Ba Tôi Là Người Tốt

Chương 2

Đại Tỷ Tỷ Mạc Mạc

2025-03-05 21:13:52

02

 

Thật lòng mà nói, nếu gia đình không đủ tiền học phí cho tôi, tôi tự đi làm kiếm tiền đóng học phí thì cũng chẳng có gì để phàn nàn. 

 

Vấn đề là, tiền học phí vốn đã được chuẩn bị sẵn, nhưng lại bị ba tôi đem cho người khác mượn, bây giờ mới đến lượt tôi phải lấy tiền của mình ra đóng. 

 

Tôi thực sự không nỡ, vì đây là số tiền đầu tiên tôi tự kiếm được. 

 

Khó khăn lắm mới thi xong đại học, bạn bè đều đi chơi khắp nơi, chỉ có tôi là đi làm trong nhà máy. 

 

Mỗi ngày đứng trên dây chuyền sản xuất suốt cả ngày, mấy ngày đầu tiên, chân tôi sưng tấy, chạm vào là đau. 

 

Mẹ tôi xót xa, khuyên tôi đừng đi làm nữa. 

 

Nhưng tôi muốn có máy tính, nên cắn răng chịu đựng. Vượt qua giai đoạn khó khăn ban đầu, sau đó tôi dần quen với công việc. 

 

Chân không còn sưng nữa, nhưng vẫn rất mệt, mỗi ngày về đến nhà, tôi nằm xuống giường là ngủ thiếp đi ngay.

 

“Ba, dì Dương là người lớn, bà ấy không biết tự đi làm kiếm tiền sao? Ngày nào cũng ở nhà chơi, đương nhiên là không có tiền rồi.” Tôi siết chặt nắm tay, tức giận nói. “Còn Triệu Huệ Huệ nữa, cô ta bằng tuổi con, con có thể đi làm trong nhà máy, chẳng lẽ cô ta không làm được à? Hai người họ nếu cùng đi làm, một kỳ nghỉ hè là có thể kiếm đủ tiền học phí rồi.” 

 

“Haiz, con tưởng dì Dương của con không muốn đi làm sao?” Giọng ba tôi đầy vẻ thương cảm. “Trước đây bà ấy cũng tìm một nhà máy để làm việc, nhưng cơ thể yếu, mới đi làm hai ngày đã ngất xỉu trong xưởng. Vào bệnh viện lại tốn thêm một khoản tiền. Tiền chưa kiếm được mà còn phải bù lỗ, nên dì Dương không dám đi làm nữa. Còn về Huệ Huệ, con bé vừa mất ba, trong lòng còn đang đau buồn, con bảo nó làm sao có tâm trạng đi làm?” 

 

“Buồn cái quái gì! Ba cô ta mất đã một năm rồi!” Tôi cãi lại. “Con thấy cô ta ngày nào cũng vui vẻ, ăn mặc lộng lẫy, hết đi dạo phố với bạn thì lại đi hát hò. Học cái trường cao đẳng tầm thường gì đó, còn không bằng không đi, chỉ tổ phí tiền!” 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

“Tâm Doanh! Con nói chuyện kiểu gì vậy?” Ba tôi nghiêm mặt. “Ở trường con học được cách nói xấu sau lưng người khác như thế à?” 

 

“Ông đang dạy dỗ ai đó?” Mẹ tôi trừng mắt nhìn ông. “Tâm Doanh nói sai sao? Hai người họ đều lành lặn, chẳng lẽ không nên tự kiếm tiền lo cho mình à? Ông lấy tư cách gì mà nói con gái? Con bé nhà tôi vừa hiểu chuyện vừa có chí tiến thủ, còn đỗ vào trường đại học danh tiếng, không biết giỏi hơn cái đứa chỉ thi được hơn bốn trăm điểm kia bao nhiêu lần!” 

 

“Không thể chỉ nhìn vào thành tích—” Ba tôi còn định tranh luận. 

 

Mẹ tôi cắt ngang: “Lưu Đại Cường, hôm nay tôi cũng không muốn tranh cãi với ông nữa, ông phải đi đòi lại tiền cho tôi. Ngay bây giờ!” 

 

“Đây không phải là hồ đồ sao?” Ba tôi đầy vẻ phản đối. “Tiền đã đưa cho người ta rồi, sao có thể đi đòi lại?” 

 

“Được thôi.” Mẹ tôi hít sâu một hơi, gật đầu. “Ông không đòi? Vậy chúng ta ly hôn.” 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

“Ly hôn?” Ba tôi sững sờ, không thể tin nổi. “Chỉ vì chuyện nhỏ như vậy mà đòi ly hôn? Có đáng không?”

 

Mẹ tôi tức đến mức sắp nhảy dựng lên, giọng nói cũng trở nên khàn đặc: “Chuyện nhỏ? Lưu Đại Cường! Đó là tiền học phí của con gái ông! Sắp khai giảng rồi, ông bảo con bé phải làm sao đây?” 

 

“Không phải tôi đã nói rồi sao?” Ba tôi lúc nào cũng như vậy, người khác tức giận đến phát điên, còn ông thì vẫn thản nhiên như không. “Được rồi, Tâm Doanh không nỡ dùng tiền của nó, vậy thì không dùng. Tôi sẽ rút hết từ thẻ tín dụng—” 

 

“Tiền trong thẻ tín dụng không cần phải trả lại à? Sau này chẳng phải vẫn phải dùng tiền trong nhà để trả sao!” Mẹ tôi không phải người nóng tính, nhưng những năm qua, bà đã bị ba tôi chọc giận không ít lần. 

 

“Trả dần là được.” Ba tôi ậm ừ nói. 

 

“Được, ông không đi phải không? Tôi tự đi!” Mẹ tôi nói xong liền đi ra ngoài. 

 

“Ê, bà đứng lại!” Ba tôi vội vàng đuổi theo. 

 

Trong con hẻm, ba tôi kéo tay mẹ tôi lại. 

 

Mẹ tôi như đã hạ quyết tâm, dùng hết sức đẩy mạnh ba tôi một cái, ông lảo đảo suýt ngã, nhân cơ hội đó, mẹ tôi nhanh chân chạy trước. 

 

Nhà trong hẻm đều là người quen biết, có chuyện gì động tĩnh một chút là ai cũng thấy. 

 

Ba mẹ tôi như vậy, rõ ràng là đang có một trận chiến gia đình nổ ra. 

 

Chẳng bao lâu sau, những người hàng xóm thích hóng chuyện nhanh chóng vây lại, theo chân ba mẹ tôi để xem náo nhiệt. 

 

Mẹ tôi chạy đến trước cửa nhà Triệu Huệ Huệ, lớn tiếng hét vào bên trong: “Dương Thục Vân! Trả lại tiền cho tôi! Đó là tiền học phí đại học của Tâm Doanh!” 

 

“Trần Anh Hoa sao lại chạy đến nhà họ Triệu đòi tiền vậy?” 

 

“Không biết nữa, sao tiền học phí của con bé Tâm Doanh lại ở trong tay Dương Thục Vân?” 

 

“Không phải lại là do Lưu Đại Cường—”

 

“Tôi thấy rất có khả năng, gần đây Đại Cường cứ hay chạy qua nhà Dương Thục Vân.” 

 

Những người hàng xóm vây quanh bàn tán xôn xao, đôi mắt lấp lánh vẻ thích thú khi được chứng kiến chuyện thị phi. 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ba Tôi Là Người Tốt

Số ký tự: 0