Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 86
Mộc Mộc Chi
2025-03-15 14:47:52
Hôm nay Tần mẫu xào khoai tây sợi, còn tự học được cách xào một đĩa đậu phụ, tuy không được ngon lắm nhưng họ đều rất nể mặt, quét sạch thức ăn.
Ăn xong bữa trưa đơn giản, Giang Oản Oản gọi Tần Tĩnh Trì và Tần Tĩnh Nghiễn vào bếp, bảo họ giúp lột thịt bưởi.
Hai người cẩn thận lột lớp màng trắng trên thịt bưởi, vỏ bưởi đã được lột hết, Giang Oản Oản lấy đi rửa sạch, cẩn thận cắt lớp cùi trắng trên vỏ bưởi thành từng miếng vuông nhỏ, lớp vỏ mỏng ngoài cùng của bưởi thì cắt thành sợi nhỏ đều nhau.
Ngâm một chậu nhỏ vỏ bưởi đã cắt vào nước muối trong hai khắc, cho vào nồi thêm nước lọc đun trong một khắc rồi vớt ra.
Lúc này Tần Tĩnh Trì cũng đã lột sạch bưởi, cho vỏ bưởi và thịt bưởi đã cắt vào nồi lớn, thêm khoảng năm cân đường trắng, thêm một chậu nước nhỏ rồi đun sôi trên lửa lớn.
Sau đó đun nhỏ lửa, trong quá trình đun phải khuấy liên tục, đun khoảng một canh giờ, nước trong nồi mới từ từ cạn, thịt quả cũng trở nên sền sệt.
Múc thịt quả và vỏ quả đã đun vào hũ đất, thêm hơn hai cân mật ong khuấy đều, vậy là trà bưởi mật ong đã hoàn thành.
Đợi nguội thì đậy nắp hũ đất, cất vào tủ cách bếp khá xa, với thời tiết lạnh như thế này, Giang Oản Oản nghĩ cứ để như vậy cũng không hỏng.
Tần Tĩnh Trì đứng bên cạnh nhìn mà ngây người, bưởi mà cũng có thể làm như vậy sao?
“Oản Oản, bưởi xào này không thể ăn ngay sao?”
“Ta làm món này gọi là trà bưởi mật ong, có thể dưỡng nhan bổ phổi, khi ăn thì dùng nước lọc pha, để qua đêm, đợi nguội rồi mới pha cho mọi người uống.”
Tần Tĩnh Nghiễn nhìn vào chậu gỗ ngâm thịt bưởi, thấy Giang Oản Oản không dùng đến thì hỏi: “Tẩu tử, vậy cái này là bỏ đi sao?”
Thấy cậu còn định bưng chậu gỗ đi đổ, Giang Oản Oản không nhịn được liếc cậu: “Đệ mau đặt xuống, cái này còn dùng được.”
Tần Tĩnh Nghiễn ngượng ngùng gãi đầu: “Được rồi.”
Giang Oản Oản bưng chậu thịt bưởi lại, cẩn thận rửa sạch vài lần, vắt khô nước ngấm bên trong, sau đó cho vào nồi hấp, hấp mềm, rồi vắt khô nước để riêng.
Cho một lượng đường trắng và nước lọc vừa đủ vào nồi, đun sôi cho đến khi nước đường nổi bọt nhỏ, đổ thịt bưởi đã hấp vào nồi, đun nhỏ lửa đảo đều, đảo cho đến khi thịt bưởi phủ đầy lớp đường trắng thì đã có thể ra lò. vậy là món kẹo bưởi thanh ngọt và dai đã hoàn thành.
Tần Tĩnh Trì và Tần Tĩnh Nghiễn đứng nhìn bên cạnh, vừa ra nồi đã lấy một nắm ăn ngay.
Kẹo bưởi có vị ngọt vừa phải, không quá ngọt, lại rất dai, vừa dai vừa mềm: “Oa! Tẩu tử, món này ngon quá!”
Tần Tĩnh Trì cũng ăn liền vài viên.
Giang Oản Oản thấy họ ăn vui vẻ, đắc ý nói: “Ngon chứ, ta đã nói rồi, đợi ta làm xong, hai người sẽ không thấy bưởi khó ăn nữa.”
“Tẩu tử, đệ sẽ không bao giờ nghi ngờ tẩu nữa, món này ngon quá!”
Giang Oản Oản cho kẹo bưởi vào một đĩa nhỏ: “Được rồi, kẹo bưởi của ta là làm riêng cho bảo bối Đoàn Đoàn, ta mang qua cho nó trước.”
Đoàn Đoàn thấy Giang Oản Oản bưng đồ vào nhà, vội vàng đặt đồ chơi trong tay xuống, ôm chân Giang Oản Oản, ngẩng đầu chớp chớp mắt: “Nương ơi, nương ơi, đây là đồ ăn ngon sao?”
Giang Oản Oản lấy một viên kẹo từ đĩa cho vào miệng cậu bé: “Đây là kẹo bưởi nương làm cho con, có ngon không?”
Tiểu tử nhai vài cái, kinh ngạc mở to mắt: “Nương ơi nương, Đoàn Đoàn muốn ăn nữa! Ngọt ngọt thơm thơm, ngon quá!”
Giang Oản Oản đặt đĩa lên bàn, bế cậu bé vào lòng, nhéo má tiểu tử: “Đoàn Đoàn thích là tốt rồi, nương làm cho con nhiều lắm, Đoàn Đoàn của chúng ta có thể ăn rất lâu rất lâu.”
“Dạ… Đa tạ nương! Đoàn Đoàn thích thích lắm luon!”
Thấy tiểu tử đã ăn liền hơn chục viên, Giang Oản Oản mới ngăn lại: “Được rồi, Đoàn Đoàn không được ăn nhiều kẹo, số còn lại chúng ta để mai ăn tiếp nhé.”
Đoàn Đoàn luyến tiếc nhìn đĩa kẹo trên bàn, chớp chớp mắt, nhìn Giang Oản Oản đáng thương: “Nương ơi, Đoàn Đoàn ăn thêm một viên nữa được không?”
“Vậy thì… Viên cuối cùng.”
“Vâng vâng vâng!”
Cho tiểu tử thêm một viên kẹo, Giang Oản Oản mới bưng đĩa đi vào bếp thì thấy Tần Tĩnh Trì và Tần Tĩnh Nghiễn vẫn còn đang nhai kẹo.
Nàng cười khổ nói: “Hai người cũng không được ăn nhiều kẹo, sẽ đau răng đấy.”
Không để ý đến lời cầu xin của Tần Tĩnh Nghiễn, Giang Oản Oản lót một lớp giấy dầu vào trong chiếc vại miệng rộng, đổ hết kẹo bưởi vào, đậy chặt nắp lại.
“Hai người không được ăn nữa, lát nữa cha nương cho lợn ăn xong về, sẽ cho họ nếm thử.”
Hai người thấy không ăn được kẹo nữa thì lại lấy một ít thịt lợn khô trong tủ ra, từ từ nhai.
Giang Oản Oản cũng không để ý đến họ, nàng lấy gia vị mua về, định rửa sạch những thứ bẩn bên trong nhưng lật qua lật lại một lúc, lại thấy rất sạch. Có lẽ là vì mua ở tiệm dược nên mới sạch như vậy, may là như vậy cũng tiết kiệm được không ít thời gian cho nàng.
Giang Oản Oản rửa sạch gia vị rồi giã nhỏ, lấy một chậu gỗ nhỏ đựng ớt khô, rửa sạch rồi băm nhỏ, nàng lại cắt hành, gừng, tỏi cho vào một bát to, để riêng.
Tiếp đó, nàng lấy mỡ bò đã mua về, rửa sạch, cắt thành từng miếng lớn.
Chuẩn bị xong các nguyên liệu, nàng bắc nồi lên bếp, cho một ít nước vào, rồi cho từng miếng mỡ bò vào nồi, từ từ đun chảy thành mỡ bò trong veo.
Sau khi mỡ được đun chảy, cho hành, gừng, tỏi đã thái nhỏ vào chiên để chiết xuất dầu cho đến khi hương thơm ngấm vào mỡ, vớt bỏ phần bã hành, gừng, tỏi. Sau đó, cho tỏi băm và gừng băm vào xào thơm, rồi cho ớt băm nhỏ vào chảo tiếp tục đảo đều.
"Khụ khụ... Tẩu tử, sao tẩu lại cho nhiều ớt thế? Làm sao mà ăn được? Lại còn nhiều dầu mỡ nữa!"
Tần Tĩnh Nghiễn cảm thấy cậu hoàn toàn không hiểu nổi tẩu tử của mình, trong nồi chẳng phải chỉ là một đống ớt ngập dầu sao!
Tần Tĩnh Trì cũng bị mùi ớt cay xộc lên mũi, ho liên tục: "Oản Oản, nàng đang làm gì vậy?"
Có lẽ Giang Oản Oản đứng ở vị trí khuất gió nên không cảm thấy cay, thấy hai người ho không ngừng, nàng liền nói: "Ta đang làm nước dùng lẩu, nói ra hai người cũng không biết đâu, hai người ngồi chỗ đón gió, chắc chắn là rất cay rồi. Mau ra ngoài đi, đừng ở trong bếp nữa."
Tần Tĩnh Nghiễn liền chạy ra cạnh cửa để hít thở, Tần Tĩnh Trì nào nỡ để nàng ở trong bếp bị cay mãi như vậy, bèn nhận lấy chiếc muôi sắt lớn trong tay nàng, đảo ớt trong nồi: "Để ta xào cho, nàng với A Nghiễn ra ngoài nghỉ ngơi đi."
Giang Oản Oản liếc nhìn hắn: "Không sao đâu, ta đứng ở vị trí này không ngửi thấy mùi ớt gì cả, hơn nữa chàng cũng không biết phải xào đến mức nào, có cần thêm gì không."
Nói xong, nàng còn nhón chân hôn hắn một cái, rồi đẩy hắn ra cạnh cửa: "Chàng ngoan ngoãn, mau ra ngoài đi."
Tần Tĩnh Trì bất đắc dĩ gõ nhẹ lên trán nàng: "Được rồi, vậy nàng cần ta làm gì thì cứ gọi ta."
"Ừ ừ."
Hai người họ đều đi ra ngoài, Giang Oản Oản tiếp tục đảo ớt trong nồi cho đến khi nước trong ớt cạn hết, kíc.h th.ích hương thơm của ớt.
Sau đó, nàng mới cho đường phèn, gia vị xay nhỏ, hai thìa muối ăn và hạt tiêu vào tiếp tục đảo đều, cuối cùng cho thêm một thìa rượu vàng, tiếp tục đảo thêm một lúc nữa như vậy là nước dùng lẩu bò cay đã hoàn thành.
Múc nước dùng lẩu ra cho vào lọ sành miệng rộng, đậy nắp lại để nguội.
Giờ nước dùng lẩu đã được làm xong, đương nhiên phải ăn một bữa lẩu chính hiệu mới được.
"Oản Oản, ớt của nàng xào xong chưa? Có cần ta giúp gì không?"
"Nương ơi."
Giang Oản Oản đang suy nghĩ xem nên chuẩn bị món gì thì Tần mẫu đã dắt theo Đoàn Đoàn đi vào bếp.
Nước dùng lẩu tuy đã xào xong nhưng trong bếp vẫn còn thoang thoảng mùi ớt: "Hắt xì! Hắt xì!"
"Ôi, tôn tử ngoan, con vẫn nên ra ngoài trước đi, trong bếp này vẫn còn hơi cay đấy."
"Nương, nương cứ dẫn Đoàn Đoàn ra ngoài đi, con ở đây không có việc gì đâu."
Ăn xong bữa trưa đơn giản, Giang Oản Oản gọi Tần Tĩnh Trì và Tần Tĩnh Nghiễn vào bếp, bảo họ giúp lột thịt bưởi.
Hai người cẩn thận lột lớp màng trắng trên thịt bưởi, vỏ bưởi đã được lột hết, Giang Oản Oản lấy đi rửa sạch, cẩn thận cắt lớp cùi trắng trên vỏ bưởi thành từng miếng vuông nhỏ, lớp vỏ mỏng ngoài cùng của bưởi thì cắt thành sợi nhỏ đều nhau.
Ngâm một chậu nhỏ vỏ bưởi đã cắt vào nước muối trong hai khắc, cho vào nồi thêm nước lọc đun trong một khắc rồi vớt ra.
Lúc này Tần Tĩnh Trì cũng đã lột sạch bưởi, cho vỏ bưởi và thịt bưởi đã cắt vào nồi lớn, thêm khoảng năm cân đường trắng, thêm một chậu nước nhỏ rồi đun sôi trên lửa lớn.
Sau đó đun nhỏ lửa, trong quá trình đun phải khuấy liên tục, đun khoảng một canh giờ, nước trong nồi mới từ từ cạn, thịt quả cũng trở nên sền sệt.
Múc thịt quả và vỏ quả đã đun vào hũ đất, thêm hơn hai cân mật ong khuấy đều, vậy là trà bưởi mật ong đã hoàn thành.
Đợi nguội thì đậy nắp hũ đất, cất vào tủ cách bếp khá xa, với thời tiết lạnh như thế này, Giang Oản Oản nghĩ cứ để như vậy cũng không hỏng.
Tần Tĩnh Trì đứng bên cạnh nhìn mà ngây người, bưởi mà cũng có thể làm như vậy sao?
“Oản Oản, bưởi xào này không thể ăn ngay sao?”
“Ta làm món này gọi là trà bưởi mật ong, có thể dưỡng nhan bổ phổi, khi ăn thì dùng nước lọc pha, để qua đêm, đợi nguội rồi mới pha cho mọi người uống.”
Tần Tĩnh Nghiễn nhìn vào chậu gỗ ngâm thịt bưởi, thấy Giang Oản Oản không dùng đến thì hỏi: “Tẩu tử, vậy cái này là bỏ đi sao?”
Thấy cậu còn định bưng chậu gỗ đi đổ, Giang Oản Oản không nhịn được liếc cậu: “Đệ mau đặt xuống, cái này còn dùng được.”
Tần Tĩnh Nghiễn ngượng ngùng gãi đầu: “Được rồi.”
Giang Oản Oản bưng chậu thịt bưởi lại, cẩn thận rửa sạch vài lần, vắt khô nước ngấm bên trong, sau đó cho vào nồi hấp, hấp mềm, rồi vắt khô nước để riêng.
Cho một lượng đường trắng và nước lọc vừa đủ vào nồi, đun sôi cho đến khi nước đường nổi bọt nhỏ, đổ thịt bưởi đã hấp vào nồi, đun nhỏ lửa đảo đều, đảo cho đến khi thịt bưởi phủ đầy lớp đường trắng thì đã có thể ra lò. vậy là món kẹo bưởi thanh ngọt và dai đã hoàn thành.
Tần Tĩnh Trì và Tần Tĩnh Nghiễn đứng nhìn bên cạnh, vừa ra nồi đã lấy một nắm ăn ngay.
Kẹo bưởi có vị ngọt vừa phải, không quá ngọt, lại rất dai, vừa dai vừa mềm: “Oa! Tẩu tử, món này ngon quá!”
Tần Tĩnh Trì cũng ăn liền vài viên.
Giang Oản Oản thấy họ ăn vui vẻ, đắc ý nói: “Ngon chứ, ta đã nói rồi, đợi ta làm xong, hai người sẽ không thấy bưởi khó ăn nữa.”
“Tẩu tử, đệ sẽ không bao giờ nghi ngờ tẩu nữa, món này ngon quá!”
Giang Oản Oản cho kẹo bưởi vào một đĩa nhỏ: “Được rồi, kẹo bưởi của ta là làm riêng cho bảo bối Đoàn Đoàn, ta mang qua cho nó trước.”
Đoàn Đoàn thấy Giang Oản Oản bưng đồ vào nhà, vội vàng đặt đồ chơi trong tay xuống, ôm chân Giang Oản Oản, ngẩng đầu chớp chớp mắt: “Nương ơi, nương ơi, đây là đồ ăn ngon sao?”
Giang Oản Oản lấy một viên kẹo từ đĩa cho vào miệng cậu bé: “Đây là kẹo bưởi nương làm cho con, có ngon không?”
Tiểu tử nhai vài cái, kinh ngạc mở to mắt: “Nương ơi nương, Đoàn Đoàn muốn ăn nữa! Ngọt ngọt thơm thơm, ngon quá!”
Giang Oản Oản đặt đĩa lên bàn, bế cậu bé vào lòng, nhéo má tiểu tử: “Đoàn Đoàn thích là tốt rồi, nương làm cho con nhiều lắm, Đoàn Đoàn của chúng ta có thể ăn rất lâu rất lâu.”
“Dạ… Đa tạ nương! Đoàn Đoàn thích thích lắm luon!”
Thấy tiểu tử đã ăn liền hơn chục viên, Giang Oản Oản mới ngăn lại: “Được rồi, Đoàn Đoàn không được ăn nhiều kẹo, số còn lại chúng ta để mai ăn tiếp nhé.”
Đoàn Đoàn luyến tiếc nhìn đĩa kẹo trên bàn, chớp chớp mắt, nhìn Giang Oản Oản đáng thương: “Nương ơi, Đoàn Đoàn ăn thêm một viên nữa được không?”
“Vậy thì… Viên cuối cùng.”
“Vâng vâng vâng!”
Cho tiểu tử thêm một viên kẹo, Giang Oản Oản mới bưng đĩa đi vào bếp thì thấy Tần Tĩnh Trì và Tần Tĩnh Nghiễn vẫn còn đang nhai kẹo.
Nàng cười khổ nói: “Hai người cũng không được ăn nhiều kẹo, sẽ đau răng đấy.”
Không để ý đến lời cầu xin của Tần Tĩnh Nghiễn, Giang Oản Oản lót một lớp giấy dầu vào trong chiếc vại miệng rộng, đổ hết kẹo bưởi vào, đậy chặt nắp lại.
“Hai người không được ăn nữa, lát nữa cha nương cho lợn ăn xong về, sẽ cho họ nếm thử.”
Hai người thấy không ăn được kẹo nữa thì lại lấy một ít thịt lợn khô trong tủ ra, từ từ nhai.
Giang Oản Oản cũng không để ý đến họ, nàng lấy gia vị mua về, định rửa sạch những thứ bẩn bên trong nhưng lật qua lật lại một lúc, lại thấy rất sạch. Có lẽ là vì mua ở tiệm dược nên mới sạch như vậy, may là như vậy cũng tiết kiệm được không ít thời gian cho nàng.
Giang Oản Oản rửa sạch gia vị rồi giã nhỏ, lấy một chậu gỗ nhỏ đựng ớt khô, rửa sạch rồi băm nhỏ, nàng lại cắt hành, gừng, tỏi cho vào một bát to, để riêng.
Tiếp đó, nàng lấy mỡ bò đã mua về, rửa sạch, cắt thành từng miếng lớn.
Chuẩn bị xong các nguyên liệu, nàng bắc nồi lên bếp, cho một ít nước vào, rồi cho từng miếng mỡ bò vào nồi, từ từ đun chảy thành mỡ bò trong veo.
Sau khi mỡ được đun chảy, cho hành, gừng, tỏi đã thái nhỏ vào chiên để chiết xuất dầu cho đến khi hương thơm ngấm vào mỡ, vớt bỏ phần bã hành, gừng, tỏi. Sau đó, cho tỏi băm và gừng băm vào xào thơm, rồi cho ớt băm nhỏ vào chảo tiếp tục đảo đều.
"Khụ khụ... Tẩu tử, sao tẩu lại cho nhiều ớt thế? Làm sao mà ăn được? Lại còn nhiều dầu mỡ nữa!"
Tần Tĩnh Nghiễn cảm thấy cậu hoàn toàn không hiểu nổi tẩu tử của mình, trong nồi chẳng phải chỉ là một đống ớt ngập dầu sao!
Tần Tĩnh Trì cũng bị mùi ớt cay xộc lên mũi, ho liên tục: "Oản Oản, nàng đang làm gì vậy?"
Có lẽ Giang Oản Oản đứng ở vị trí khuất gió nên không cảm thấy cay, thấy hai người ho không ngừng, nàng liền nói: "Ta đang làm nước dùng lẩu, nói ra hai người cũng không biết đâu, hai người ngồi chỗ đón gió, chắc chắn là rất cay rồi. Mau ra ngoài đi, đừng ở trong bếp nữa."
Tần Tĩnh Nghiễn liền chạy ra cạnh cửa để hít thở, Tần Tĩnh Trì nào nỡ để nàng ở trong bếp bị cay mãi như vậy, bèn nhận lấy chiếc muôi sắt lớn trong tay nàng, đảo ớt trong nồi: "Để ta xào cho, nàng với A Nghiễn ra ngoài nghỉ ngơi đi."
Giang Oản Oản liếc nhìn hắn: "Không sao đâu, ta đứng ở vị trí này không ngửi thấy mùi ớt gì cả, hơn nữa chàng cũng không biết phải xào đến mức nào, có cần thêm gì không."
Nói xong, nàng còn nhón chân hôn hắn một cái, rồi đẩy hắn ra cạnh cửa: "Chàng ngoan ngoãn, mau ra ngoài đi."
Tần Tĩnh Trì bất đắc dĩ gõ nhẹ lên trán nàng: "Được rồi, vậy nàng cần ta làm gì thì cứ gọi ta."
"Ừ ừ."
Hai người họ đều đi ra ngoài, Giang Oản Oản tiếp tục đảo ớt trong nồi cho đến khi nước trong ớt cạn hết, kíc.h th.ích hương thơm của ớt.
Sau đó, nàng mới cho đường phèn, gia vị xay nhỏ, hai thìa muối ăn và hạt tiêu vào tiếp tục đảo đều, cuối cùng cho thêm một thìa rượu vàng, tiếp tục đảo thêm một lúc nữa như vậy là nước dùng lẩu bò cay đã hoàn thành.
Múc nước dùng lẩu ra cho vào lọ sành miệng rộng, đậy nắp lại để nguội.
Giờ nước dùng lẩu đã được làm xong, đương nhiên phải ăn một bữa lẩu chính hiệu mới được.
"Oản Oản, ớt của nàng xào xong chưa? Có cần ta giúp gì không?"
"Nương ơi."
Giang Oản Oản đang suy nghĩ xem nên chuẩn bị món gì thì Tần mẫu đã dắt theo Đoàn Đoàn đi vào bếp.
Nước dùng lẩu tuy đã xào xong nhưng trong bếp vẫn còn thoang thoảng mùi ớt: "Hắt xì! Hắt xì!"
"Ôi, tôn tử ngoan, con vẫn nên ra ngoài trước đi, trong bếp này vẫn còn hơi cay đấy."
"Nương, nương cứ dẫn Đoàn Đoàn ra ngoài đi, con ở đây không có việc gì đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro