Ba Tôi Là Người Tốt

Chương 3

Đại Tỷ Tỷ Mạc Mạc

2025-03-05 21:13:52

Mẹ tôi hét một lúc lâu, cuối cùng một bóng dáng mảnh mai mới từ trong nhà bước ra. 

 

Dương Thục Vân mắt đỏ hoe, giọng nói cũng nhỏ nhẹ: “Anh Hoa, có chuyện gì vậy?” 

 

Giọng nói mềm mại của bà ta hoàn toàn đối lập với giọng mẹ tôi đang lớn tiếng. 

 

“Không có gì đâu, đều là hiểu lầm cả, chúng ta về nhà đi.” Ba tôi đột nhiên xông đến, kéo mẹ tôi định rời đi. 

 

Ông ghé sát vào tai mẹ tôi, hạ giọng nói: “Có chuyện gì thì về nhà nói, làm ầm lên như vậy mất mặt lắm!” 

 

Mẹ tôi vùng ra khỏi tay ông, nhìn chằm chằm Dương Thục Vân: “Mấy hôm trước, Lưu Đại Cường đưa cho cô mười nghìn phải không? Cô đừng có chối, sao kê chuyển khoản đều có thể tra ra được. Đó là tiền học phí của Tâm Doanh nhà tôi, anh ta không hiểu rõ. Sắp nhập học rồi, nhà tôi đang cần dùng gấp, mong cô trả lại ngay cho tôi.” 

 

Ánh mắt của những người đứng hóng chuyện lập tức đổ dồn về phía Dương Thục Vân, gương mặt bà ta lập tức đỏ bừng. 

 

“Tôi... tôi không có ý định chối đâu.” Dương Thục Vân đỏ hoe mắt, trông như sắp khóc: “Xin lỗi, tôi không biết đó là tiền học phí của Tâm Doanh. Tôi sẽ trả lại ngay cho chị.” 

 

Nói xong, bà ta lấy điện thoại ra. 

 

“Trả gì mà trả? Cô cứ việc cầm lấy mà dùng!” Ba tôi lập tức bước lên, chắn trước mặt mẹ tôi. 

 

Động tác bấm điện thoại của Dương Thục Vân liền chững lại.

 

“Nếu không trả, hôm nay tôi sẽ không đi đâu hết.” Mẹ tôi kéo một chiếc ghế qua, ngồi xuống ngay tại chỗ. 

 

Dương Thục Vân cắn răng, cuối cùng vẫn chuyển tiền lại cho mẹ tôi qua WeChat. 

 

Mẹ tôi nhận được tiền, lập tức đứng dậy, dứt khoát rời đi. 

 

Ba tôi thì như thể vừa bị sỉ nhục ghê gớm, mặt đỏ bừng, quay sang xin lỗi Dương Thục Vân: “Xin lỗi, tôi đã không cho bà ấy đến, nhưng bà ấy cứ khăng khăng đòi qua.” 

 

Dương Thục Vân lau khóe mắt, cắn nhẹ môi dưới, tỏ vẻ cảm thông: “Không sao đâu, ngày mai tôi sẽ đi làm kiếm tiền học phí cho Huệ Huệ. Là tôi có lỗi với anh, đã làm phiền anh rồi.” 

 

Nói xong, bà ta nhìn ba tôi bằng ánh mắt đầy ấm ức, rồi xoay người đi vào nhà. 

 

06

 

Buổi tối, mẹ tôi ôm chăn sang giường tôi nằm, nói rằng bây giờ bà không muốn nói chuyện với ba tôi. 

 

Tôi nhìn bà, do dự rất lâu, cuối cùng vẫn không hỏi ra câu hỏi kia. 

 

Thật ra, tôi muốn hỏi mẹ rằng, hôm nay bà nói sẽ ly hôn với ba có phải là thật không. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Nhưng bây giờ tiền đã lấy lại được, chắc hẳn họ cũng giống như mỗi lần cãi nhau trước đây, qua một thời gian rồi sẽ lại bình thường. 

 

Nói ra thì thật bất hiếu, nhưng tôi lại cảm thấy có chút thất vọng. 

 

Là con gái, khi nghe ba mẹ nói đến chuyện ly hôn, khoảnh khắc đó, tôi lại có một cảm giác háo hức đáng xấu hổ. 

 

Tôi nghi ngờ tâm lý của mình có vấn đề.

 

Nhưng nói thật, tôi không thích ba tôi. 

 

Ban đầu không phải như vậy, hồi nhỏ tôi cũng từng mong chờ tình thương của ba, đứa con gái nào mà không mong có một người ba yêu thương mình chứ? 

 

Nhưng sau nhiều lần bị tổn thương, thất vọng, sự yêu thích đó dần dần bị mài mòn, thay vào đó là bất mãn và ấm ức. 

 

Từ nhỏ đến lớn, tôi đã tiếp xúc với không ít người, nhưng chưa từng thấy ai như ba tôi—lúc nào cũng hào phóng với người ngoài, sẵn sàng để người ngoài hưởng lợi, thậm chí còn chấp nhận làm tổn thương chính gia đình mình. 

 

Nói ra chẳng ai tin, nhưng ba tôi đối xử với người ngoài còn tốt hơn cả với người trong nhà. 

 

Câu cửa miệng của ông luôn là: “Người ta cũng khổ lắm rồi.” Lúc nào cũng nghĩ cho người khác. 

 

Người ta thì tìm mọi cách để đem lợi ích từ bên ngoài về nhà, còn ông thì không chớp mắt mà đem đồ của nhà mình cho người ta. 

 

Tôi nhớ hồi nhỏ, mỗi lần ba tôi nhận lương, tan làm về nhà thường mua một túi kẹo. 

 

Nếu gặp tôi đang chơi ở đầu hẻm, ông sẽ hào phóng chia kẹo cho tất cả lũ trẻ. 

 

Mỗi đứa đều được hai, ba viên, đến lượt tôi thì chỉ còn lại một viên. 

 

Những đứa trẻ khác cầm kẹo vui vẻ cười toe toét, chỉ có tôi là tủi thân đến mức muốn khóc. 

 

Tôi không hiểu, rõ ràng kẹo là do ba tôi mua, tại sao tôi lại là người được ít nhất? 

 

Về đến nhà, tôi kể chuyện này cho mẹ nghe, mẹ liền mắng ba tôi, gọi ông là “đồ phá của.” 

 

“Chưa từng thấy ai như ông, mua kẹo mà không biết giấu đi, còn cố ý mang ra chia cho người khác. Quan trọng là, con gái mình chỉ được một viên? Ông làm ba kiểu gì vậy?” Mẹ tôi tức giận đến mức không chịu nổi. 

 

“Chỉ mấy viên kẹo thôi mà, có đáng gì đâu.” Ba tôi thản nhiên đáp. 

 

“Mấy viên kẹo? Vậy ông đã thấy nhà hàng xóm nào chia kẹo cho con gái ông chưa?” Mẹ tôi hỏi. 

 

Thời đó đồ ăn vặt rất hiếm, nhà nào có chút gì ngon cũng đều giấu kín trong nhà để gia đình mình ăn, sợ người khác nhìn thấy. 

 

“Người ta keo kiệt, nhưng mình không thể học theo họ được.” Ba tôi vẫn cười, xoa đầu tôi. “Đúng không, Tâm Doanh? Sau này con không được keo kiệt nhé!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ba Tôi Là Người Tốt

Số ký tự: 0