Ba Tôi Là Người Tốt

Chương 7

Đại Tỷ Tỷ Mạc Mạc

2025-03-05 21:13:52

Chúng ghét tôi là đương nhiên, nhưng tôi cũng không quan tâm. 

 

Ghen tị với người giỏi hơn mình, đó là biểu hiện của sự bất tài. 

 

Tôi chưa từng vì sự không vui của chúng mà hạ thấp yêu cầu với bản thân, tôi sống không phải để làm hài lòng chúng, khiến chúng cảm thấy thoải mái. 

 

Tôi biết Triệu Huệ Huệ đặc biệt hận tôi, vì cô ta cùng tuổi tôi, hồi tiểu học chúng tôi cùng lớp. 

 

Tôi luôn đứng top 3 trong lớp, còn cô ta thì luôn đứng bét lớp. 

 

Mỗi lần thi xong về nhà, cô ta sẽ bị ba đánh một trận. Rồi khi nhìn thấy tôi, ánh mắt cô ta đầy hận thù. 

 

Tôi cảm thấy vô cùng khó hiểu, đâu phải tôi khiến cô ta thi kém, cô ta bị đánh liên quan gì đến tôi. 

 

May mắn thay, cấp hai tôi đã được tuyển vào trường thực nghiệm, không còn phải học cùng trường với cô ta nữa. 

 

Cả hai chúng tôi đều thở phào nhẹ nhõm.

 

14 

 

Triệu Huệ Huệ chưa bao giờ có thiện cảm với tôi, cô ta chưa từng tỏ ra hòa nhã với tôi dù chỉ một lần. 

 

Mỗi lần chạm mặt trên đường, cô ta luôn ném cho tôi một nụ cười chế nhạo đầy khinh bỉ. 

 

Tôi cũng không chịu thua, trừng mắt đáp lại, rồi cả hai cứ thế lướt qua nhau. 

 

Nhưng lần này có chút khác biệt, Triệu Huệ Huệ không rời đi mà cố tình tiến đến gần tôi. 

 

“Cậu sắp vào đại học rồi nhỉ?” Cô ta cười nhạt, giọng điệu đầy giễu cợt. “Mình cũng vậy đấy, ngày mai trường mình khai giảng rồi.” 

 

“Ừ.” Tôi cúi đầu nhìn điện thoại, không để tâm đến cô ta. 

 

“Học phí bên mình đắt lắm đấy, tận mười ngàn tệ cơ. Cậu có biết tiền học phí của mình lấy từ đâu không?” Cô ta nghiêng đầu, cố ý tỏ vẻ tinh nghịch. 

 

“Không muốn biết.” Tôi vẫn không nhìn cô ta lấy một lần. 

 

“Liên quan đến cậu đấy.” Giọng cô ta kéo dài, nhẹ nhàng như đang hát. 

 

Một dự cảm chẳng lành bất chợt dâng lên trong lòng tôi. 

 

Không lẽ là— 

 

“Là ba cậu cho đấy.” Cô ta không kìm nổi mà bật thốt lên, giọng điệu đầy phấn khích.

 

“Ông ấy rút tiền từ thẻ tín dụng ra, còn bảo mẹ mình rằng sau này nếu thiếu tiền thì cứ nói với ông ấy. Đúng là người chu đáo ghê ha. Lưu Tâm Doanh, mình thật ghen tị với cậu vì có một người ba biết quan tâm như thế đấy!” 

 

Triệu Huệ Huệ cười đắc ý, vẻ mặt tràn đầy hả hê. 

 

Một cơn giận dữ trào dâng trong lồng ngực, tôi cảm thấy bản thân như sắp nghẹt thở vì tức giận. 

 

15 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hôm qua, mẹ tôi đi siêu thị mua sắm đồ dùng sinh hoạt cho tôi trước khi nhập học. 

 

Tôi thấy trên xe đẩy có một lô tất giảm giá, năm tệ ba đôi, liền nói mẹ mua vài đôi. 

 

Những năm qua, trước là dành dụm tiền mua nhà, sau khi mua nhà xong lại phải trả nợ, mẹ tôi tiết kiệm đến mức hà khắc với chính mình. 

 

Tôi để ý thấy, đã mấy mùa đông rồi mẹ chưa mua tất mới. Bà thậm chí không có một đôi tất nào còn nguyên vẹn, đôi nào cũng có lỗ thủng. 

 

Thế nhưng, dù rẻ như vậy, mẹ tôi vẫn lắc đầu, không mua. Bà nói, dù sao tất cũng mang bên trong, chẳng ai nhìn thấy cả. 

 

Mẹ tôi tiết kiệm đến mức này, ngay cả tất năm tệ ba đôi cũng không nỡ mua. 

 

Vậy mà ba tôi lại không chớp mắt khi cho người khác vay mười ngàn tệ. 

 

Số tiền đó còn là rút từ thẻ tín dụng, lãi suất không hề thấp, đến lúc đó cả vốn lẫn lãi đều phải do mẹ tôi gánh chung. 

 

Khoảnh khắc ấy, tôi căm hận ba tôi đến tột cùng. 

 

Sự hào phóng của ông đối với người khác là dựa trên việc vắt kiệt điều kiện sống của mẹ và tôi. 

 

Nói thẳng ra, ông đang rạch da róc thịt chúng tôi để nuôi kẻ khác. 

 

Bề ngoài tỏ ra rộng rãi, nhưng thực chất lại là kẻ vô tình, lạnh lùng nhất. 

 

16 

 

Tôi kìm nén cảm xúc trong lòng, nhếch môi cười, rồi quay sang Triệu Huệ Huệ bên cạnh: 

 

“Ngưỡng mộ ba tôi đến vậy, hay là tôi tặng ông ấy cho cậu làm ba luôn nhé?” 

 

Không đạt được mục đích chọc tức tôi, Triệu Huệ Huệ nghiến răng hừ một tiếng đầy tức tối, rồi bỏ đi. 

 

Chờ cô ta rời khỏi khoang tàu của chúng tôi, tôi rút điện thoại ra, gọi cho mẹ. 

 

“Mẹ, ba đã rút mười ngàn tệ từ thẻ tín dụng, đưa cho Triệu Huệ Huệ đóng học phí rồi.” Tôi đi thẳng vào vấn đề, không vòng vo. 

 

Đầu dây bên kia, mẹ tôi sững người hồi lâu, rồi mới thốt ra một câu: 

 

“Được, mẹ biết rồi.” 

 

Tôi nghe ra trong giọng bà có sự nghẹn ngào đang cố kìm nén. 

 

Tôi đã không còn là đứa trẻ ngây thơ mong muốn ba mẹ mãi mãi bên nhau nữa. 

 

Càng lớn lên, tôi càng thấu hiểu nỗi vất vả của mẹ, và thật lòng thương bà. 

 

Tôi nghĩ, nếu rời xa ba, có lẽ mẹ sẽ sống nhẹ nhõm hơn bây giờ rất nhiều. 

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Vì vậy, sau khi biết chuyện này, tôi không hề có ý định che giấu mà lập tức nói cho mẹ. 

 

Còn mẹ quyết định thế nào, tôi hoàn toàn tôn trọng lựa chọn của bà. 

 

--- 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ba Tôi Là Người Tốt

Số ký tự: 0