Ba Tôi Là Người Tốt

Chương 4

Đại Tỷ Tỷ Mạc Mạc

2025-03-05 21:13:52

07

 

Mỗi lần có con cái hàng xóm hay con cháu họ hàng đến nhà, chỉ cần ba tôi có mặt, ông sẽ đem hết tất cả đồ ăn trong nhà ra. 

 

Thời đó, điều kiện của mọi người đều bình thường, nhà nào thỉnh thoảng mua hai cân bánh đào tô cũng đã là một hành động xa xỉ. 

 

Những thứ ba tôi bày ra cũng chỉ là lạc, táo đỏ, hạt dưa—những món ăn vặt bình thường, nhưng lần nào cũng bị ăn sạch sành sanh, khiến mẹ tôi xót xa không thôi. 

 

Có một lần, cậu tôi gửi qua một hộp kiwi, bên trong chỉ có vỏn vẹn sáu quả. 

 

Hồi đó, kiwi là một loại trái cây rất hiếm, thậm chí trong các cửa hàng hoa quả cũng hiếm khi thấy. Tôi chưa từng được ăn bao giờ. 

 

Một hôm, bạn của ba tôi dẫn con đến chơi, lúc về, ba tôi liền đưa luôn hộp kiwi cho họ, bảo mang về cho con ăn. 

 

Mẹ tôi tức đến đỏ cả mắt, nhưng trước mặt khách lại không tiện nói gì. 

 

Tôi cuống quá, khóc òa lên: “Đó là cậu cho con mà! Con còn chưa được ăn quả nào!” 

 

Trước đó, mẹ tôi nói kiwi còn cứng, bảo tôi đợi hai ngày nữa mới ăn. 

 

Nghe tôi khóc, vị khách kia hơi sững lại, vội vàng định trả hộp kiwi lại cho tôi. 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Nhưng con của ông ta không chịu, ôm chặt cái hộp, nhất quyết không buông tay. 

 

Ba tôi liền đẩy họ ra cửa, không kiên nhẫn phất tay: “Cầm đi, chỉ là mấy quả trái cây, nếu còn khách sáo nữa tôi sẽ giận đấy!” 

 

Từ đó trở đi, mỗi khi trong nhà có đồ ăn gì ngon, mẹ tôi đều có thói quen giấu đi, không cho ba tôi biết.

 

08

 

Hồi tiểu học, trong hẻm có mấy đứa trẻ có xe đạp—loại xe đạp nhỏ dành riêng cho trẻ con, vừa đẹp vừa đáng yêu. 

 

Mỗi lần bọn chúng cưỡi xe đạp chạy chơi, tôi chỉ có thể đứng bên nhìn với ánh mắt thèm thuồng. 

 

Nhưng tôi rất hiểu chuyện, chưa bao giờ chủ động đòi ba mẹ mua cho mình, tất cả những điều này mẹ tôi đều thấy hết. 

 

Sinh nhật tám tuổi của tôi, mẹ tặng tôi một chiếc xe đạp—một chiếc xe màu hồng có in hình thỏ con. 

 

Tôi vui mừng đến mức nhảy cẫng lên, ôm chặt chiếc xe không chịu buông tay, buổi tối ngủ còn nhất quyết đòi bê xe lên giường, khiến mẹ tôi dở khóc dở cười. 

 

Vài ngày sau, bác cả đưa gia đình lên thành phố mua đồ, buổi trưa ghé nhà tôi ăn cơm. 

 

Chị họ nhìn thấy chiếc xe đạp của tôi, liền khóc lóc đòi mua một chiếc. 

 

Bác gái đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn, giọng nói chua ngoa: “Một con bé nhà quê như mày mà cũng đòi xe đạp xịn à? Em họ mày là con gái thành phố, mày có so được với nó không?” 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ba tôi thấy vậy liền không chịu nổi mà nói: “Chỉ là một cái xe đạp thôi, chị dâu nói gì mà nặng lời thế!” 

 

Ông cười xoa đầu chị họ tôi: “Đại Nha, nhị thúc tặng con chiếc xe này, lát nữa con cứ đạp về nhà đi.” 

 

Chị họ lập tức ngừng khóc, cười rạng rỡ. 

 

Tôi hoảng sợ, nắm chặt ghi đông xe, gào khóc: “Không được! Đây là xe của con! Là quà sinh nhật mẹ tặng con mà!” 

 

Mẹ tôi cố gắng che giấu vẻ khó chịu trên mặt, ngồi xuống kiên nhẫn dỗ dành chị họ tôi: “Đại Nha, đây là quà sinh nhật của em con. Đợi đến sinh nhật con năm sau, thím mua tặng con một chiếc, được không?” 

 

“Không! Con muốn ngay bây giờ! Con không muốn đợi đến năm sau!” Chị họ ngang ngược hét lên. 

 

Cuối cùng, chiếc xe vẫn bị ba tôi ép buộc tặng cho chị họ. 

 

Trước khi đi, chị họ còn đắc ý lè lưỡi trêu tôi. 

 

Tôi vừa tức vừa tủi thân, khóc cả một đêm. 

 

Lúc đó nhà tôi rất khó khăn, để mua chiếc xe đạp này, mẹ tôi đã chắt chiu tiết kiệm suốt một thời gian dài mới dành dụm đủ tiền. 

 

Nhà còn nhiều khoản phải chi, không thể lập tức mua cho tôi một chiếc khác. 

 

Từ đó về sau, tôi không thể thân thiết với ba tôi được nữa. 

 

Tôi không còn chạy ra cửa đón ông mỗi khi tan làm. Cũng không vừa gọi “ba ơi” vừa nhào vào lòng ông. 

 

Tôi chưa từng làm nũng với ông thêm một lần nào nữa. 

 

Ba tôi thì vô tâm, chẳng để ý đến sự thay đổi của tôi, chỉ cảm thán một câu: “Con gái tôi lớn rồi, trầm tính hẳn.”

 

09

 

Nhà tôi sống trong một con hẻm cũ kỹ ở huyện. 

 

Những căn nhà ở đó đều là nhà gạch thấp bé, mái ngói cũ kỹ. 

 

Môi trường xung quanh rất tệ, con đường trong hẻm đầy ổ gà, chỉ cần mưa hai ngày là khắp nơi đều ngập nước và bùn lầy. 

 

Bãi rác ngay đầu hẻm, mùi hôi thối bốc xa cả một quãng, đến mùa hè thì ruồi nhặng bay đầy trời. 

 

Theo thời gian, điều kiện của nhiều hộ gia đình dần tốt lên, họ lần lượt mua nhà ở nơi khác và chuyển đi. 

 

Nhà tôi cũng luôn cố gắng tiết kiệm tiền để mua nhà. 

 

Ba mẹ tôi đều làm công nhân ở nhà máy gần đó, công việc nặng nhọc nhưng lương không cao. 

 

Hai người cần cù chịu khó, mỗi tháng đều để dành một khoản cố định, dù số tiền không nhiều nhưng tích lũy lâu dài cũng có thể thành một khoản đáng kể. 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ba Tôi Là Người Tốt

Số ký tự: 0