Ba Tôi Là Người Tốt

Chương 6

Đại Tỷ Tỷ Mạc Mạc

2025-03-05 21:13:52

Mua một miếng thịt ở chợ về, đi ngang qua nhà người ta, nghe có người đùa một câu “Để lại chút đi chứ!”, ông có thể lập tức xách d.a.o sang, cắt ngay một nửa cho họ. 

 

Về quê, đi chợ gặp đồng hương bán trà, chỉ tán gẫu vài câu mà lập tức gọi hai gói. Cân lên hơn một trăm tệ, mẹ tôi hít một hơi lạnh, còn ông chẳng nhận ra gì, giục mẹ tôi trả tiền nhanh lên. 

 

Lễ Tết, công ty phát một thùng táo lớn, ông còn chưa về đến nhà thì đã chia hết sạch. 

 

Nhận đồng phục ở xưởng, đến lúc mặc thử mới phát hiện vai áo bị rách một lỗ, ông có thể hào phóng đổi áo với người khác ngay lập tức. 

 

Cuối năm nhận được mấy trăm tệ tiền thưởng, chưa kịp cầm nóng tay đã gặp một người chẳng mấy quen biết than nghèo, ông lập tức cho vay toàn bộ. 

 

Mẹ tôi nói, ba tôi không thể giữ tiền trong tay, vì nếu có tiền chắc chắn ông sẽ ném hết ra ngoài. 

 

Có một khoảng thời gian, nhà máy tạm thời ngừng sản xuất vì thiếu nguyên liệu, ba tôi đi làm công nhân xây dựng nửa tháng. 

 

Đến lúc về, chủ thầu không trả lương, nói rằng chưa nhận được tiền từ bên trên, hứa khi nào có sẽ trả ngay. 

 

Ba tôi còn vui vẻ gật đầu: “Được thôi, không sao cả!” 

 

Mấy tháng trôi qua, tiền vẫn không thấy đâu. 

 

Ba tôi đi đòi vài lần, nhưng vẫn không lấy lại được. 

 

Người ta luôn có vô số lý do, và điều kỳ lạ là ba tôi luôn tin vào những lý do đó. 

 

Gã chủ thầu than thở, nói rằng chính mình cũng chưa lấy được tiền, còn có cả đống công nhân đến đòi nợ, nếu không còn cách nào khác, có lẽ sẽ phải bán xe để trả lương. 

 

Ba tôi còn khuyên nhủ: “Làm ăn mà, xe cộ là bộ mặt, không thể bán bừa được! Chưa đến mức ấy đâu, tôi bên này cũng không gấp lắm.” 

 

Sau khi về nhà, ông còn thở dài than vãn: “Người ta cũng khó khăn lắm!” 

 

Hai ngày sau, nghe nói gã chủ thầu đó đã đưa cả nhà đi du lịch Hải Nam. 

 

Ba tôi vẫn hùng hồn bảo: “Bà làm sao biết được người ta có phải vay tiền để đi du lịch hay không?” 

 

Mẹ tôi tức đến mức tay run bần bật: “Ông đúng là chuyên lo nghĩ cho người khác!”

 

12 

Trong ký ức từ nhỏ đến lớn của tôi, ba mẹ tôi không biết đã cãi nhau bao nhiêu lần. 

 

Mẹ tôi vốn tính tình hiền lành, nhưng bị ba tôi ép thành người dễ nổi nóng, chỉ cần chạm nhẹ là bùng nổ. 

 

Không trách mẹ tôi, đổi lại là ai, đối mặt với một người như ba tôi, đều không thể nhịn được mà không nổi giận. 

 

Cãi nhau thì cãi, nhưng tôi chưa từng nghe họ nhắc đến chuyện ly hôn. 

 

Điều này tôi cũng có thể hiểu được, thực sự chưa đến mức đó. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ba tôi, ngoài việc quá hào phóng, những mặt khác không có vấn đề gì. 

 

Ông ấy chỉ thỉnh thoảng hút thuốc, không uống rượu không cờ bạc, không thích tiêu tiền, càng không đánh đập người khác. 

 

Bình thường mẹ tôi nấu gì ông ấy ăn nấy, chưa từng kén chọn. 

 

Quanh năm chỉ có mấy bộ đồng phục nhà máy thay đổi nhau mặc, chưa từng chủ động đòi mua quần áo. 

 

Nhưng chỉ cần một tật xấu đó, thỉnh thoảng lại phát tác một lần. Giống như bệnh nấm chân mãn tính, không ảnh hưởng nhiều đến sức khỏe, nhưng khiến người ta vô cùng khó chịu. 

 

Ba mẹ tôi ngày xưa yêu nhau tự do, dù sao đi nữa, mẹ tôi đối với ba tôi vẫn còn tình cảm. 

 

Nhưng tôi thì khác, sau khi trải qua mấy chuyện hồi nhỏ, tôi đã nguội lạnh với ba tôi. 

 

Trong lòng tôi, nếu một người đàn ông không thiên vị vợ con của mình, thì đó là một người đàn ông tồi. 

 

Vì người ngoài mà làm khổ gia đình mình, đó không gọi là lương thiện, không gọi là nhân phẩm tốt, mà gọi là ích kỷ. Ông ấy hy sinh lợi ích của gia đình, chỉ để thỏa mãn ham muốn cho đi và cảm giác hư vinh trong lòng mình mà thôi. 

 

Nói thẳng ra, đó là một hình thức khác của việc hy sinh người khác để thành toàn bản thân. 

 

Vì vậy đôi khi, trong lòng tôi sẽ nảy ra một chút suy nghĩ đại nghịch bất đạo, nếu họ ly hôn thì tốt biết mấy.

 

13 

 

Tiền học phí của tôi đã được lấy lại, ba mẹ tôi cũng ngừng tranh cãi. 

 

Chỉ là mấy ngày nay, mẹ tôi vẫn chưa nói chuyện với ba tôi, tối nào cũng ngủ cùng tôi. 

 

Bình yên trôi qua vài ngày, ngày nhập học của tôi cũng đến. 

 

Vì trường đại học ở trong tỉnh, đi tàu cao tốc chỉ hơn một tiếng, nên tôi không để ba mẹ đưa đi. 

 

Ngày trước khi nhập học, tôi hẹn với mấy đứa bạn cùng đi tàu. 

 

Tại nhà ga, tôi từ biệt ba mẹ, xách vali lên, tràn đầy hy vọng bước vào một chặng đường mới. 

 

Tuy nhiên, tâm trạng tốt đẹp nhanh chóng bị phá hỏng. 

 

Trên tàu, tôi nhìn thấy một người mà tôi rất ghét, Triệu Huệ Huệ. 

 

“Ôi chà, đây chẳng phải là học sinh ưu tú của chúng ta sao?” Triệu Huệ Huệ nhuộm một mái tóc tím chói chang, nhìn tôi với ánh mắt mỉa mai. 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Tôi biết, cô ta luôn không thích tôi, kể cả mấy đứa trẻ cùng tuổi trong ngõ, đối với tôi đều có chút đố kỵ. 

 

Vì tôi chính là đứa trẻ “nhà người ta” trong miệng phụ huynh chúng, từ nhỏ đã ngoan ngoãn nghe lời, không gây chuyện, lại học hành xuất sắc. 

 

Là cái tên xuất hiện nhiều nhất trong miệng ba mẹ chúng để so sánh. 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ba Tôi Là Người Tốt

Số ký tự: 0