Chương 7
Đang cập nhật
2025-03-13 08:15:51
Điều bất ngờ nhất là, nàng không phải chủ nhân của các thương đoàn.
"Dân nữ chỉ nghe nói Hoạt Châu ôn dịch hoành hành, không ai dám vận lương, nên bắc cầu nối mối mà thôi."
Nàng giải thích rằng các thương nhân đều muốn có diêm dẫn (giấy phép buôn muối), nhưng lại sợ dịch bệnh.
Vậy nên nàng đến tìm Đông gia của thương hội Giang Hoài, để thương thảo:
"Thương hội Giang Hoài đứng ra dẫn đầu, thuyết phục các thương đoàn khác thay họ vận lương.”
"Điều kiện là, trích một phần lợi tức từ diêm dẫn làm phí vận chuyển."
"Như vậy, các thương hội khác không phải chịu rủi ro, vẫn có thể kiếm lời, đôi bên cùng có lợi."
"Còn thương hội Giang Hoài, vì có lợi ích khổng lồ làm động lực, Đông gia đồng ý để ta mạo hiểm thay hắn.”
"Mà hắn, cũng nguyện đánh cược để có được vinh hoa phú quý."
Chúng ta nghe xong, ai nấy đều trầm trồ kinh ngạc.
Một nữ tử không quyền không thế, có thể tập hợp ba mươi vạn thạch lương thực cho Hoạt Châu, hoàn toàn bằng trí tuệ của mình.
Nếu nàng ở Hộ Bộ, còn sợ quốc khố không dồi dào sao?
Nghe chúng ta khen ngợi, Bùi Lệnh Dung liên tục xua tay:
"Ôi, cũng thường thôi, cũng thường thôi!"
Ta vịn trán thở dài.
Lại thêm một kẻ phong thái giống hệt phụ thân ta!
20
Ở lại Hoạt Châu hơn nửa năm, cuối cùng thiên tai cũng được giải quyết triệt để.
Ta cùng Tào Hành Tri hồi kinh phục mệnh.
Tại triều đường, khi dâng tấu báo cáo công trạng, chúng ta kể ra từng cái tên góp công lao như thuộc lòng kinh sử.
Hoàng đế vung tay ban chiếu, thăng ta lên Hộ Bộ, còn những nữ tử ấy, chỉ có thể nhận thưởng bạc vàng.
Lời tuyên chỉ vang vọng trong cung điện, nhưng lòng ta dần dần lắng xuống.
Phía tây bắc, bầu trời chìm trong tầng mây chì nặng trịch, tầng tầng lớp lớp như vảy cá đông cứng.
Lúc ta đi, mới vào xuân.
Lúc ta về, đã sang đông.
Trên Kim Thủy Kiều, trạng nguyên Lục Minh Chương vỗ vai ta:
"Vọng Cùng huynh, được thăng quan phát tài, sao lại mang vẻ mặt không vui thế?"
Ta phất tay, trong lòng còn đang tính toán chuyện khác, không muốn để ý đến hắn.
Bỗng nhiên, phía dưới vang lên tiếng hét thất thanh.
Nhìn xuống, một nữ tử đang vùng vẫy dưới nước, trông chừng sắp chìm hẳn.
Ta không kịp nghĩ nhiều, lập tức nhảy qua lan can cầu.
Lục Minh Chương vội vàng túm chặt lấy ta.
"Ngươi điên rồi! Nhìn xem đó là ai!"
Ta định thần nhìn kỹ.
Người giữa dòng sông— chính là Bình Dương công chúa!
Nàng dường như rơi từ du thuyền xuống, nhưng trên thuyền, rèm che kín bưng, không hề có động tĩnh.
Lục Minh Chương cũng phát hiện điều bất thường, hạ giọng nói:
"Trước đây nàng ta cứ dây dưa với ngươi, có khi nào đây là kế dụ ngươi mắc bẫy không?"
Hồng Trần Vô Định
"Nếu hai người các ngươi đã có tiếp xúc thân mật, dù ngươi không muốn cưới, cũng phải cưới!"
21
Vô số quan viên vừa hạ triều đi ngang qua, thần sắc khác nhau, thậm chí khe khẽ bàn tán, nhưng không ai có ý định cứu giúp.
Bởi vì, phò mã không thể làm quan.
So với tiền đồ rộng mở, ngay cả công chúa cũng không thể khiến họ động lòng.
Lục Minh Chương vẫn giữ c.h.ặ.t t.a.y áo ta, thao thao bất tuyệt:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Ngươi không phải chí hướng cứu dân sao?
"Chẳng lẽ vì một mình nàng, mà bỏ rơi cả vạn lê dân?"
Ta giật mạnh tay áo ra, lạnh lùng đáp:
"Ngay cả một người còn không cứu được, thì nói gì đến cứu vạn dân?"
Hơn nữa, trên đời này, có nữ nhân nào lại vô duyên vô cớ lấy mạng mình ra đặt cược chỉ vì một đoạn hôn nhân vô tình?
Ta lao xuống sông, bơi về phía Bình Dương công chúa.
Nước lạnh buốt tận xương, dù ta bơi giỏi, cũng suýt bị nàng vô thức kéo chìm.
Tốn biết bao công sức, cuối cùng cũng kéo được nàng lên bờ.
Hai chúng ta ướt sũng, bộ dạng thảm hại.
Khuôn mặt Bình Dương công chúa trắng bệch vì lạnh, vừa nhìn thấy ta, hai mắt trợn to, môi run rẩy.
"Tạ Mân, ngươi…"
Ta sặc nước ho sù sụ, còn đang ngồi co ro ho khan kịch liệt.
Cung nữ xách áo choàng chạy đến, kinh hoàng đỡ lấy nàng.
Nhưng nàng không nhận.
Nàng chộp lấy áo, quấn thẳng lên người ta.
Mặt trời ló ra khỏi tầng mây dày, rọi xuống một tia sáng.
Trên áo choàng, cánh mẫu đơn đỏ thắm chập chờn theo cử động của nàng, nở rộ rực rỡ dưới ánh dương.
Bình Dương công chúa bọc lấy một tấm áo khác, được người đỡ đứng lên.
Thân thể nàng run rẩy, nhưng vẫn kiêu hãnh như trước.
"Ngươi và bản cung, đã có tiếp xúc thân mật…"
"Tạ đại nhân."
Nàng hơi ngẩng cằm, lạnh lùng nhìn con thuyền c.h.ế.t lặng trên mặt nước.
"Bản cung chỉ hỏi ngươi một câu.”
"Nếu bản cung tha thứ tất cả những lần ngươi né tránh, lừa dối trong quá khứ…”
"Ngươi có bằng lòng vào phủ công chúa hay không?"
Ta khẽ nhíu mày.
Lời này, quá mơ hồ, quá khó hiểu.
22
Người xung quanh càng lúc càng đông, thấp thoáng nghe được những lời bàn tán không chút kiêng nể.
"Bình Dương công chúa thật quá đáng, không có được Tạ thám hoa liền giở thủ đoạn bỉ ổi."
"Hành động tự hạ thấp bản thân như vậy, thực là vấy bẩn thể diện hoàng thất!"
"Tạ Mân cũng thật đáng thương, chí ở quan trường, vậy mà hết lần này đến lần khác bị nàng quấn lấy."
Những lời lẽ chói tai liên tiếp vang lên.
Ta trầm mặc giây lát, sau đó chỉnh lại tư thế, nghiêm túc hướng về phía công chúa hành lễ.
"Thần tin chắc, chuyện này tuyệt đối không phải do công chúa cố tình gây ra."
Bình Dương công chúa khẽ nhếch môi cười lạnh:
"Ngươi lấy gì làm bằng chứng?"
Ta cất giọng trầm ổn:
"Thần năm xưa lần đầu nghe danh Bình Dương, liền cảm thấy chấn động.”
"Sử sách ghi chép rằng, công chúa Bình Dương thời Đường, vào cuối triều Tùy đã dựng Nương Tử quân, cùng phụ hoàng khởi binh lập quốc.”
"Chinh chiến Quan Trung, trấn thủ ải Bình Dương.”
"Sau khi công chúa qua đời, Đường Cao Tổ phá lệ dùng quân lễ mai táng nàng."
"Bệ hạ lấy danh hiệu này phong cho công chúa, tất có ý kỳ vọng công chúa không thua kém tiền nhân."
"Công chúa lại làm sao có thể là kẻ trói mình trong chuyện tình ái, bất chấp thủ đoạn?"
Bình Dương công chúa cụp mắt xuống, tựa hồ có chút kinh ngạc, cũng tựa hồ chứa đựng cảm xúc phức tạp hơn.
"Dân nữ chỉ nghe nói Hoạt Châu ôn dịch hoành hành, không ai dám vận lương, nên bắc cầu nối mối mà thôi."
Nàng giải thích rằng các thương nhân đều muốn có diêm dẫn (giấy phép buôn muối), nhưng lại sợ dịch bệnh.
Vậy nên nàng đến tìm Đông gia của thương hội Giang Hoài, để thương thảo:
"Thương hội Giang Hoài đứng ra dẫn đầu, thuyết phục các thương đoàn khác thay họ vận lương.”
"Điều kiện là, trích một phần lợi tức từ diêm dẫn làm phí vận chuyển."
"Như vậy, các thương hội khác không phải chịu rủi ro, vẫn có thể kiếm lời, đôi bên cùng có lợi."
"Còn thương hội Giang Hoài, vì có lợi ích khổng lồ làm động lực, Đông gia đồng ý để ta mạo hiểm thay hắn.”
"Mà hắn, cũng nguyện đánh cược để có được vinh hoa phú quý."
Chúng ta nghe xong, ai nấy đều trầm trồ kinh ngạc.
Một nữ tử không quyền không thế, có thể tập hợp ba mươi vạn thạch lương thực cho Hoạt Châu, hoàn toàn bằng trí tuệ của mình.
Nếu nàng ở Hộ Bộ, còn sợ quốc khố không dồi dào sao?
Nghe chúng ta khen ngợi, Bùi Lệnh Dung liên tục xua tay:
"Ôi, cũng thường thôi, cũng thường thôi!"
Ta vịn trán thở dài.
Lại thêm một kẻ phong thái giống hệt phụ thân ta!
20
Ở lại Hoạt Châu hơn nửa năm, cuối cùng thiên tai cũng được giải quyết triệt để.
Ta cùng Tào Hành Tri hồi kinh phục mệnh.
Tại triều đường, khi dâng tấu báo cáo công trạng, chúng ta kể ra từng cái tên góp công lao như thuộc lòng kinh sử.
Hoàng đế vung tay ban chiếu, thăng ta lên Hộ Bộ, còn những nữ tử ấy, chỉ có thể nhận thưởng bạc vàng.
Lời tuyên chỉ vang vọng trong cung điện, nhưng lòng ta dần dần lắng xuống.
Phía tây bắc, bầu trời chìm trong tầng mây chì nặng trịch, tầng tầng lớp lớp như vảy cá đông cứng.
Lúc ta đi, mới vào xuân.
Lúc ta về, đã sang đông.
Trên Kim Thủy Kiều, trạng nguyên Lục Minh Chương vỗ vai ta:
"Vọng Cùng huynh, được thăng quan phát tài, sao lại mang vẻ mặt không vui thế?"
Ta phất tay, trong lòng còn đang tính toán chuyện khác, không muốn để ý đến hắn.
Bỗng nhiên, phía dưới vang lên tiếng hét thất thanh.
Nhìn xuống, một nữ tử đang vùng vẫy dưới nước, trông chừng sắp chìm hẳn.
Ta không kịp nghĩ nhiều, lập tức nhảy qua lan can cầu.
Lục Minh Chương vội vàng túm chặt lấy ta.
"Ngươi điên rồi! Nhìn xem đó là ai!"
Ta định thần nhìn kỹ.
Người giữa dòng sông— chính là Bình Dương công chúa!
Nàng dường như rơi từ du thuyền xuống, nhưng trên thuyền, rèm che kín bưng, không hề có động tĩnh.
Lục Minh Chương cũng phát hiện điều bất thường, hạ giọng nói:
"Trước đây nàng ta cứ dây dưa với ngươi, có khi nào đây là kế dụ ngươi mắc bẫy không?"
Hồng Trần Vô Định
"Nếu hai người các ngươi đã có tiếp xúc thân mật, dù ngươi không muốn cưới, cũng phải cưới!"
21
Vô số quan viên vừa hạ triều đi ngang qua, thần sắc khác nhau, thậm chí khe khẽ bàn tán, nhưng không ai có ý định cứu giúp.
Bởi vì, phò mã không thể làm quan.
So với tiền đồ rộng mở, ngay cả công chúa cũng không thể khiến họ động lòng.
Lục Minh Chương vẫn giữ c.h.ặ.t t.a.y áo ta, thao thao bất tuyệt:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Ngươi không phải chí hướng cứu dân sao?
"Chẳng lẽ vì một mình nàng, mà bỏ rơi cả vạn lê dân?"
Ta giật mạnh tay áo ra, lạnh lùng đáp:
"Ngay cả một người còn không cứu được, thì nói gì đến cứu vạn dân?"
Hơn nữa, trên đời này, có nữ nhân nào lại vô duyên vô cớ lấy mạng mình ra đặt cược chỉ vì một đoạn hôn nhân vô tình?
Ta lao xuống sông, bơi về phía Bình Dương công chúa.
Nước lạnh buốt tận xương, dù ta bơi giỏi, cũng suýt bị nàng vô thức kéo chìm.
Tốn biết bao công sức, cuối cùng cũng kéo được nàng lên bờ.
Hai chúng ta ướt sũng, bộ dạng thảm hại.
Khuôn mặt Bình Dương công chúa trắng bệch vì lạnh, vừa nhìn thấy ta, hai mắt trợn to, môi run rẩy.
"Tạ Mân, ngươi…"
Ta sặc nước ho sù sụ, còn đang ngồi co ro ho khan kịch liệt.
Cung nữ xách áo choàng chạy đến, kinh hoàng đỡ lấy nàng.
Nhưng nàng không nhận.
Nàng chộp lấy áo, quấn thẳng lên người ta.
Mặt trời ló ra khỏi tầng mây dày, rọi xuống một tia sáng.
Trên áo choàng, cánh mẫu đơn đỏ thắm chập chờn theo cử động của nàng, nở rộ rực rỡ dưới ánh dương.
Bình Dương công chúa bọc lấy một tấm áo khác, được người đỡ đứng lên.
Thân thể nàng run rẩy, nhưng vẫn kiêu hãnh như trước.
"Ngươi và bản cung, đã có tiếp xúc thân mật…"
"Tạ đại nhân."
Nàng hơi ngẩng cằm, lạnh lùng nhìn con thuyền c.h.ế.t lặng trên mặt nước.
"Bản cung chỉ hỏi ngươi một câu.”
"Nếu bản cung tha thứ tất cả những lần ngươi né tránh, lừa dối trong quá khứ…”
"Ngươi có bằng lòng vào phủ công chúa hay không?"
Ta khẽ nhíu mày.
Lời này, quá mơ hồ, quá khó hiểu.
22
Người xung quanh càng lúc càng đông, thấp thoáng nghe được những lời bàn tán không chút kiêng nể.
"Bình Dương công chúa thật quá đáng, không có được Tạ thám hoa liền giở thủ đoạn bỉ ổi."
"Hành động tự hạ thấp bản thân như vậy, thực là vấy bẩn thể diện hoàng thất!"
"Tạ Mân cũng thật đáng thương, chí ở quan trường, vậy mà hết lần này đến lần khác bị nàng quấn lấy."
Những lời lẽ chói tai liên tiếp vang lên.
Ta trầm mặc giây lát, sau đó chỉnh lại tư thế, nghiêm túc hướng về phía công chúa hành lễ.
"Thần tin chắc, chuyện này tuyệt đối không phải do công chúa cố tình gây ra."
Bình Dương công chúa khẽ nhếch môi cười lạnh:
"Ngươi lấy gì làm bằng chứng?"
Ta cất giọng trầm ổn:
"Thần năm xưa lần đầu nghe danh Bình Dương, liền cảm thấy chấn động.”
"Sử sách ghi chép rằng, công chúa Bình Dương thời Đường, vào cuối triều Tùy đã dựng Nương Tử quân, cùng phụ hoàng khởi binh lập quốc.”
"Chinh chiến Quan Trung, trấn thủ ải Bình Dương.”
"Sau khi công chúa qua đời, Đường Cao Tổ phá lệ dùng quân lễ mai táng nàng."
"Bệ hạ lấy danh hiệu này phong cho công chúa, tất có ý kỳ vọng công chúa không thua kém tiền nhân."
"Công chúa lại làm sao có thể là kẻ trói mình trong chuyện tình ái, bất chấp thủ đoạn?"
Bình Dương công chúa cụp mắt xuống, tựa hồ có chút kinh ngạc, cũng tựa hồ chứa đựng cảm xúc phức tạp hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro