Chương 5
Đại Tỷ Tỷ Mạc Mạc
2025-03-05 21:13:52
Lúc tôi học lớp bảy, nhà tôi cuối cùng cũng có được mười vạn tiền tiết kiệm.
Thời điểm đó, giá nhà ở huyện chưa cao như bây giờ, với mười vạn cũng có thể đủ để đặt cọc mua một căn.
Ba mẹ tôi bắt đầu đi xem nhà khắp nơi.
Nhưng đúng lúc ấy, trong nhà xảy ra chuyện.
Ông nội ở quê bị ngã khi làm việc, gãy xương cột sống, cần phải phẫu thuật.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Trước sau tổng cộng mất hơn bốn vạn, toàn bộ đều là nhà tôi chi trả.
Do bệnh viện yêu cầu phải đặt cọc trước một khoản tiền, bác cả và chú út đều nói trong nhà không có tiền tiết kiệm.
Ba tôi không nói hai lời, lập tức rút số tiền dành để mua nhà, nộp cho bệnh viện.
Mẹ tôi chỉ biết chuyện sau đó, tức giận hỏi ba tôi: “Nhà ông có ba anh em, chi phí nằm viện này chẳng phải nên chia đều ra sao? Sao lại để một mình ông trả hết?”
Ba tôi chỉ nói: “Họ không có tiền tiết kiệm, mà mình thì có sẵn tiền trong tay, sao có thể để ba chậm trễ phẫu thuật được?”
Lúc đó, ông nội quả thực cần phẫu thuật gấp, hơn nữa tiền cũng đã đóng rồi, mẹ tôi có nói gì cũng không thay đổi được nữa.
Sau khi phẫu thuật xong, tính toán lại hết các khoản, bác cả và chú út liền bảo hiện tại chưa có tiền, phần tiền họ phải trả thì sau này sẽ từ từ hoàn lại.
Ba tôi hào phóng đáp: “Không sao, bao giờ có thì trả cũng được.”
10
Bác cả và chú út lúc nào cũng trong tình trạng “không có tiền”, từ trước đến nay chưa từng trả lại cho nhà tôi một đồng nào.
Mỗi lần mẹ tôi bảo ba đi đòi tiền, ba lại nói rằng họ chỉ làm nông ở quê, quanh năm chẳng kiếm được bao nhiêu, thực sự là không có tiền.
Mẹ tôi đành tự mình đi đòi, nhưng hai nhà đó lúc nào cũng than nghèo kể khổ, khóc lóc ăn vạ, nói thế nào cũng không chịu trả.
Mẹ tôi hỏi ba: “Vậy chúng ta mua nhà thế nào đây?”
Ba tôi bình thản trả lời: “Chúng ta vẫn còn chỗ ở mà? Mua nhà không cần vội, cứ từ từ tích góp.”
“Lưu Đại Cường, tôi đã chán ngấy cái căn nhà dột nát, ẩm mốc này rồi! Ở thêm một ngày cũng thấy khó chịu!” Mẹ tôi thất vọng hét lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhưng bà không ngờ rằng, căn nhà rách nát này, bà còn phải sống thêm năm này qua năm khác.
Tốc độ tiết kiệm tiền của gia đình tôi mãi mãi không theo kịp tốc độ tăng giá nhà.
Bỏ lỡ lần mua nhà đó, ba mẹ tôi không còn khả năng mua được nữa.
Đến năm tôi học lớp 11, mẹ tôi không thể chờ thêm được nữa, đành mặt dày đi vay mượn họ hàng bên ngoại được vài vạn, cộng với số tiền dành dụm trong tay, cuối cùng cũng đủ trả tiền đặt cọc cho một căn hộ nhỏ hai phòng ngủ.
Bây giờ mới chỉ qua một năm, số nợ trong nhà vẫn chưa trả hết, mỗi tháng vẫn phải trả tiền vay mua nhà.
Thêm vào đó, tôi sắp vào đại học, mỗi năm đều cần tiền học phí và sinh hoạt phí, áp lực kinh tế trong nhà thực sự rất lớn.
Trong hoàn cảnh như vậy, ba tôi vẫn có thể đem tiền học phí của tôi đi cho người khác mượn—tôi thực sự không hiểu nổi suy nghĩ của ông.
Thật ra, sau lần xảy ra chuyện phẫu thuật của ông nội, mẹ tôi đã không còn cho ba động vào sổ tiết kiệm và thẻ ngân hàng của gia đình nữa.
Bà luôn tìm chỗ giấu thật kỹ.
Nhưng từ khi mua nhà xong, mẹ tôi không còn để tâm đến việc này nữa.
Chủ yếu là vì trong nhà không còn khoản tiết kiệm nào, mỗi tháng vừa nhận lương là đem trả nợ và tiền vay mua nhà ngay, sổ tiết kiệm gần như không còn tồn tại.
Chỉ còn lại chiếc thẻ ngân hàng, mẹ tôi từ rất lâu đã âm thầm tiết kiệm trong đó mỗi tháng một ít—có khi một, hai trăm, có khi bốn, năm trăm—tích góp suốt nhiều năm.
Đến khi tôi thi đại học xong, số tiền trong đó vừa khéo tích lũy được khoảng mười nghìn, đủ để đóng học phí cho tôi.
Vì số tiền không nhiều, mẹ tôi chỉ tiện tay để chiếc thẻ trong túi áo khoác treo trong tủ quần áo.
Không biết từ lúc nào ba tôi đã phát hiện ra, rồi lặng lẽ lấy trộm đi.
11
Thật ra, nếu không phải mẹ của Triệu Huệ Huệ cố ý than nghèo kể khổ, thì ba tôi cũng sẽ không động vào số tiền đó.
Mẹ tôi chưa bao giờ lo lắng rằng ba sẽ tiêu tiền hoang phí, vì đến chính bản thân mình ông còn keo kiệt không dám chi tiêu.
Ba tôi chính là kiểu người như vậy—bản thân có thể ăn mặc tệ nhất, nhưng lại hào phóng đưa hết số tiền tiết kiệm được cho người khác.
Dù người ta không trả lại, ông vẫn tỏ ra thấu hiểu.
Ông luôn đặc biệt bao dung với người ngoài, luôn nghĩ cho người khác một cách quá mức.
Thời điểm đó, giá nhà ở huyện chưa cao như bây giờ, với mười vạn cũng có thể đủ để đặt cọc mua một căn.
Ba mẹ tôi bắt đầu đi xem nhà khắp nơi.
Nhưng đúng lúc ấy, trong nhà xảy ra chuyện.
Ông nội ở quê bị ngã khi làm việc, gãy xương cột sống, cần phải phẫu thuật.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Trước sau tổng cộng mất hơn bốn vạn, toàn bộ đều là nhà tôi chi trả.
Do bệnh viện yêu cầu phải đặt cọc trước một khoản tiền, bác cả và chú út đều nói trong nhà không có tiền tiết kiệm.
Ba tôi không nói hai lời, lập tức rút số tiền dành để mua nhà, nộp cho bệnh viện.
Mẹ tôi chỉ biết chuyện sau đó, tức giận hỏi ba tôi: “Nhà ông có ba anh em, chi phí nằm viện này chẳng phải nên chia đều ra sao? Sao lại để một mình ông trả hết?”
Ba tôi chỉ nói: “Họ không có tiền tiết kiệm, mà mình thì có sẵn tiền trong tay, sao có thể để ba chậm trễ phẫu thuật được?”
Lúc đó, ông nội quả thực cần phẫu thuật gấp, hơn nữa tiền cũng đã đóng rồi, mẹ tôi có nói gì cũng không thay đổi được nữa.
Sau khi phẫu thuật xong, tính toán lại hết các khoản, bác cả và chú út liền bảo hiện tại chưa có tiền, phần tiền họ phải trả thì sau này sẽ từ từ hoàn lại.
Ba tôi hào phóng đáp: “Không sao, bao giờ có thì trả cũng được.”
10
Bác cả và chú út lúc nào cũng trong tình trạng “không có tiền”, từ trước đến nay chưa từng trả lại cho nhà tôi một đồng nào.
Mỗi lần mẹ tôi bảo ba đi đòi tiền, ba lại nói rằng họ chỉ làm nông ở quê, quanh năm chẳng kiếm được bao nhiêu, thực sự là không có tiền.
Mẹ tôi đành tự mình đi đòi, nhưng hai nhà đó lúc nào cũng than nghèo kể khổ, khóc lóc ăn vạ, nói thế nào cũng không chịu trả.
Mẹ tôi hỏi ba: “Vậy chúng ta mua nhà thế nào đây?”
Ba tôi bình thản trả lời: “Chúng ta vẫn còn chỗ ở mà? Mua nhà không cần vội, cứ từ từ tích góp.”
“Lưu Đại Cường, tôi đã chán ngấy cái căn nhà dột nát, ẩm mốc này rồi! Ở thêm một ngày cũng thấy khó chịu!” Mẹ tôi thất vọng hét lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhưng bà không ngờ rằng, căn nhà rách nát này, bà còn phải sống thêm năm này qua năm khác.
Tốc độ tiết kiệm tiền của gia đình tôi mãi mãi không theo kịp tốc độ tăng giá nhà.
Bỏ lỡ lần mua nhà đó, ba mẹ tôi không còn khả năng mua được nữa.
Đến năm tôi học lớp 11, mẹ tôi không thể chờ thêm được nữa, đành mặt dày đi vay mượn họ hàng bên ngoại được vài vạn, cộng với số tiền dành dụm trong tay, cuối cùng cũng đủ trả tiền đặt cọc cho một căn hộ nhỏ hai phòng ngủ.
Bây giờ mới chỉ qua một năm, số nợ trong nhà vẫn chưa trả hết, mỗi tháng vẫn phải trả tiền vay mua nhà.
Thêm vào đó, tôi sắp vào đại học, mỗi năm đều cần tiền học phí và sinh hoạt phí, áp lực kinh tế trong nhà thực sự rất lớn.
Trong hoàn cảnh như vậy, ba tôi vẫn có thể đem tiền học phí của tôi đi cho người khác mượn—tôi thực sự không hiểu nổi suy nghĩ của ông.
Thật ra, sau lần xảy ra chuyện phẫu thuật của ông nội, mẹ tôi đã không còn cho ba động vào sổ tiết kiệm và thẻ ngân hàng của gia đình nữa.
Bà luôn tìm chỗ giấu thật kỹ.
Nhưng từ khi mua nhà xong, mẹ tôi không còn để tâm đến việc này nữa.
Chủ yếu là vì trong nhà không còn khoản tiết kiệm nào, mỗi tháng vừa nhận lương là đem trả nợ và tiền vay mua nhà ngay, sổ tiết kiệm gần như không còn tồn tại.
Chỉ còn lại chiếc thẻ ngân hàng, mẹ tôi từ rất lâu đã âm thầm tiết kiệm trong đó mỗi tháng một ít—có khi một, hai trăm, có khi bốn, năm trăm—tích góp suốt nhiều năm.
Đến khi tôi thi đại học xong, số tiền trong đó vừa khéo tích lũy được khoảng mười nghìn, đủ để đóng học phí cho tôi.
Vì số tiền không nhiều, mẹ tôi chỉ tiện tay để chiếc thẻ trong túi áo khoác treo trong tủ quần áo.
Không biết từ lúc nào ba tôi đã phát hiện ra, rồi lặng lẽ lấy trộm đi.
11
Thật ra, nếu không phải mẹ của Triệu Huệ Huệ cố ý than nghèo kể khổ, thì ba tôi cũng sẽ không động vào số tiền đó.
Mẹ tôi chưa bao giờ lo lắng rằng ba sẽ tiêu tiền hoang phí, vì đến chính bản thân mình ông còn keo kiệt không dám chi tiêu.
Ba tôi chính là kiểu người như vậy—bản thân có thể ăn mặc tệ nhất, nhưng lại hào phóng đưa hết số tiền tiết kiệm được cho người khác.
Dù người ta không trả lại, ông vẫn tỏ ra thấu hiểu.
Ông luôn đặc biệt bao dung với người ngoài, luôn nghĩ cho người khác một cách quá mức.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro