Bông Liễu Trước Gió

Chương 8

Bất Tư Nhi Lai

2025-03-17 08:16:16

Người ấy quỳ xuống đất, ôm ta chặt đến mức như muốn khóa ta vào lòng.

 

"Xin lỗi… ta sai rồi… xin lỗi…"

 

Hắn lặp đi lặp lại những lời này, giọng nói trầm thấp, đau đớn, còn mang theo chút nghẹn ngào.

 

Sống mũi ta chợt cay xè.

 

Ta òa khóc, nghẹn ngào gọi tên hắn:

 

"Lục Đàm, ta nhớ ngài lắm…"

 

Người dưới thân ta cứng đờ trong chốc lát.

 

Rồi hắn nâng mặt ta lên, cúi đầu thì thầm:

 

"Ta cũng rất nhớ rất nhớ ngươi… nhớ đến mức sắp c.h.ế.t đi rồi…"

 

16.

 

Lục Đàm đưa ta trở lại Bích Hồ cư.

 

Sơn y đặc biệt điều chế một loại dược thang mới, để chữa trị những vết thương chằng chịt trên cơ thể ta.

 

Lục Đàm tự tay lau rửa cho ta.

 

Mỗi khi phát hiện một vết thương mới, khóe mắt hắn lại đỏ lên một phần.

 

Giữa cơn mê man, ta cảm giác mình luôn được ai đó dịu dàng nâng đỡ, trôi nổi theo làn nước ấm.

 

Hình ảnh cuối cùng trong ký ức, là một chiếc giường mềm mại ôm lấy ta.

 

Và ta cũng ôm chặt lấy nó.

 



 

Ta ngủ mê man rất lâu, rất lâu.

 

Lúc tỉnh lại, sơn y đang bôi thuốc lên đầu ngón tay ta.

 

Ta vội vã hỏi: “Lục Đàm đâu?”

 

Sơn y không buồn ngẩng đầu: “Canh chừng con mấy đêm rồi, ta nhìn không nổi nữa, bèn cho thuốc vào nước của hắn, khiến hắn ngủ một giấc.”

 

Ta hoảng hốt: “Hắn lại phát bệnh sao?”

 

Sơn y thản nhiên nói: “Con đi rồi, hắn còn tàn nhẫn với bản thân hơn trước. Người hắn thích đâu phải ta, ta còn có thể làm gì?”

 

Thấy ta rơi nước mắt, ông bất đắc dĩ nói:

 

“Khóc cái gì? Người ta vẫn còn sống đó thôi. Con cứ yên tâm, trước ba mươi tuổi hắn sẽ không c.h.ế.t đâu.”

 

Trước ba mươi tuổi sẽ không chết?

 

Có ý gì?

 

Ta cảm thấy lồng n.g.ự.c siết chặt, giọng nói run rẩy:

 

“Vậy sau ba mươi tuổi thì sao? Hắn… sống không quá ba mươi ư?”

 

Sơn y nhìn ta thật sâu.

 

Ông thở dài:

 

“Hắn sớm muộn gì cũng phải chết, chẳng lẽ con còn chưa rõ sao? Nếu hắn không đoản mệnh, thì sao con và hắn lại có thể gặp nhau?”

 

Ta ngây ngốc ngồi đó, chỉ cảm thấy trong cơ thể có thứ gì đó đau đến mức muốn nứt toác.

 

Lục Đàm tỉnh dậy, thấy ta thất thần ngồi cạnh giường.

 

Giọng hắn khàn khàn: “Sao thế?”

 

Ta lau nước mắt, không nói gì, bước lên quỳ gối trên người hắn.

 

Đầu ngón tay đặt lên yết hầu hắn.

 

Hồng Trần Vô Định

Ta hung dữ nói: “Ta muốn hôn chàng ngay bây giờ, chàng có chịu không?”

 

Hắn cong môi, như cười như không: “Lần đầu nàng hôn ta, đâu có khách sáo như vậy.”

 

Ta nâng mặt hắn lên, hôn xuống.

 

Môi lưỡi quấn quýt, nhưng hơi thở của hắn nhạt nhòa vô cùng, tựa như cơn gió ấm hiếm hoi giữa băng thiên tuyết địa, chỉ thoáng qua đã tan biến.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Lục Đàm bị ta đè xuống, ngửa cổ, run rẩy đón nhận từng đợt xâm chiếm của ta.

 

Khóe mắt hắn rướm lên vệt đỏ, như đang lên án điều gì đó.

 

Ta không kìm được nói: “Lục Đàm, ta thực sự thích chàng.”

 

Hắn khẽ cắn môi ta: “Ta cũng vậy.”

 

Ta túm lấy cổ áo hắn: “Thích bao nhiêu?”

 

Lục Đàm im lặng, xoắn lấy lọn tóc của ta.

 

Hắn chăm chú nhìn ta, như đang nhìn một rắc rối lớn:

 

“Ta chưa từng nghĩ rằng, trong cuộc đời ngắn ngủi này… ta lại gặp được một người mà ta thích đến vậy.”

 

Ta sững sờ một lúc.

 

Rồi cúi mắt xuống: “Ta cũng chưa từng nghĩ đến.”

 

Tất cả mong mỏi trong cuộc đời thấp hèn của ta, đã kết thúc vào đêm ta bị tiểu thư dâng cho Lục Bách Hoàn.

 

Lúc đó, Tống Khai Vân nghĩ rằng đời này cứ thế là xong.

 

Nhưng nàng không thể ngờ rằng, bốn năm sau, nàng lại yêu một người sắp chết.

 

Nhìn vào đôi mắt Lục Đàm, ta vừa vui mừng, vừa bi thương.

 

17.

 

Lần nữa gặp lão phu nhân, ta không còn là nô tỳ của Hầu phủ nữa, mà là khách nhân.

 

Trong lúc chuyện trò, Hoa Tuệ dâng trà cho ta.

 

Ta quan sát kỹ, nhận ra lão phu nhân đối xử với nàng rất tốt.

 

Như vậy, ta có thể yên tâm rồi.

 

Vì hôn sự của Lục Đàm bị hủy, nên âm thân vẫn giữ nguyên.

 

Sau khi thành thân, ta sẽ lập tức bị đưa đến Phật viện.

 

Câu chuyện vòng vo một hồi, cuối cùng lại quay về tiểu thư.

 

Sau biến cố ở phủ Tể tướng, Lục Bách Hoàn và nàng ta đã hoàn toàn đoạn tuyệt.

 

Thiếp thất của hắn bị sảy thai nửa tháng trước, mất mạng ngay trong đêm, và cũng bị điều tra ra là do tiểu thư giở trò.

 

Thực ra, nàng ta không định lấy mạng ả thiếp kia, chỉ muốn khiến nàng ta khó sinh, để lại con giữ lại mẹ.

 

Nhưng không ngờ liều lượng sai sót, cuối cùng thành ra một xác hai mạng.

 

Lão phu nhân áy náy nói:

 

"Năm đó khi Bách nhi muốn cưới nàng ta, ta đã không đồng ý. Nàng ta thân thể yếu ớt, vốn không hợp làm chính thất tông môn. Nhưng Bách nhi say mê nàng ta, ta không muốn để nó phải tiếc nuối."

 

"Bây giờ xem ra, nàng ta quả thực không phải một chủ mẫu đủ tư cách. Lòng dạ quá hẹp hòi, không có số hưởng phúc."

 

Giọng điệu đầy tiếc hận, nhưng lại chẳng thiếu trách cứ.

 

Ta cúi đầu, khẽ cười nhạo báng.

 

Tiểu thư rơi vào bước đường hôm nay, tất nhiên là do nàng tự chuốc lấy.

 

Nhưng chẳng lẽ, Lục Bách Hoàn không có lỗi?

 

Mọi thứ bắt đầu từ khoảnh khắc hắn động lòng trên yến hội năm đó.

 

Vợ chồng Tể tướng vốn chỉ muốn gả nàng ta vào một gia tộc tầm trung, dùng thế lực của nhà mẹ đẻ để đảm bảo rằng dù không có con, nàng ta cũng sẽ không bị ức hiếp.

 

Nếu không phải vì hắn mê muội cầu hôn, thì đã không có biết bao nhiêu chuyện về sau.

 

Có lẽ ta vừa nghĩ gì, thì liền gặp phải điều đó.

 

Từ chỗ lão phu nhân đi ra, vừa rẽ qua một góc hành lang, ta liền chạm mặt Lục Bách Hoàn.

 

Vài ngày không gặp, hắn gầy hơn hẳn, đơn độc đứng đó, như thể đã đợi ta từ lâu.

 

"Nể mặt Tể tướng, ta sẽ không bỏ vợ, nhưng cũng sẽ không sủng ái nàng ta nữa. Coi như là trừng phạt vì nàng ta đã hại ngươi."

 

Chỉ là không sủng ái thôi sao?

 

Đúng là một hình phạt nặng nề quá.

 

Ta cười khẩy: "Vậy còn một xác hai mạng kia? Tiểu thư không cần phải đền mạng sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bông Liễu Trước Gió

Số ký tự: 0