Chương 6
Đang cập nhật
2025-03-13 08:15:51
16
Cuộc bạo loạn nhanh chóng bị dập tắt, nhưng không ai ngờ rằng, lũ giặc cướp vẫn âm thầm ẩn nấp, ôm hận với hai mẹ con kia.
Chỉ vài ngày sau khi binh mã triều đình rút đi, chúng đột kích vào khu an trí, bắt đi hơn nửa số nữ nhân và trẻ nhỏ, ngang nhiên thách thức triều đình.
Khi vụ việc xảy ra, Tào Hành Tri lập tức quyết đoán hành động.
Hắn chạy vội đến bẩm tấu, triệu hồi quân đội vừa rút đi, đồng thời điều động binh lính đóng quân tại Di Châu tiến hành truy xét.
Dựa vào vết m.á.u dính trên mảnh vải sót lại, trâm cài rơi vãi, dấu bánh xe. Họ lần theo đến tận Kiếm Nam, nhưng kết quả vô vọng.
Về sau mới biết, tất cả đều là cạm bẫy do bọn cướp cố tình bày ra.
Cuối cùng, một người bán hàng rong, nhìn thấy vệt cỏ cháy đỏ trên mặt đất, liền nhận ra:
Đó là tro của dải lụa dùng để may băng nguyệt sự cho nữ nhân.
Lúc này mới xác định được phương hướng chạy trốn của bọn cướp.
Nhưng đã quá muộn…
Quá muộn rồi!
Hai mẹ con ấy, đã từng bôn ba vạn dặm, nhất quyết không chịu khuất phục.
Nhưng khi tìm thấy, họ đã bị treo lơ lửng, m.á.u thịt nhỏ giọt nhuộm đỏ cả mặt đất.
Sau khi sự việc xảy ra, Tào Hành Tri bị luận tội.
Vô số quan viên đứng ra biện hộ cho hắn:
"Giặc cướp xảo trá, không biết thì không thể luận tội!"
Phải rồi, hắn phản ứng nhanh nhẹn, chỉ trách không biết.
Lỗi lầm có thể tha thứ.
Dù sao thì, nam nhân, dù xuất thân hàn môn, ai lại chịu hạ mình đi hiểu chuyện của nữ nhân chứ?
Ngoại trừ ta, kẻ vẫn tràn đầy phẫn hận, không ai thực sự trách hắn.
Những năm qua, Tào Hành Tri cẩn trọng từng bước, danh tiếng vang xa khắp triều đình.
Vậy mà giờ đây, hắn lại ôm một thân bệnh tật, nói xin lỗi với ta, một kẻ hậu bối non nớt?
Thật nực cười… Nực cười đến cực điểm!
17
Ta hỏi hắn:
"Tào Hành Tri, ngươi muốn c.h.ế.t sao?"
Các ngự y bào chế ra một bài thuốc, tuy không thể chữa dứt, nhưng có thể tạm thời làm thuyên giảm triệu chứng.
Dân chúng dùng thuốc đều có hiệu quả, duy chỉ có Tào Hành Tri, bệnh tình càng nặng thêm.
Các ngự y vòng vo nói bóng gió rằng Tào đại nhân không còn ý niệm muốn sống.
Ta nhất thời cứng họng.
Sự im lặng kéo dài đến gần nửa khắc.
Tào Hành Tri đột nhiên ho sù sụ, rồi yếu ớt nói:
"Tạ… đại nhân, ta chỉ là, có chút mệt mỏi."
Ta nghiến răng:
"Đừng chết."
"…Gì cơ?"
Sống mũi ta cay cay:
"Ta nói đừng chết, Tào Hành Tri."
Trên đời này, kẻ phạm sai lầm vô số, ai nấy đều mặt dày sống tiếp.
Vậy tại sao, ngươi lại muốn chết?"
Hắn chưa kịp đáp, đã bị tiếng kêu thất thanh của thuộc hạ phá tan bầu không khí:
"Đại nhân!"
Ta lau sạch nét bi thương trong đáy mắt, mệt mỏi xoa trán:
"Lại chuyện gì nữa?"
"Muội muội của ngài đến rồi!"
Hồng Trần Vô Định
"…Ta lấy đâu ra muội muội, chờ đã, ngươi nói gì?"
Thuộc hạ hai mắt sáng rỡ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Muội muội của ngài! Mang theo bạc đến rồi! Rất nhiều! Rất nhiều bạc!"
Ta tức tốc chạy ra cổng nha môn, liền thấy Tạ Mân che mặt, bên cạnh là tam hoàng tử vận y phục giản dị.
Phía sau, hàng chục cỗ xe chở đầy rương hòm.
Ta thả lỏng tâm trí, trái tim đang treo lơ lửng rốt cuộc cũng rơi về vị trí cũ.
Sau đó, ta đập mạnh vào đùi, lập tức mếu máo nhào đến trước mặt hắn.
"Đồ trời đánh nhà ngươi, sao giờ mới tới?!"
18
Tạ Mân xuất hiện như thần binh giáng thế, lập tức hóa giải nguy cơ trước mắt.
Hắn không vội rời đi, mà còn tham gia chữa trị ôn dịch.
Tam hoàng tử lo lắng không yên, hắn chỉ nhàn nhạt đáp:
"Thiếp thân có chút hiểu biết về y thuật."
Chỉ có ta biết, cái gọi là "hiểu biết đôi chút" của hắn.
Chẳng khác gì năm đó, hắn thêu bức sơn hải đồ quý giá ngàn vàng, mà vẫn thản nhiên nói:
"Tại hạ có chút hiểu biết về nữ công."
Tạ Mân, hắn có một thiên phú kinh người với những thứ mà hắn cho là "môn tà đạo".
Cùng một khuôn mặt, hắn đứng đó, là thần nữ cứu khổ cứu nạn.
Ta đứng đó, là cẩu quan hoành hành tác quái.
Thật là thế gian đảo điên, lòng người đổi trắng thay đen!
Trong quá trình chữa trị bệnh nhân, Tạ Mân để đám ngự y hít khói sau lưng, lại cùng một nữ y dân gian tên Giang Vấn Kinh vô cùng tâm đầu ý hợp.
Hai người họ cùng nghiên cứu một phương thuốc, liên tục cải tiến thử nghiệm, cuối cùng đạt hiệu quả kỳ diệu trong việc điều trị ôn dịch.
Ta mừng như điên, lập tức hạ lệnh:
"Dù có bệnh hay không, mỗi người ba bát!”
"Người nhẹ uống ba ngày, người nặng uống khoảng một tháng!"
Tào Hành Tri cũng dần khỏi bệnh.
Hồi chưa khỏi, mỗi lần Tạ Mân bắt mạch cho hắn, tam hoàng tử đều ngồi một bên, sắc mặt u ám như trời giông bão, lặng lẽ quan sát hắn chằm chằm.
Ta đầy bụng khó hiểu, lén lút hỏi Tào Hành Tri:
"Ngươi chọc giận Lý Chiêu khi nào vậy?"
Tào Hành Tri mặt cắt không còn giọt máu, đau đầu suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn lắc đầu:
"Ta và tam điện hạ vốn ít giao thiệp…”
"Chẳng lẽ…"
"Chẳng lẽ cái gì?"
"Chẳng lẽ hắn giống ngươi, cũng ghét ta?"
"…"
Cút về nghỉ ngơi đi, tên đại ngốc này!
19
Tào Hành Tri vừa khỏi bệnh, tam hoàng tử lại bắt đầu trừng mắt nhìn nữ y Giang Vấn Kinh.
Ta chọc chọc Tạ Mân, vạn phần khó hiểu:
"Chuyện gì thế? Nhà ngươi có phải mắt kém không?"
Tạ Mân nhịn không được bật cười, bất đắc dĩ giơ tay lên:
"Ghen tuông thôi, bất kể nam nữ, hắn đều ghen như nhau.”
"Người này, lòng dạ hẹp hòi lắm."
Ta kinh hãi tột độ.
"Thế này mà còn gọi là bụng dạ hẹp hòi?”
"Phải nói là lòng dạ của con kiến còn to hơn hắn đấy!"
"Phu quân trên đời đều đáng sợ thế sao?"
Tạ Mân đến Hoạt Châu chưa bao lâu, một đội thuyền chở lương thực khổng lồ cũng theo sau cập bến.
Cuối cùng cũng giải quyết được vấn đề thiếu hụt lương thảo.
Người đứng đầu đoàn thuyền, là một nữ tử tên Bùi Lệnh Dung.
Cuộc bạo loạn nhanh chóng bị dập tắt, nhưng không ai ngờ rằng, lũ giặc cướp vẫn âm thầm ẩn nấp, ôm hận với hai mẹ con kia.
Chỉ vài ngày sau khi binh mã triều đình rút đi, chúng đột kích vào khu an trí, bắt đi hơn nửa số nữ nhân và trẻ nhỏ, ngang nhiên thách thức triều đình.
Khi vụ việc xảy ra, Tào Hành Tri lập tức quyết đoán hành động.
Hắn chạy vội đến bẩm tấu, triệu hồi quân đội vừa rút đi, đồng thời điều động binh lính đóng quân tại Di Châu tiến hành truy xét.
Dựa vào vết m.á.u dính trên mảnh vải sót lại, trâm cài rơi vãi, dấu bánh xe. Họ lần theo đến tận Kiếm Nam, nhưng kết quả vô vọng.
Về sau mới biết, tất cả đều là cạm bẫy do bọn cướp cố tình bày ra.
Cuối cùng, một người bán hàng rong, nhìn thấy vệt cỏ cháy đỏ trên mặt đất, liền nhận ra:
Đó là tro của dải lụa dùng để may băng nguyệt sự cho nữ nhân.
Lúc này mới xác định được phương hướng chạy trốn của bọn cướp.
Nhưng đã quá muộn…
Quá muộn rồi!
Hai mẹ con ấy, đã từng bôn ba vạn dặm, nhất quyết không chịu khuất phục.
Nhưng khi tìm thấy, họ đã bị treo lơ lửng, m.á.u thịt nhỏ giọt nhuộm đỏ cả mặt đất.
Sau khi sự việc xảy ra, Tào Hành Tri bị luận tội.
Vô số quan viên đứng ra biện hộ cho hắn:
"Giặc cướp xảo trá, không biết thì không thể luận tội!"
Phải rồi, hắn phản ứng nhanh nhẹn, chỉ trách không biết.
Lỗi lầm có thể tha thứ.
Dù sao thì, nam nhân, dù xuất thân hàn môn, ai lại chịu hạ mình đi hiểu chuyện của nữ nhân chứ?
Ngoại trừ ta, kẻ vẫn tràn đầy phẫn hận, không ai thực sự trách hắn.
Những năm qua, Tào Hành Tri cẩn trọng từng bước, danh tiếng vang xa khắp triều đình.
Vậy mà giờ đây, hắn lại ôm một thân bệnh tật, nói xin lỗi với ta, một kẻ hậu bối non nớt?
Thật nực cười… Nực cười đến cực điểm!
17
Ta hỏi hắn:
"Tào Hành Tri, ngươi muốn c.h.ế.t sao?"
Các ngự y bào chế ra một bài thuốc, tuy không thể chữa dứt, nhưng có thể tạm thời làm thuyên giảm triệu chứng.
Dân chúng dùng thuốc đều có hiệu quả, duy chỉ có Tào Hành Tri, bệnh tình càng nặng thêm.
Các ngự y vòng vo nói bóng gió rằng Tào đại nhân không còn ý niệm muốn sống.
Ta nhất thời cứng họng.
Sự im lặng kéo dài đến gần nửa khắc.
Tào Hành Tri đột nhiên ho sù sụ, rồi yếu ớt nói:
"Tạ… đại nhân, ta chỉ là, có chút mệt mỏi."
Ta nghiến răng:
"Đừng chết."
"…Gì cơ?"
Sống mũi ta cay cay:
"Ta nói đừng chết, Tào Hành Tri."
Trên đời này, kẻ phạm sai lầm vô số, ai nấy đều mặt dày sống tiếp.
Vậy tại sao, ngươi lại muốn chết?"
Hắn chưa kịp đáp, đã bị tiếng kêu thất thanh của thuộc hạ phá tan bầu không khí:
"Đại nhân!"
Ta lau sạch nét bi thương trong đáy mắt, mệt mỏi xoa trán:
"Lại chuyện gì nữa?"
"Muội muội của ngài đến rồi!"
Hồng Trần Vô Định
"…Ta lấy đâu ra muội muội, chờ đã, ngươi nói gì?"
Thuộc hạ hai mắt sáng rỡ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Muội muội của ngài! Mang theo bạc đến rồi! Rất nhiều! Rất nhiều bạc!"
Ta tức tốc chạy ra cổng nha môn, liền thấy Tạ Mân che mặt, bên cạnh là tam hoàng tử vận y phục giản dị.
Phía sau, hàng chục cỗ xe chở đầy rương hòm.
Ta thả lỏng tâm trí, trái tim đang treo lơ lửng rốt cuộc cũng rơi về vị trí cũ.
Sau đó, ta đập mạnh vào đùi, lập tức mếu máo nhào đến trước mặt hắn.
"Đồ trời đánh nhà ngươi, sao giờ mới tới?!"
18
Tạ Mân xuất hiện như thần binh giáng thế, lập tức hóa giải nguy cơ trước mắt.
Hắn không vội rời đi, mà còn tham gia chữa trị ôn dịch.
Tam hoàng tử lo lắng không yên, hắn chỉ nhàn nhạt đáp:
"Thiếp thân có chút hiểu biết về y thuật."
Chỉ có ta biết, cái gọi là "hiểu biết đôi chút" của hắn.
Chẳng khác gì năm đó, hắn thêu bức sơn hải đồ quý giá ngàn vàng, mà vẫn thản nhiên nói:
"Tại hạ có chút hiểu biết về nữ công."
Tạ Mân, hắn có một thiên phú kinh người với những thứ mà hắn cho là "môn tà đạo".
Cùng một khuôn mặt, hắn đứng đó, là thần nữ cứu khổ cứu nạn.
Ta đứng đó, là cẩu quan hoành hành tác quái.
Thật là thế gian đảo điên, lòng người đổi trắng thay đen!
Trong quá trình chữa trị bệnh nhân, Tạ Mân để đám ngự y hít khói sau lưng, lại cùng một nữ y dân gian tên Giang Vấn Kinh vô cùng tâm đầu ý hợp.
Hai người họ cùng nghiên cứu một phương thuốc, liên tục cải tiến thử nghiệm, cuối cùng đạt hiệu quả kỳ diệu trong việc điều trị ôn dịch.
Ta mừng như điên, lập tức hạ lệnh:
"Dù có bệnh hay không, mỗi người ba bát!”
"Người nhẹ uống ba ngày, người nặng uống khoảng một tháng!"
Tào Hành Tri cũng dần khỏi bệnh.
Hồi chưa khỏi, mỗi lần Tạ Mân bắt mạch cho hắn, tam hoàng tử đều ngồi một bên, sắc mặt u ám như trời giông bão, lặng lẽ quan sát hắn chằm chằm.
Ta đầy bụng khó hiểu, lén lút hỏi Tào Hành Tri:
"Ngươi chọc giận Lý Chiêu khi nào vậy?"
Tào Hành Tri mặt cắt không còn giọt máu, đau đầu suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn lắc đầu:
"Ta và tam điện hạ vốn ít giao thiệp…”
"Chẳng lẽ…"
"Chẳng lẽ cái gì?"
"Chẳng lẽ hắn giống ngươi, cũng ghét ta?"
"…"
Cút về nghỉ ngơi đi, tên đại ngốc này!
19
Tào Hành Tri vừa khỏi bệnh, tam hoàng tử lại bắt đầu trừng mắt nhìn nữ y Giang Vấn Kinh.
Ta chọc chọc Tạ Mân, vạn phần khó hiểu:
"Chuyện gì thế? Nhà ngươi có phải mắt kém không?"
Tạ Mân nhịn không được bật cười, bất đắc dĩ giơ tay lên:
"Ghen tuông thôi, bất kể nam nữ, hắn đều ghen như nhau.”
"Người này, lòng dạ hẹp hòi lắm."
Ta kinh hãi tột độ.
"Thế này mà còn gọi là bụng dạ hẹp hòi?”
"Phải nói là lòng dạ của con kiến còn to hơn hắn đấy!"
"Phu quân trên đời đều đáng sợ thế sao?"
Tạ Mân đến Hoạt Châu chưa bao lâu, một đội thuyền chở lương thực khổng lồ cũng theo sau cập bến.
Cuối cùng cũng giải quyết được vấn đề thiếu hụt lương thảo.
Người đứng đầu đoàn thuyền, là một nữ tử tên Bùi Lệnh Dung.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro