Xuyên Thành Cô Bạn Gái Cũ Chê Nghèo Yêu Giàu Của Nam Chính
Chương 1:
Zhihu
2025-02-28 08:00:09
Chương 1:
Xuyên thành cô bạn gái cũ chê nghèo yêu giàu của nam chính, tôi bị mắc phải một căn bệnh, cứ cách hắn xa quá là sẽ tiêu tùng.
Vì sống sót, tôi biến thành tên biến thái cuồng theo dõi.
Hắn đi làm, tôi nhận chức vị trợ lý.
Hắn đi công tác, tôi đi du lịch ở gần đó.
Hắn dọn nhà, tôi sẽ mua lại căn nhà ở ngay bên cạnh.
Sau khi khỏi bệnh, tôi vội vàng muốn chuồn xa hắn.
Hắn lại không được tự nhiên mà nghiêm mặt ôm chặt tôi, cường thế nói: “Nếu em đã không nỡ rời xa anh như vậy, vậy thì chúng ta hợp lại đi!”
Tôi: “?”
Không phải chứ người anh em, tôi nói muốn hợp lại bao giờ vậy?
1.
Khoảnh khắc bị chú cảnh sát đè xuống đất, tôi thật sự ngây người.
Tôi có nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ tới, Từ Thanh Túc lại bén nhạy như vậy, tôi mới vừa theo hắn có một hồi đã bị hắn phát hiện.
Trong phòng thẩm vấn, chú cảnh sát nghiêm túc thẩm vấn tôi:
“Nói đi, sao phải rình mò theo dõi người khác như vậy?”
Nhìn gương mặt nghiêm túc của chú cảnh sát, tôi hít mũi một cái, miễn cưỡng nặn ra một chút nước mắt:
“Chú cảnh sát, anh ấy là bạn trai cũ của cháu, sau khi anh ấy đá cháu, cháu đau lòng quá cho nên mới…”
…
Tôi phải thuyết phục mãi, cuối cùng chú cảnh sát mới bán tín bán nghi nghe xong câu chuyện ma quỷ của tôi.
Mặc dù không quá tin tưởng, nhưng chú cảnh sát vẫn kêu tôi ký tên, nói người báo án không truy cứu.
Rời khỏi đồn cảnh sát, tôi thấy trước cửa đồn cảnh sát có một chiếc xe sang trọng đậu sẵn ở đó.
Ừm, biển số xe rất quen thuộc!
Tôi hướng về phía cửa sổ ghế sau xe huýt sáo một cái, lúc này cửa sổ xe mới chậm rãi hạ xuống, để lộ ra gương mặt lạnh lùng tuấn tú của Từ Thanh Túc.
Hắn cau mày, ánh mắt nhìn tôi rất lạnh lùng, tựa như đang nhìn một người xa lạ.
A, không đúng, là không bằng cả người xa lạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Dù sao thì tôi cũng là cô bạn gái cũ chê nghèo yêu giàu của hắn, hắn có hận tôi muốn c.h.ế.t cũng là chuyện bình thường.
Nhưng tôi mặt dày vô cùng, dù gương mặt hắn lạnh tanh tôi vẫn có thể cợt nhả bắt chuyện với hắn:
“Ha, tuyệt tình vậy sao? Tốt xấu gì trước đây chúng ta cũng ngủ cùng một giường, có cần phải báo cảnh sát bắt em thế không?”
Từ Thanh Túc là bạn trai cũ của tôi, cũng là người đã báo cảnh sát bắt tôi.
Nguyên nhân là vì thời gian gần đây tôi đang theo dõi hắn, hắn phiền không chịu nổi.
Từ trước tới nay, hắn vẫn luôn lạnh lùng khắc chế, khi còn ở bên nhau, hắn đã không thích kiểu nói chuyện thô bỉ của tôi.
Quả nhiên, sau khi nghe thấy lời tôi nói xong, mày hắn lại nhíu càng chặt hơn.
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
Giọng hắn cũng lành lạnh giống như chính bản thân hắn, khác với vẻ khách sáo lễ phép khi đối diện với người khác, hắn cực kỳ mất kiên nhẫn với tôi:
“Nói đi, lại muốn làm gì nữa?”
Từ lúc mới theo đuổi hắn, tôi đã quen với gương mặt lạnh lùng này rồi. Nhẫn nhịn bốn năm, cũng không ngại thêm lần này.
Tôi nửa ngồi xổm xuống, tay đè lên cửa sổ xe, thử chớp chớp mắt ra vẻ đáng yêu với hắn:
“Em không có tiền, cho em một công việc đi!”
Xung quanh yên tĩnh lạ thường, không có người đi đường nào đi ngang qua, chỉ có gió thu thổi qua phiến lá cây, phát ra tiếng xào xạc.
Hắn nghiêm túc chăm chú nhìn tôi, thật lâu không trả lời.
Tôi nửa ngồi tới mỏi, vừa định thu tay về hoạt động gân cốt một chút, lại bị Từ Thanh Túc túm lấy cổ tay.
Có thể là do gió hôm nay hơi lớn, tôi mơ hồ nhìn thấy hốc mắt hắn ửng đỏ lên.
Nhưng chuyện đó không ảnh hưởng tới thái độ hung ác của hắn dành cho tôi:
“Sao? Cái tên phú nhị đại cô quen kia vứt bỏ cô rồi nên cô muốn quay đầu tìm tôi?”
“Hứa Lạc Chi, cô tưởng Từ Thanh Túc tôi là món đồ chơi cô muốn thì lấy tới, không muốn thì ném đi sao?”
Nói xong lời cuối cùng, giọng hắn như khàn đi, còn mang theo chút giọng mũi.
Hình như hắn khóc.
Nhưng có lẽ đó chỉ là ảo giác của tôi, từ trước tới nay Từ Thanh Túc vẫn luôn lạnh lùng khắc chế, vui buồn không hiện, cùng lắm hắn cũng chỉ hung với tôi.
Tôi giật tay vài lần vẫn không thể giật về được, cuối cùng chỉ có thể mặc kệ, còn đặt một cái tay khác lên bàn tay đang níu lấy cổ tay tôi kia.
Tôi mỉm cười xin xỏ hắn: “Đúng vậy, bị vứt bỏ rồi, xin Từ thiếu gia thương xót thu lưu em đi…”
Có lẽ Từ Thanh Túc không ngờ tôi lại có thể không biết xấu hổ tới vậy, hắn đột ngột thả lỏng tay, rồi lại thấy tức giận vì những lời tôi vừa nói.
Vì sống sót, tôi biến thành tên biến thái cuồng theo dõi.
Hắn đi làm, tôi nhận chức vị trợ lý.
Hắn đi công tác, tôi đi du lịch ở gần đó.
Hắn dọn nhà, tôi sẽ mua lại căn nhà ở ngay bên cạnh.
Sau khi khỏi bệnh, tôi vội vàng muốn chuồn xa hắn.
Hắn lại không được tự nhiên mà nghiêm mặt ôm chặt tôi, cường thế nói: “Nếu em đã không nỡ rời xa anh như vậy, vậy thì chúng ta hợp lại đi!”
Tôi: “?”
Không phải chứ người anh em, tôi nói muốn hợp lại bao giờ vậy?
1.
Khoảnh khắc bị chú cảnh sát đè xuống đất, tôi thật sự ngây người.
Tôi có nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ tới, Từ Thanh Túc lại bén nhạy như vậy, tôi mới vừa theo hắn có một hồi đã bị hắn phát hiện.
Trong phòng thẩm vấn, chú cảnh sát nghiêm túc thẩm vấn tôi:
“Nói đi, sao phải rình mò theo dõi người khác như vậy?”
Nhìn gương mặt nghiêm túc của chú cảnh sát, tôi hít mũi một cái, miễn cưỡng nặn ra một chút nước mắt:
“Chú cảnh sát, anh ấy là bạn trai cũ của cháu, sau khi anh ấy đá cháu, cháu đau lòng quá cho nên mới…”
…
Tôi phải thuyết phục mãi, cuối cùng chú cảnh sát mới bán tín bán nghi nghe xong câu chuyện ma quỷ của tôi.
Mặc dù không quá tin tưởng, nhưng chú cảnh sát vẫn kêu tôi ký tên, nói người báo án không truy cứu.
Rời khỏi đồn cảnh sát, tôi thấy trước cửa đồn cảnh sát có một chiếc xe sang trọng đậu sẵn ở đó.
Ừm, biển số xe rất quen thuộc!
Tôi hướng về phía cửa sổ ghế sau xe huýt sáo một cái, lúc này cửa sổ xe mới chậm rãi hạ xuống, để lộ ra gương mặt lạnh lùng tuấn tú của Từ Thanh Túc.
Hắn cau mày, ánh mắt nhìn tôi rất lạnh lùng, tựa như đang nhìn một người xa lạ.
A, không đúng, là không bằng cả người xa lạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Dù sao thì tôi cũng là cô bạn gái cũ chê nghèo yêu giàu của hắn, hắn có hận tôi muốn c.h.ế.t cũng là chuyện bình thường.
Nhưng tôi mặt dày vô cùng, dù gương mặt hắn lạnh tanh tôi vẫn có thể cợt nhả bắt chuyện với hắn:
“Ha, tuyệt tình vậy sao? Tốt xấu gì trước đây chúng ta cũng ngủ cùng một giường, có cần phải báo cảnh sát bắt em thế không?”
Từ Thanh Túc là bạn trai cũ của tôi, cũng là người đã báo cảnh sát bắt tôi.
Nguyên nhân là vì thời gian gần đây tôi đang theo dõi hắn, hắn phiền không chịu nổi.
Từ trước tới nay, hắn vẫn luôn lạnh lùng khắc chế, khi còn ở bên nhau, hắn đã không thích kiểu nói chuyện thô bỉ của tôi.
Quả nhiên, sau khi nghe thấy lời tôi nói xong, mày hắn lại nhíu càng chặt hơn.
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
Giọng hắn cũng lành lạnh giống như chính bản thân hắn, khác với vẻ khách sáo lễ phép khi đối diện với người khác, hắn cực kỳ mất kiên nhẫn với tôi:
“Nói đi, lại muốn làm gì nữa?”
Từ lúc mới theo đuổi hắn, tôi đã quen với gương mặt lạnh lùng này rồi. Nhẫn nhịn bốn năm, cũng không ngại thêm lần này.
Tôi nửa ngồi xổm xuống, tay đè lên cửa sổ xe, thử chớp chớp mắt ra vẻ đáng yêu với hắn:
“Em không có tiền, cho em một công việc đi!”
Xung quanh yên tĩnh lạ thường, không có người đi đường nào đi ngang qua, chỉ có gió thu thổi qua phiến lá cây, phát ra tiếng xào xạc.
Hắn nghiêm túc chăm chú nhìn tôi, thật lâu không trả lời.
Tôi nửa ngồi tới mỏi, vừa định thu tay về hoạt động gân cốt một chút, lại bị Từ Thanh Túc túm lấy cổ tay.
Có thể là do gió hôm nay hơi lớn, tôi mơ hồ nhìn thấy hốc mắt hắn ửng đỏ lên.
Nhưng chuyện đó không ảnh hưởng tới thái độ hung ác của hắn dành cho tôi:
“Sao? Cái tên phú nhị đại cô quen kia vứt bỏ cô rồi nên cô muốn quay đầu tìm tôi?”
“Hứa Lạc Chi, cô tưởng Từ Thanh Túc tôi là món đồ chơi cô muốn thì lấy tới, không muốn thì ném đi sao?”
Nói xong lời cuối cùng, giọng hắn như khàn đi, còn mang theo chút giọng mũi.
Hình như hắn khóc.
Nhưng có lẽ đó chỉ là ảo giác của tôi, từ trước tới nay Từ Thanh Túc vẫn luôn lạnh lùng khắc chế, vui buồn không hiện, cùng lắm hắn cũng chỉ hung với tôi.
Tôi giật tay vài lần vẫn không thể giật về được, cuối cùng chỉ có thể mặc kệ, còn đặt một cái tay khác lên bàn tay đang níu lấy cổ tay tôi kia.
Tôi mỉm cười xin xỏ hắn: “Đúng vậy, bị vứt bỏ rồi, xin Từ thiếu gia thương xót thu lưu em đi…”
Có lẽ Từ Thanh Túc không ngờ tôi lại có thể không biết xấu hổ tới vậy, hắn đột ngột thả lỏng tay, rồi lại thấy tức giận vì những lời tôi vừa nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro