Chương 1
Bất Tư Nhi Lai
2025-03-17 08:16:16
1.
Lục Bách Hoàn lại đến phòng của tiểu thư.
Hai người kề cận bên ánh đèn, tình ý quấn quýt, nói chuyện ân ái thật lâu.
Tiểu thư mặt ửng hồng, đứng dậy đi rửa mặt.
Trước khi rời đi, như thường lệ, nàng dập tắt hết nến.
Một nén hương sau, ta đẩy cửa bước vào.
Trong phòng tối mịt, chỉ có chút ánh trăng nhàn nhạt len lỏi qua song cửa.
Lục Bách Hoàn ngước mắt, cười nhạt: “Sao chậm chạp thế?”
Hắn đưa tay kéo ta vào lòng, bỗng nhiên nhíu mày: “Sao người lại lạnh thế này?”
“Vừa đứng ngoài ngắm tuyết một lát.”
Ta nhẹ giọng đáp.
Thực ra, ta vẫn luôn khoác đơn y đứng ngoài cửa chờ đợi, chỉ để bất cứ lúc nào cũng có thể thay tiểu thư bước vào.
Một đêm giày vò.
Trước khi trời sáng, ta lặng lẽ rời đi.
Hồng Trần Vô Định
Tiểu thư đã đợi sẵn trong gian phòng nhỏ.
Ta cố nén cơn đau nơi thắt lưng, quỳ xuống, từng chữ một thuật lại những lời Lục Bách Hoàn đã nói trong đêm.
Ánh mắt tiểu thư rơi xuống dấu vết trên cổ ta, sắc mặt trầm xuống.
Nàng nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Lục Bách Hoàn.
Lục Bách Hoàn bỗng mở mắt, quấn lấy một lọn tóc nàng, cười khẽ: “Lén lút tìm tình lang bên ngoài rồi à?”
Lời trêu ghẹo mang theo ý cợt nhả.
Tiểu thư làm nũng, đưa tay nũng nịu đ.ấ.m nhẹ vào n.g.ự.c hắn.
Ta lặng lẽ lui ra ngoài.
2.
Tiểu thư dung mạo tuyệt trần, nhưng thân thể vốn yếu ớt.
Cũng bởi thế, chưa ai tới cầu hôn.
Trong yến hội thưởng hoa, Lục Bách Hoàn vừa gặp đã đem lòng yêu mến nàng, chủ động dâng sính lễ rước nàng với danh phận chính thê.
Hai người tâm đầu ý hợp, quả là một đôi trời sinh.
Là nha hoàn hồi môn của tiểu thư, ta cũng thật lòng vui mừng.
Nhưng đêm tân hôn, tiểu thư lại ngất trên giường.
Lục Bách Hoàn xuất thân võ tướng, trên chuyện phòng the lại quá mức mạnh mẽ, mà tiểu thư lại yếu đuối, không thể chịu nổi.
Suốt ba đêm liền, hai người vẫn chưa thể viên phòng.
Chẳng bao lâu, chuyện này lan khắp Hầu phủ, trở thành trò cười.
Mọi người đều nói tiểu thư không thể thỏa mãn trượng phu, sớm muộn cũng bị thiếp thất chèn ép.
Nghĩ lại cũng phải, Lục Bách Hoàn đang tuổi huyết khí phương cương, dù có yêu nàng đến đâu, sao có thể vì nàng mà nhẫn nhịn mãi?
Tiểu thư trong cơn cấp bách, nghĩ ra kế "đánh tráo".
Mỗi đêm, nàng đều tắt hết nến, để nha hoàn thay thế.
Dưới ánh đêm mờ mịt, Lục Bách Hoàn làm sao nhìn rõ gương mặt người dưới thân?
Trong đám nha hoàn hồi môn của tiểu thư, chỉ có ta là dáng người và giọng nói giống nàng nhất.
Tiểu thư hứa với ta, chỉ cần thay thế nàng ba năm, nàng sẽ tận lực điều dưỡng thân thể.
Ba năm sau, nàng sẽ cho ta một khoản bạc, để ta rời phủ.
Nhưng ta là *nhà sinh tử của tiểu thư, tính mạng cả nhà đều nằm trong tay nàng.
(*Nhà sinh tử: Ý chỉ nô tỳ sinh ra trong gia đình thuộc hạ, đời đời hầu hạ chủ nhân, không thể tự do.)
Ta không có lựa chọn.
3.
Một nén hương sau, tiểu thư và Lục Bách Hoàn mới rời giường.
Ta trở về phòng chỉnh trang một lát, sau đó vào dọn bữa sáng.
Lục Bách Hoàn chăm chú nhìn ta: “Sao hôm nay ngươi ăn mặc kỳ lạ vậy?”
Ta không biết phải trả lời thế nào, chỉ mím môi căng thẳng.
Lục Bách Hoàn hạ miệng luôn tàn nhẫn, lúc nào cũng để lại dấu vết đáng ngờ.
Ta chỉ có thể mặc áo cổ cao để che đi.
Tiểu thư khẽ đẩy hắn một cái, cười nhẹ: “Hầu gia quên rồi sao? Khai Vân là một nha đầu câm, không biết nói chuyện.”
Ta vội vàng gật đầu.
Hầu hạ tiểu thư, tránh sao được những lúc chạm mặt Lục Bách Hoàn.
Sợ mọi chuyện bị lộ, tiểu thư ra lệnh ta không được mở miệng, để người trong phủ đều nghĩ rằng ta là một kẻ câm.
Lục Bách Hoàn nhướn mày, như thể nảy sinh hứng thú: “Tiểu nha đầu câm trong viện của nàng trông thật xinh xắn, đáng thương quá.”
Tiểu thư trách móc: “Phu quân nói vậy là có ý gì, chẳng lẽ chàng nhìn trúng nàng ấy rồi sao?”
Ánh mắt nàng lạnh lùng lướt qua ta, trong giọng nói ẩn chút tàn nhẫn.
Lục Bách Hoàn hờ hững nói: “Ta còn chưa trách nàng, nàng đã trách ta trước rồi.”
Hắn đưa tay kéo ống tay áo lên, khẽ cười: “Nhìn xem, đây chẳng phải ‘kiệt tác’ của nàng tối qua sao?”
Nhìn thấy dấu răng ấy, ta cứng đờ cả người.
Đêm qua Lục Bách Hoàn hành hạ quá đáng.
Ta vừa đau vừa giận, đến mức nghẹn ngào khóc lặng, cuối cùng tức giận cắn vào cánh tay hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hắn là kẻ từng xông pha giữa đao kiếm, trên người vết thương chằng chịt, đâu thèm bận tâm một vết cắn nhỏ?
Giờ lại cố ý giơ ra, chỉ là muốn đùa giỡn mà thôi.
Ta cúi đầu, quỳ trên đất, tay chân lạnh buốt.
Không biết đã qua bao lâu.
Nước trà nóng rẫy tạt thẳng vào người ta.
Ta ngước lên, chỉ thấy khuôn mặt tiểu thư tràn đầy sự giận dữ.
Ngay giây tiếp theo, một cái tát giáng xuống.
“Tiện tỳ, ngươi dám cắn Hầu gia? Là muốn khiêu khích ta sao?”
Ta chưa kịp biện bạch.
Tiểu thư lập tức sai người trói tay chân ta lại, kéo vào phòng chứa củi, không cho ăn uống.
Lục Bách Hoàn đi tuần binh ở ngoại thành, ba đến năm ngày mới về phủ.
Hắn đi bao lâu, ta bị giam bấy lâu.
Khi ta hấp hối, Hoa Tuệ lén mua chuộc ma ma giữ cửa, đưa một bát canh vào.
Nàng là muội muội ruột của ta, cùng ta theo hầu tiểu thư vào phủ.
Nhưng nàng không biết chuyện ta thay tiểu thư thị tẩm.
“Tỷ tỷ, rốt cuộc tỷ đã làm gì khiến phu nhân nổi giận vậy?”
Hoa Tuệ ghé xuống đất, lo lắng nhìn ta qua khe cửa.
Ta lắc đầu, chỉ hỏi nàng khi nào Hầu gia về phủ.
Hoa Tuệ đáp: “Nghe ma ma trong viện nói, tối nay Hầu gia sẽ về, còn muốn đến viện của phu nhân.”
Ta thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi tình hình bên ngoài.
Hoa Tuệ nói: “Đại thiếu gia lại ngã bệnh, Thái y cũng nói vô phương cứu chữa, bảo chuẩn bị hậu sự.”
Trên Lục Bách Hoàn, thực ra vẫn còn một huynh trưởng.
Từ khi sinh ra, hắn đã mắc bệnh tim, sống đến hôm nay coi như hơi tàn cạn kiệt, vì thế Lục Bách Hoàn mới được kế thừa tước vị.
“Đại gia đến nay vẫn chưa thành thân, lão phu nhân không muốn hắn cô độc dưới suối vàng, định chọn người kết âm thân cùng hắn.”
Hoa Tuệ thở dài một tiếng.
Kết âm thân, nghĩa là phu thê cùng xuống hoàng tuyền.
Đại gia đã chẳng còn sống được bao lâu nữa.
Một khi kết âm thân với hắn, cả đời cũng chỉ có thể thủ tiết mà sống.
Chớ nói đến tiểu thư khuê các, ngay cả nha hoàn và ma ma trong phủ cũng chẳng ai nguyện ý.
Đến giờ cơm tối, ta mới được thả ra.
Tiểu thư sai người chuẩn bị cơm canh, bảo ta nghỉ ngơi một lát, tối còn hầu hạ Hầu gia cho tốt.
Nàng mỉm cười nhàn nhạt, giọng điệu ôn hòa, mang theo vài phần áy náy:
“Khai Vân, chuyện phạt ngươi là ta nhất thời nóng giận. Vốn định giam nửa ngày rồi thả, nào ngờ bận việc trong phủ, lại quên mất ngươi. Đừng trách ta nhé.”
Ta cúi đầu, thấp giọng đáp: “Nô tỳ không dám.”
Tiểu thư khẽ gật đầu.
Bầu không khí rơi vào trầm mặc.
Không đợi được nữa, ta chủ động nhắc đến chuyện rời phủ.
Nét mặt tiểu thư bỗng sa sầm: “Ngươi muốn đi?”
Ta dè dặt đáp: “Vâng.”
Ngón tay trắng muốt của tiểu thư lật nhẹ nắp trà, giọng điệu hờ hững: “Thân thể ta vẫn chưa điều dưỡng xong, Hầu gia vẫn chưa thể rời xa ngươi.”
Ta kinh ngạc ngẩng đầu.
Rõ ràng nàng đã hứa chỉ ba năm...
Tiểu thư khẽ cười: “Nếu ngươi nhất quyết đòi đi, ta chỉ có thể để Hoa Tuệ thay thế ngươi. Dù sao hai người là tỷ muội ruột, từ giọng nói đến dáng dấp đều giống nhau.”
Cả người ta như rơi vào hầm băng.
Sau một lúc lâu, ta nghe thấy tiếng răng mình va vào nhau lập cập: “Vậy... có thể để Hầu gia cho ta một danh phận không?”
“Ngươi muốn làm chủ tử sao?”
Tiểu thư lạnh lùng cười: “Nếu ta muốn nạp thiếp cho Hầu gia, có đến cả trăm lựa chọn, tuyệt đối không đến lượt ngươi.”
“Ngươi cũng đừng vọng tưởng dựa vào Hầu gia. Trong mắt hắn, ngươi chỉ là một món đồ chơi. Cho dù ngươi có được giữ lại làm thông phòng, chỉ cần ta búng tay một cái, cũng có thể khiến ngươi biến mất.”
Ta gần như không thể thở nổi: “Nhưng... nô tỳ sớm muộn gì cũng phải gả chồng.”
Lẽ nào nàng ta muốn ta cả đời làm thế thân trên giường cho nàng ta sao?
Tiểu thư thản nhiên nói: “Con trai của lão gác cổng trạc tuổi ngươi, sang năm ngươi vừa tròn mười sáu, ta sẽ ban hôn cho hai người.”
…
Lục Bách Hoàn trở về phủ, ta vẫn quỳ trên đất, đầu óc trống rỗng.
Tiểu thư nở nụ cười dịu dàng, đứng dậy đón: “Hầu gia về rồi, những ngày qua vất vả rồi chứ?”
“Tiện tỳ này lỡ tay đánh vỡ chén trà tiến cống từ Tây Vực, ta phạt nó quỳ một khắc.”
Lục Bách Hoàn chẳng buồn để ý, đi ngang qua ta.
Mái tóc hắn hơi rối, khuôn mặt lộ vẻ mệt mỏi: “Chuyện của đại ca thế nào rồi?”
Tiểu thư thở dài: “Những ngày qua ta đã hỏi hết nữ nhân trong phủ... Hầu gia, nói thật, chuyện âm thân nghe thật rợn người, chẳng có cô nương trẻ tuổi nào chịu cả.”
Lục Bách Hoàn nhíu mày: “Chuyện này thì có gì mà không chịu? Chỉ cần tìm một nữ nhân, nắm được nhược điểm của gia đình nàng ta là được.”
Tiểu thư nắm chặt khăn tay, ngập ngừng nói: “Nhưng chuyện hao tổn âm đức như vậy, e rằng không giấu nổi lão phu nhân.”
Lục Bách Hoàn thản nhiên nói: “Có tiền tất có kẻ liều mạng. Có hình phạt tất có người phải thuận theo.”
“Mẫu thân vốn không thích nàng, nếu nàng có thể làm tốt chuyện này, bà nhất định sẽ thay đổi cách nhìn.”
Tiểu thư nhẹ nhàng đáp: “Vâng.”
Lục Bách Hoàn lại đến phòng của tiểu thư.
Hai người kề cận bên ánh đèn, tình ý quấn quýt, nói chuyện ân ái thật lâu.
Tiểu thư mặt ửng hồng, đứng dậy đi rửa mặt.
Trước khi rời đi, như thường lệ, nàng dập tắt hết nến.
Một nén hương sau, ta đẩy cửa bước vào.
Trong phòng tối mịt, chỉ có chút ánh trăng nhàn nhạt len lỏi qua song cửa.
Lục Bách Hoàn ngước mắt, cười nhạt: “Sao chậm chạp thế?”
Hắn đưa tay kéo ta vào lòng, bỗng nhiên nhíu mày: “Sao người lại lạnh thế này?”
“Vừa đứng ngoài ngắm tuyết một lát.”
Ta nhẹ giọng đáp.
Thực ra, ta vẫn luôn khoác đơn y đứng ngoài cửa chờ đợi, chỉ để bất cứ lúc nào cũng có thể thay tiểu thư bước vào.
Một đêm giày vò.
Trước khi trời sáng, ta lặng lẽ rời đi.
Hồng Trần Vô Định
Tiểu thư đã đợi sẵn trong gian phòng nhỏ.
Ta cố nén cơn đau nơi thắt lưng, quỳ xuống, từng chữ một thuật lại những lời Lục Bách Hoàn đã nói trong đêm.
Ánh mắt tiểu thư rơi xuống dấu vết trên cổ ta, sắc mặt trầm xuống.
Nàng nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Lục Bách Hoàn.
Lục Bách Hoàn bỗng mở mắt, quấn lấy một lọn tóc nàng, cười khẽ: “Lén lút tìm tình lang bên ngoài rồi à?”
Lời trêu ghẹo mang theo ý cợt nhả.
Tiểu thư làm nũng, đưa tay nũng nịu đ.ấ.m nhẹ vào n.g.ự.c hắn.
Ta lặng lẽ lui ra ngoài.
2.
Tiểu thư dung mạo tuyệt trần, nhưng thân thể vốn yếu ớt.
Cũng bởi thế, chưa ai tới cầu hôn.
Trong yến hội thưởng hoa, Lục Bách Hoàn vừa gặp đã đem lòng yêu mến nàng, chủ động dâng sính lễ rước nàng với danh phận chính thê.
Hai người tâm đầu ý hợp, quả là một đôi trời sinh.
Là nha hoàn hồi môn của tiểu thư, ta cũng thật lòng vui mừng.
Nhưng đêm tân hôn, tiểu thư lại ngất trên giường.
Lục Bách Hoàn xuất thân võ tướng, trên chuyện phòng the lại quá mức mạnh mẽ, mà tiểu thư lại yếu đuối, không thể chịu nổi.
Suốt ba đêm liền, hai người vẫn chưa thể viên phòng.
Chẳng bao lâu, chuyện này lan khắp Hầu phủ, trở thành trò cười.
Mọi người đều nói tiểu thư không thể thỏa mãn trượng phu, sớm muộn cũng bị thiếp thất chèn ép.
Nghĩ lại cũng phải, Lục Bách Hoàn đang tuổi huyết khí phương cương, dù có yêu nàng đến đâu, sao có thể vì nàng mà nhẫn nhịn mãi?
Tiểu thư trong cơn cấp bách, nghĩ ra kế "đánh tráo".
Mỗi đêm, nàng đều tắt hết nến, để nha hoàn thay thế.
Dưới ánh đêm mờ mịt, Lục Bách Hoàn làm sao nhìn rõ gương mặt người dưới thân?
Trong đám nha hoàn hồi môn của tiểu thư, chỉ có ta là dáng người và giọng nói giống nàng nhất.
Tiểu thư hứa với ta, chỉ cần thay thế nàng ba năm, nàng sẽ tận lực điều dưỡng thân thể.
Ba năm sau, nàng sẽ cho ta một khoản bạc, để ta rời phủ.
Nhưng ta là *nhà sinh tử của tiểu thư, tính mạng cả nhà đều nằm trong tay nàng.
(*Nhà sinh tử: Ý chỉ nô tỳ sinh ra trong gia đình thuộc hạ, đời đời hầu hạ chủ nhân, không thể tự do.)
Ta không có lựa chọn.
3.
Một nén hương sau, tiểu thư và Lục Bách Hoàn mới rời giường.
Ta trở về phòng chỉnh trang một lát, sau đó vào dọn bữa sáng.
Lục Bách Hoàn chăm chú nhìn ta: “Sao hôm nay ngươi ăn mặc kỳ lạ vậy?”
Ta không biết phải trả lời thế nào, chỉ mím môi căng thẳng.
Lục Bách Hoàn hạ miệng luôn tàn nhẫn, lúc nào cũng để lại dấu vết đáng ngờ.
Ta chỉ có thể mặc áo cổ cao để che đi.
Tiểu thư khẽ đẩy hắn một cái, cười nhẹ: “Hầu gia quên rồi sao? Khai Vân là một nha đầu câm, không biết nói chuyện.”
Ta vội vàng gật đầu.
Hầu hạ tiểu thư, tránh sao được những lúc chạm mặt Lục Bách Hoàn.
Sợ mọi chuyện bị lộ, tiểu thư ra lệnh ta không được mở miệng, để người trong phủ đều nghĩ rằng ta là một kẻ câm.
Lục Bách Hoàn nhướn mày, như thể nảy sinh hứng thú: “Tiểu nha đầu câm trong viện của nàng trông thật xinh xắn, đáng thương quá.”
Tiểu thư trách móc: “Phu quân nói vậy là có ý gì, chẳng lẽ chàng nhìn trúng nàng ấy rồi sao?”
Ánh mắt nàng lạnh lùng lướt qua ta, trong giọng nói ẩn chút tàn nhẫn.
Lục Bách Hoàn hờ hững nói: “Ta còn chưa trách nàng, nàng đã trách ta trước rồi.”
Hắn đưa tay kéo ống tay áo lên, khẽ cười: “Nhìn xem, đây chẳng phải ‘kiệt tác’ của nàng tối qua sao?”
Nhìn thấy dấu răng ấy, ta cứng đờ cả người.
Đêm qua Lục Bách Hoàn hành hạ quá đáng.
Ta vừa đau vừa giận, đến mức nghẹn ngào khóc lặng, cuối cùng tức giận cắn vào cánh tay hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hắn là kẻ từng xông pha giữa đao kiếm, trên người vết thương chằng chịt, đâu thèm bận tâm một vết cắn nhỏ?
Giờ lại cố ý giơ ra, chỉ là muốn đùa giỡn mà thôi.
Ta cúi đầu, quỳ trên đất, tay chân lạnh buốt.
Không biết đã qua bao lâu.
Nước trà nóng rẫy tạt thẳng vào người ta.
Ta ngước lên, chỉ thấy khuôn mặt tiểu thư tràn đầy sự giận dữ.
Ngay giây tiếp theo, một cái tát giáng xuống.
“Tiện tỳ, ngươi dám cắn Hầu gia? Là muốn khiêu khích ta sao?”
Ta chưa kịp biện bạch.
Tiểu thư lập tức sai người trói tay chân ta lại, kéo vào phòng chứa củi, không cho ăn uống.
Lục Bách Hoàn đi tuần binh ở ngoại thành, ba đến năm ngày mới về phủ.
Hắn đi bao lâu, ta bị giam bấy lâu.
Khi ta hấp hối, Hoa Tuệ lén mua chuộc ma ma giữ cửa, đưa một bát canh vào.
Nàng là muội muội ruột của ta, cùng ta theo hầu tiểu thư vào phủ.
Nhưng nàng không biết chuyện ta thay tiểu thư thị tẩm.
“Tỷ tỷ, rốt cuộc tỷ đã làm gì khiến phu nhân nổi giận vậy?”
Hoa Tuệ ghé xuống đất, lo lắng nhìn ta qua khe cửa.
Ta lắc đầu, chỉ hỏi nàng khi nào Hầu gia về phủ.
Hoa Tuệ đáp: “Nghe ma ma trong viện nói, tối nay Hầu gia sẽ về, còn muốn đến viện của phu nhân.”
Ta thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi tình hình bên ngoài.
Hoa Tuệ nói: “Đại thiếu gia lại ngã bệnh, Thái y cũng nói vô phương cứu chữa, bảo chuẩn bị hậu sự.”
Trên Lục Bách Hoàn, thực ra vẫn còn một huynh trưởng.
Từ khi sinh ra, hắn đã mắc bệnh tim, sống đến hôm nay coi như hơi tàn cạn kiệt, vì thế Lục Bách Hoàn mới được kế thừa tước vị.
“Đại gia đến nay vẫn chưa thành thân, lão phu nhân không muốn hắn cô độc dưới suối vàng, định chọn người kết âm thân cùng hắn.”
Hoa Tuệ thở dài một tiếng.
Kết âm thân, nghĩa là phu thê cùng xuống hoàng tuyền.
Đại gia đã chẳng còn sống được bao lâu nữa.
Một khi kết âm thân với hắn, cả đời cũng chỉ có thể thủ tiết mà sống.
Chớ nói đến tiểu thư khuê các, ngay cả nha hoàn và ma ma trong phủ cũng chẳng ai nguyện ý.
Đến giờ cơm tối, ta mới được thả ra.
Tiểu thư sai người chuẩn bị cơm canh, bảo ta nghỉ ngơi một lát, tối còn hầu hạ Hầu gia cho tốt.
Nàng mỉm cười nhàn nhạt, giọng điệu ôn hòa, mang theo vài phần áy náy:
“Khai Vân, chuyện phạt ngươi là ta nhất thời nóng giận. Vốn định giam nửa ngày rồi thả, nào ngờ bận việc trong phủ, lại quên mất ngươi. Đừng trách ta nhé.”
Ta cúi đầu, thấp giọng đáp: “Nô tỳ không dám.”
Tiểu thư khẽ gật đầu.
Bầu không khí rơi vào trầm mặc.
Không đợi được nữa, ta chủ động nhắc đến chuyện rời phủ.
Nét mặt tiểu thư bỗng sa sầm: “Ngươi muốn đi?”
Ta dè dặt đáp: “Vâng.”
Ngón tay trắng muốt của tiểu thư lật nhẹ nắp trà, giọng điệu hờ hững: “Thân thể ta vẫn chưa điều dưỡng xong, Hầu gia vẫn chưa thể rời xa ngươi.”
Ta kinh ngạc ngẩng đầu.
Rõ ràng nàng đã hứa chỉ ba năm...
Tiểu thư khẽ cười: “Nếu ngươi nhất quyết đòi đi, ta chỉ có thể để Hoa Tuệ thay thế ngươi. Dù sao hai người là tỷ muội ruột, từ giọng nói đến dáng dấp đều giống nhau.”
Cả người ta như rơi vào hầm băng.
Sau một lúc lâu, ta nghe thấy tiếng răng mình va vào nhau lập cập: “Vậy... có thể để Hầu gia cho ta một danh phận không?”
“Ngươi muốn làm chủ tử sao?”
Tiểu thư lạnh lùng cười: “Nếu ta muốn nạp thiếp cho Hầu gia, có đến cả trăm lựa chọn, tuyệt đối không đến lượt ngươi.”
“Ngươi cũng đừng vọng tưởng dựa vào Hầu gia. Trong mắt hắn, ngươi chỉ là một món đồ chơi. Cho dù ngươi có được giữ lại làm thông phòng, chỉ cần ta búng tay một cái, cũng có thể khiến ngươi biến mất.”
Ta gần như không thể thở nổi: “Nhưng... nô tỳ sớm muộn gì cũng phải gả chồng.”
Lẽ nào nàng ta muốn ta cả đời làm thế thân trên giường cho nàng ta sao?
Tiểu thư thản nhiên nói: “Con trai của lão gác cổng trạc tuổi ngươi, sang năm ngươi vừa tròn mười sáu, ta sẽ ban hôn cho hai người.”
…
Lục Bách Hoàn trở về phủ, ta vẫn quỳ trên đất, đầu óc trống rỗng.
Tiểu thư nở nụ cười dịu dàng, đứng dậy đón: “Hầu gia về rồi, những ngày qua vất vả rồi chứ?”
“Tiện tỳ này lỡ tay đánh vỡ chén trà tiến cống từ Tây Vực, ta phạt nó quỳ một khắc.”
Lục Bách Hoàn chẳng buồn để ý, đi ngang qua ta.
Mái tóc hắn hơi rối, khuôn mặt lộ vẻ mệt mỏi: “Chuyện của đại ca thế nào rồi?”
Tiểu thư thở dài: “Những ngày qua ta đã hỏi hết nữ nhân trong phủ... Hầu gia, nói thật, chuyện âm thân nghe thật rợn người, chẳng có cô nương trẻ tuổi nào chịu cả.”
Lục Bách Hoàn nhíu mày: “Chuyện này thì có gì mà không chịu? Chỉ cần tìm một nữ nhân, nắm được nhược điểm của gia đình nàng ta là được.”
Tiểu thư nắm chặt khăn tay, ngập ngừng nói: “Nhưng chuyện hao tổn âm đức như vậy, e rằng không giấu nổi lão phu nhân.”
Lục Bách Hoàn thản nhiên nói: “Có tiền tất có kẻ liều mạng. Có hình phạt tất có người phải thuận theo.”
“Mẫu thân vốn không thích nàng, nếu nàng có thể làm tốt chuyện này, bà nhất định sẽ thay đổi cách nhìn.”
Tiểu thư nhẹ nhàng đáp: “Vâng.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro