Chương 6
Lâm Quyện
2025-03-10 08:31:32
Trong thời gian Lam Điều đi, đã xảy ra một số chuyện.
Một trong số đó là Hạ Vũ Quang tìm đến tôi.
Hắn một mình chặn tôi lại trong hẻm, nói muốn đ/á nh tôi một trận để lấy lại thể diện lần trước.
“Thì ra mày chính là một con chim hoàng yến, thật khiến tao cười ch*t.”
“Chim hoàng yến là cái gì mày hiểu không? Chẳng qua chỉ là thú cưng nhỏ mà Lam Điều nuôi bên cạnh để giải trí.”
“Lam Điều chỉ vui đùa một chút mà thôi, mày nghĩ anh ta đối với mày có bao nhiêu thật lòng.”
“Anh ta nói lời thật lòng với mày? Mày có xứng để nghe lời thật không?”
…
Hạ Vũ Quang thua vì hắn quá lắm mồm.
Khi hắn lại nằm trên mặt đất lần nữa, hắn khóc rống lên.
Tôi định nhấc chân bỏ đi.
Hắn khóc thảm thiết chảy nước mắt, đột nhiên kéo lấy gấu quần của tôi.
Tôi tưởng hắn muốn đ/á nh tiếp, kết quả hắn vừa khóc vừa nói:
“Đừng đi… C/on m/ẹ nó mày đừng có đi.
“Mày hãy nghe tao nói chuyện.”
Tôi không muốn để ý đến hắn, dùng sức kéo mạnh gấu quần ra, định tiếp tục đi.
Hạ Vũ Quang òa một tiếng càng khóc thảm thiết hơn.
Hắn nói:
“C/on m/ẹ nó mày... Mày không muốn nghe lời trong lòng của một kẻ thua cuộc như tao sao?”
Tôi thật sự không thể không phục.
Người này đúng là một diễn viên hài.
Nửa giờ sau, tôi và Hạ Vũ Quang đứng cạnh nhau ở bờ sông hút th/u ố c.
Hắn kể cho tôi nghe quá khứ của hắn với Lam Điều.
Họ đều là phú nhị đại trong cùng một giới, hắn chủ động theo đuổi Lam Điều.
Nhưng họ không bên nhau được bao lâu thì đã chia tay.
Không có ngoại tình, không có người thứ ba, chỉ đơn giản là chia tay.
Hạ Vũ Quang nói, Lam Điều như một cơn gió, hoặc như một con chim muốn bay lên bầu trời.
Hắn nói hắn không thể giữ Lam Điều, không ai có thể giữ được anh ấy.
“Anh ta nói chuyện lúc thật lúc giả, tôi không biết câu nào anh ta nói mới là thật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Tôi không biết anh ta có từng yêu tôi không.
“Anh ta không yêu tôi, anh ta chỉ yêu bản thân mình thôi.”
Biểu cảm của Hạ Vũ Quang cô đơn, hắn tháo kính, lau nước mắt, tiếp tục nói.
“Ở bên anh ta, tôi hoàn toàn không có cảm giác an toàn.
“Đợi đến khi anh ta chán rồi, anh ta tự nhiên sẽ rời bỏ.”
Hắn lại quay sang tôi.
“Cậu có thể không tin tôi, nhưng sớm muộn gì có một ngày cậu cũng sẽ hiểu thôi.”
Tôi nhìn hắn một hồi, lạnh lùng nói:
“Cậu có thể biến đi được rồi.”
Sau khi Hạ Vũ Quang đi, tôi dựa vào lan can bên sông ngắm hoàng hôn.
Có những con chim bay qua bên cạnh tôi, đuổi theo mặt trời lặn.
Bóng dáng xa dần trở thành một điểm đen, cho đến khi biến mất.
Điện thoại đột ngột rung lên.
Là tin nhắn của Lam Điều.
[Công việc cuối cùng cũng xong rồi, anh sắp về.]
[Có siêu cấp nhớ anh không?]
Bỗng dưng trong lòng tôi trở nên phiền muộn.
Lam Điều.
Lời anh nói với tôi, có câu nào là thật không?
Lam Điều không để cho tôi đi đón anh ấy.
Anh ấy bảo tôi trực tiếp đi đến nhà anh ấy chờ anh ấy.
Anh ấy vẫn nhiệt tình như trước, ôm tôi, hôn tôi.
Anh ấy ghé vào ng/ự c nghe tiếng tim đ/ập của tôi, sau đó nói bên tai tôi nói muốn tôi.
Anh ấy nói khoảng thời gian này bận rộn công việc anh ấy sắp nhịn muốn ch*t, anh ấy muốn đẩy ngã tôi.
Tôi lặng lẽ hôn đáp lại anh ấy.
Nhưng trong đầu lại vang lên lời nói của Hạ Vũ Quang.
“Anh ta nói chuyện lúc thật lúc giả, tôi không biết câu nào anh ta nói mới là thật.
"Cậu có thể không tin tôi, nhưng sớm muộn gì cũng có một ngày cậu sẽ hiểu thôi."
Lam Điều cùng như mọi khi bắt đầu nói những lời vô nghĩa, bắt đầu kh/i ê/u k h/ích tôi.
Một trong số đó là Hạ Vũ Quang tìm đến tôi.
Hắn một mình chặn tôi lại trong hẻm, nói muốn đ/á nh tôi một trận để lấy lại thể diện lần trước.
“Thì ra mày chính là một con chim hoàng yến, thật khiến tao cười ch*t.”
“Chim hoàng yến là cái gì mày hiểu không? Chẳng qua chỉ là thú cưng nhỏ mà Lam Điều nuôi bên cạnh để giải trí.”
“Lam Điều chỉ vui đùa một chút mà thôi, mày nghĩ anh ta đối với mày có bao nhiêu thật lòng.”
“Anh ta nói lời thật lòng với mày? Mày có xứng để nghe lời thật không?”
…
Hạ Vũ Quang thua vì hắn quá lắm mồm.
Khi hắn lại nằm trên mặt đất lần nữa, hắn khóc rống lên.
Tôi định nhấc chân bỏ đi.
Hắn khóc thảm thiết chảy nước mắt, đột nhiên kéo lấy gấu quần của tôi.
Tôi tưởng hắn muốn đ/á nh tiếp, kết quả hắn vừa khóc vừa nói:
“Đừng đi… C/on m/ẹ nó mày đừng có đi.
“Mày hãy nghe tao nói chuyện.”
Tôi không muốn để ý đến hắn, dùng sức kéo mạnh gấu quần ra, định tiếp tục đi.
Hạ Vũ Quang òa một tiếng càng khóc thảm thiết hơn.
Hắn nói:
“C/on m/ẹ nó mày... Mày không muốn nghe lời trong lòng của một kẻ thua cuộc như tao sao?”
Tôi thật sự không thể không phục.
Người này đúng là một diễn viên hài.
Nửa giờ sau, tôi và Hạ Vũ Quang đứng cạnh nhau ở bờ sông hút th/u ố c.
Hắn kể cho tôi nghe quá khứ của hắn với Lam Điều.
Họ đều là phú nhị đại trong cùng một giới, hắn chủ động theo đuổi Lam Điều.
Nhưng họ không bên nhau được bao lâu thì đã chia tay.
Không có ngoại tình, không có người thứ ba, chỉ đơn giản là chia tay.
Hạ Vũ Quang nói, Lam Điều như một cơn gió, hoặc như một con chim muốn bay lên bầu trời.
Hắn nói hắn không thể giữ Lam Điều, không ai có thể giữ được anh ấy.
“Anh ta nói chuyện lúc thật lúc giả, tôi không biết câu nào anh ta nói mới là thật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Tôi không biết anh ta có từng yêu tôi không.
“Anh ta không yêu tôi, anh ta chỉ yêu bản thân mình thôi.”
Biểu cảm của Hạ Vũ Quang cô đơn, hắn tháo kính, lau nước mắt, tiếp tục nói.
“Ở bên anh ta, tôi hoàn toàn không có cảm giác an toàn.
“Đợi đến khi anh ta chán rồi, anh ta tự nhiên sẽ rời bỏ.”
Hắn lại quay sang tôi.
“Cậu có thể không tin tôi, nhưng sớm muộn gì có một ngày cậu cũng sẽ hiểu thôi.”
Tôi nhìn hắn một hồi, lạnh lùng nói:
“Cậu có thể biến đi được rồi.”
Sau khi Hạ Vũ Quang đi, tôi dựa vào lan can bên sông ngắm hoàng hôn.
Có những con chim bay qua bên cạnh tôi, đuổi theo mặt trời lặn.
Bóng dáng xa dần trở thành một điểm đen, cho đến khi biến mất.
Điện thoại đột ngột rung lên.
Là tin nhắn của Lam Điều.
[Công việc cuối cùng cũng xong rồi, anh sắp về.]
[Có siêu cấp nhớ anh không?]
Bỗng dưng trong lòng tôi trở nên phiền muộn.
Lam Điều.
Lời anh nói với tôi, có câu nào là thật không?
Lam Điều không để cho tôi đi đón anh ấy.
Anh ấy bảo tôi trực tiếp đi đến nhà anh ấy chờ anh ấy.
Anh ấy vẫn nhiệt tình như trước, ôm tôi, hôn tôi.
Anh ấy ghé vào ng/ự c nghe tiếng tim đ/ập của tôi, sau đó nói bên tai tôi nói muốn tôi.
Anh ấy nói khoảng thời gian này bận rộn công việc anh ấy sắp nhịn muốn ch*t, anh ấy muốn đẩy ngã tôi.
Tôi lặng lẽ hôn đáp lại anh ấy.
Nhưng trong đầu lại vang lên lời nói của Hạ Vũ Quang.
“Anh ta nói chuyện lúc thật lúc giả, tôi không biết câu nào anh ta nói mới là thật.
"Cậu có thể không tin tôi, nhưng sớm muộn gì cũng có một ngày cậu sẽ hiểu thôi."
Lam Điều cùng như mọi khi bắt đầu nói những lời vô nghĩa, bắt đầu kh/i ê/u k h/ích tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro