Ba Tôi Là Người Tốt

Chương 8

Đại Tỷ Tỷ Mạc Mạc

2025-03-05 21:13:52

Hai ngày sau, tôi nhận được cuộc gọi từ ba. 

 

“Tâm Doanh, mẹ con muốn ly hôn với ba. Con khuyên mẹ giúp ba được không?” Giọng ông mệt mỏi, khàn đặc. 

 

“Ba, ba mẹ đều là người trưởng thành cả rồi. Con sẽ không can thiệp vào quyết định của hai người.” Tôi nói với giọng hết sức bình tĩnh. “Hai người tự giải quyết đi, cuối cùng chỉ cần báo kết quả cho con là được.” 

 

“Tâm Doanh, sao con có thể lạnh lùng như vậy?” Ba nghiêm giọng trách móc. “Chúng ta là ba mẹ của con, làm gì có chuyện con không mong muốn ba mẹ được tốt?” 

 

“Cho dù con có lạnh lùng đến đâu, cũng không thể bằng ba.” Tôi nhạt giọng đáp. “Nhà mình còn đang có khoản nợ chưa trả xong, mỗi ngày ăn không đủ no, vậy mà ba vẫn rút tiền từ thẻ tín dụng để đi cho người khác vay.” 

 

“Mười ngàn tệ! Chỉ có mười ngàn tệ thôi!” Ba tôi lớn tiếng mắng mỏ. “Con cũng giống y như mẹ con, cảm thấy chỉ vì mười ngàn tệ mà ba mẹ phải ly hôn sao? Tình cảm bao nhiêu năm của ba mẹ, chẳng lẽ còn không đáng giá bằng mười ngàn tệ à?” 

 

“Ba mãi mãi không hiểu được vấn đề nằm ở đâu.” Tôi bình tĩnh phân tích. “Quan trọng không phải là con số bao nhiêu, mà là ba đang ở trong hoàn cảnh nợ nần, vậy mà vẫn cố chấp vay tiền để cho người khác mượn. Điều đó chứng minh điều gì? Chứng minh rằng trong lòng ba, Dương Thục Vân quan trọng hơn mẹ con.” 

 

“Con không thể nghĩ như vậy—” Ba tôi muốn giải thích. 

 

“Dương Thục Vân đã từng phải mang tất rách chưa? Nhà bà ta có giống nhà mình, một tuần mới có một bữa ăn có thịt không? Bà ta có điểm nào sống khổ hơn chúng ta?” 

 

“Hành động của ba làm con nhớ lại hồi nhỏ, khi con với anh họ mỗi đứa được phát một hộp sữa. Anh ấy uống hết trước, rồi ngồi đó khóc. Ba liền giật lấy hộp sữa của con, bắt con phải nhường cho anh ấy. 

 

“Có phải làm người nhà của ba thì phải chịu thiệt thòi, lúc nào cũng phải nhường nhịn người ngoài không? Nếu đúng là như vậy, con thà không làm người nhà của ba còn hơn.” 

 

“Và ba vẫn chưa hiểu ra vấn đề. Mẹ muốn ly hôn với ba không phải chỉ vì mười ngàn tệ này, mà vì bà ấy đã chịu đủ cảnh ba suốt bao nhiêu năm hy sinh lợi ích của gia đình chỉ để giúp đỡ người ngoài.”

 

“Mười ngàn tệ này chẳng qua chỉ là giọt nước tràn ly mà thôi.” Tôi nói rõ ràng và dứt khoát. 

 

“Tâm Doanh, làm người không thể quá tính toán. Với lại, con với anh họ con, cái chuyện hộp sữa nhỏ xíu như vậy mà con nhớ đến giờ, con không thể nhỏ nhen như thế—” 

 

Không đợi ông nói xong, tôi cúp máy. 

 

17 

 

Một tuần sau, mẹ gọi điện báo cho tôi biết rằng bà và ba đã ly hôn. 

 

Nhanh như vậy sao? Tôi có chút bất ngờ. 

 

Tôi vốn nghĩ rằng ba sẽ cắn răng không chịu ly hôn. 

 

“Ông ta đã ngủ chung giường với người đàn bà khác rồi. Cho dù ông ta không muốn ly hôn, thì người đàn bà đó cũng không đồng ý đâu.” Mẹ tôi cười lạnh một tiếng. 

 

Tôi sững sờ. Ba tôi ngoại tình sao? 

 

Đây là điều tôi không ngờ tới. 

 

Dù từ nhỏ tôi đã không thích ba, nhưng tôi cũng phải thừa nhận rằng ông không phải loại người hay lăng nhăng với phụ nữ khác. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Vì ông quá thật thà, thật thà đến mức ngốc nghếch. Một người như vậy, không có đủ tâm cơ để làm chuyện bậy bạ. 

 

“Ba ngoại tình với ai?” Tôi dò hỏi. “Là Dương Thục Vân à?” 

 

“Ừ.” Mẹ tôi đáp khẽ. 

 

Vậy tám, chín phần mười là do Dương Thục Vân chủ động. 

 

Quả nhiên, suy đoán của tôi không sai. 

 

Từ lời kể của mẹ, tôi biết được toàn bộ sự việc. 

 

Hôm đó vào buổi tối, Dương Thục Vân nói trong nhà có chuột, nhờ ba tôi sang giúp bắt. 

 

Ba mẹ tôi khi đó đang cãi nhau vì chuyện cho Dương Thục Vân vay tiền, cả hai đang trong giai đoạn chiến tranh lạnh. 

 

Vậy mà, chỉ cần người ta gọi một tiếng, ba tôi không nói hai lời, lập tức chạy đến ngay. 

 

Chưa bao giờ tôi thấy một người có thể hết lòng với người ngoài như ông. 

 

Rồi, tối hôm đó, ba tôi không về nhà. 

 

Sáng hôm sau, khi ông từ nhà Dương Thục Vân bước ra, không ít người trong hẻm đã nhìn thấy. 

 

Thế là, cả xóm đều biết ba tôi đã qua đêm ở nhà Dương Thục Vân. 

 

Khi ông trở về, trên mặt mẹ tôi thậm chí không có biểu hiện đau lòng hay buồn bã. 

 

Bà chỉ tựa lưng vào ghế sofa, vẻ mặt bình thản nhưng giọng điệu kiên quyết: 

 

“Lần này, ông không thể tiếp tục bám lấy tôi không buông nữa rồi chứ? Ông không chịu ly hôn, nhưng Dương Thục Vân sẽ không đồng ý đâu. Ông ngủ với người ta rồi, chẳng lẽ không định chịu trách nhiệm sao?” 

 

“Anh Hoa, tôi… tôi không biết chuyện gì đã xảy ra.” Ba tôi phịch một tiếng quỳ xuống đất, hoảng hốt giải thích: 

 

“Hôm qua, Dương Thục Vân nói cảm ơn tôi vì đã giúp bắt chuột, nên nấu một bàn đồ ăn mời tôi. Còn có một chai rượu trắng, tôi uống nhiều quá, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Lúc tỉnh dậy thì trời đã sáng rồi, tôi đang nằm trên giường của cô ta.” 

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Ông nói thế nào cũng vậy thôi. Sự thật là, ông đã lên giường với Dương Thục Vân, qua đêm tại nhà cô ta, chuyện này không thể chối cãi được. Hơn nữa, cả xóm ai cũng biết rồi.” Mẹ tôi dứt khoát nói. 

 

“Ly hôn đi, đừng nói gì nữa.” 

 

Ba tôi sụp người xuống đất, lần đầu tiên bật khóc nức nở, tiếng khóc vừa thê lương vừa bất lực. 

 

Ông biết lần này, thật sự không còn mặt mũi nào mà tiếp tục bám lấy mẹ tôi nữa. 

 

Rất nhanh sau đó, họ chính thức ly hôn. 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ba Tôi Là Người Tốt

Số ký tự: 0