Bạch Hồ Giẫm Tuyết, Ưng Đạp Nguyệt

Chương 9

Mỗi Tuần Đều Có Mưa

2025-02-28 08:00:08



Trong bóng tối, ta một mình lẻ loi.



Cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng, nhưng lại như đám mây trôi nổi trên không trung.



"Kẻ bại hoại của yêu tộc!"



Một tiếng quát lớn, đuôi cáo trắng như tuyết trong nháy mắt bao trùm cả bầu trời, che khuất cả mặt trời.



Khuôn mặt yêu diễm tuyệt trần dần dần lộ nguyên hình, lộ ra đôi mắt hồ ly màu vàng hổ phách khát máu.



Chính là Bạch Toái Tuyết đã trở thành Đại yêu.



Nhạn Trạch trốn sau đám yêu quái, trên người cắm thanh kiếm của ta.



Một kiếm kia của ta vậy mà lại không g.i.ế.c c.h.ế.t được hắn ta!



Bạch Toái Tuyết thực lực cường đại, Nhạn Trạch lại bị thương nặng, cho dù Nguyệt Dao có tiên tộc hỗ trợ phía sau, cũng không phải đối thủ của hắn.



Nhưng Bạch Toái Tuyết dường như bị thứ gì đó cố định thân hình, không thể di chuyển.



Nhạn Trạch dường như đã phát hiện ra điều gì đó, hắn ta cùng Nguyệt Dao tập trung toàn lực tấn công vào chân trước bên phải của hắn.

Kiếm Lai
Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn
Tiên Nghịch
Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp
Vưu Vật - Nhi Hỉ
Ngôn Tình, Sủng


Cuối cùng, sau khi bị vô số pháp bảo và pháp lực tấn công vào điểm yếu, Bạch Toái Tuyết đã lộ ra sơ hở, chân trước bên phải của hắn nhấc lên nhưng ngay sau đó hắn lại ngậm thứ đó vào miệng.



Ta sững sờ tại chỗ.



Tuy chỉ nhìn thoáng qua nhưng ta cũng có thể nhận ra đó là thứ gì.



Là t.h.i t.h.ể tàn tạ không nỡ nhìn của ta.



Là nguyên hình xấu xí với bộ lông thưa thớt rụng rời mà ta không muốn nhìn thấy.



Tại sao hắn lại làm như vậy?



Thu Vũ Miên Miên

Ta vắt óc suy nghĩ về mối liên hệ giữa mình và hắn ở kiếp trước.



Chỉ nhớ rằng ta đã dùng hết chút yêu lực cuối cùng để truyền tin cho hắn, báo cho hắn biết Nhạn Trạch phản bội yêu tộc.



Ta còn chưa kịp nhớ ra điều gì thì đã bị tiếng "Sư phụ" gọi tỉnh lại.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Thân thể xóc nảy.



Ta bất ngờ nhận ra mình đang nằm rạp trên lưng hồ ly.



Không giống như Đại yêu cao mấy tầng lầu mà ta nhìn thấy ở kiếp trước, Bạch Toái Tuyết bây giờ chỉ là một con hồ ly nhỏ chưa cao bằng một người.



Nguyệt Dao và Nhạn Trạch đang đuổi theo phía sau chúng ta.



"Sư phụ, người nắm chặt lông của ta."

Bạch Toái Tuyết nói: “Qua ngọn núi này, chúng ta sẽ an toàn."



Ta ôm lấy con bạch hồ bên dưới, một tay ướt đẫm, mùi m.á.u tanh nồng nặc xộc vào mũi.



Xương sườn của hắn đã gãy mấy chiếc.



Bình thường khi tu luyện bị thương, hắn luôn kêu la thảm thiết, làm nũng với ta, bây giờ lại không nói một lời.



Vực sâu trước mắt không thấy đáy.



Thân hình hồ ly run rẩy.

Anh Ấy Rất Điên
Ngôn Tình, Sủng, Điền Văn
Đại Thần Dẫn Vào Ngực: 101 Nụ Hôn Sâu (Tỷ Vạn Ngôi Sao Không Bằng Em)
Ngôn Tình, Sủng
Ngạo Thế Đan Thần
Tiên Hiệp


Hắn là loài thú đi trên mặt đất, không phải chim bay trên trời, nhìn thấy độ cao ngất trời này trong lòng khó tránh khỏi sợ hãi.



"Đừng sợ." Ta xoa xoa tai hồ ly của hắn.



"Ta không sợ, ta sẽ cứu người, nếu ta nhảy không qua được, người hãy đạp lên lưng ta mà nhảy qua..."



Trong lòng ta chấn động: "Tại sao..."



"Bởi vì người là sư phụ của ta, ân cứu mạng, ta phải báo đáp người."



"Chỉ là việc nhỏ thôi, cho dù ta không chọn ngươi, ngươi cũng sẽ tự tìm được đường sống." Dù sao kiếp trước chính là như vậy.



"Không phải đâu..."



Tiểu hồ ly vừa nói vừa cúi người lấy đà.



Không còn thời gian để tìm hiểu kỹ, ta lật người xuống, ôm lấy Bạch Toái Tuyết: "Không cần làm vậy."



Trở lại một lần nữa, sao ta có thể không chuẩn bị gì chứ?



Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bạch Hồ Giẫm Tuyết, Ưng Đạp Nguyệt

Số ký tự: 0