộm gõ cửa nhà Trương gia, lôi mẹ tôi và bố dượng từ trên giường xuống nghe hai người họ chửi người. Mẹ tôi ngáp ngắn ngáp dài, bố dượng thì mắt quầng thâm đen sì. Hai người gà gật buồn ngủ, lâu lâu lại bị bố tôi và em trai tôi đang chửi hăng say làm cho giật mình tỉnh giấc.



Đến khi trời tờ mờ sáng, bố dượng hỏi em trai tôi: "Tiểu Nham có muốn ở lại cùng không." Mẹ tôi đánh giá bố tôi một lượt: "Ngoài Tiểu Nham ra, anh cũng có thể ở lại, nhà này không thiếu một chén cơm của anh đâu."



Mắt bố tôi và em trai tôi sáng lên như bóng đèn điện. Rõ ràng là đã bị lung lay rồi. Nhưng rất nhanh sau đó bọn họ lại khoát tay từ chối. "Trong tay con vẫn còn cổ phần ông bà nội chuyển cho, con phải xử lý cho xong đã."



"Em trai" tôi tội nghiệp nói: "Mẹ, bố dượng, đợi hai người có em bé mới, con sẽ dùng tiền này mua đồ chơi cho em."



Bố tôi tiếp lời: "Bố mẹ anh vẫn còn mấy căn nhà, anh phải lo liệu lấy về cho con gái làm vốn khởi nghiệp đã." Ông ngừng một chút rồi nói thêm, "Với cả Tiểu Triệu này, tôi đến nhà cậu làm của hồi môn, cậu không ý kiến gì chứ?"



Bố dượng hận không thể thề thốt để chứng minh sự trong sạch của mình. "Anh là tài sản riêng của Yến Yến, tôi nào dám có ý kiến!"



Bố tôi vô cùng hài lòng, kéo em trai tôi nghênh ngang đắc thắng trở về.



Tôi ôm gối ngồi thừ người hồi lâu, mới tiêu hóa hết giấc mơ kỳ lạ này.



Vương thẩm gõ cửa. "Đại tiểu thư, Thẩm đại tổngbảo cô qua đó một chuyến nếu có thời gian."



Thẩm đại tổnglà mẹ kế của tôi, bà ấy không thích người khác gọi là "phu nhân" này nọ, nên mọi người đều ngầm hiểu ý gọi bà là Thẩm tổng. Để phân biệt với Thẩm Tu Trạch, người nhà đều gọi bà là Thẩm đại tổng.



Thẩm đại tổng, nghe có vẻ ngầu đấy chứ.



Tôi rửa mặt qua loa rồi lái xe đến nhà họ Thẩm.



 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cả Nhà Liên Hôn, Tôi Làm Cá Muối

Số ký tự: 0