Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Chương 85

Mộc Mộc Chi

2025-03-15 14:47:52

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì đang đi dạo trên phố, đột nhiên nghe thấy có người rao bán thịt bò.

Nàng vội vàng kéo tay áo Tần Tĩnh Trì: "Hình như người bán thịt bò kia chính là người ở trong ngõ hôm trước, chúng ta đến xem thử đi."

Hai người đi đến đầu ngõ, phát hiện ngõ này rất rộng rãi, không hẹp hơn đường cái bên ngoài bao nhiêu, trách không được vẫn chưa bày hàng.

Đi vào ngõ đã nhìn thấy thịt bò tươi trên sạp hàng, Giang Oản Oản vội hỏi: "Lão bản, thịt bò này là do tự mình nuôi để bán sao?"

Lão bản kia cười ha ha: "Đương nhiên rồi, ngươi không biết đấy thôi, nhà ta chuyên nuôi bò nhưng chủ yếu không phải để g.i.ế.c bán, thịt bò này đắt hơn thịt lợn một chút, không có nhiều người muốn mua."

"Con bò này của nhà ta bị thương, xương chân đều gãy rồi, ta mới nhẫn tâm g.i.ế.c nó. Bằng không thì bò nhà ta đều nuôi lớn, chở đến nơi khác bán cho nhà nông."

Giang Oản Oản nghĩ một lúc, lại hỏi: "Lão bản, nếu ta cứ khoảng năm ngày cần một con bò thì các ngươi có thể cung cấp được không?"

Nàng muốn dùng cửa hàng mua từ Lý Viễn để làm lẩu nhưng nàng lại lo lắng về những thứ cần dùng để làm lẩu, xào gia vị lẩu cần dùng đến mỡ bò, thịt bò cũng là nguyên liệu không thể thiếu trong lẩu.

Mặc dù thời gian này có người bán thịt bò nhưng chỉ thỉnh thoảng mới gặp một lần, muốn có nguồn cung cấp thịt bò lâu dài thì không phải chuyện dễ dàng, bây giờ thật vất vả mới gặp được người chuyên nuôi bò để bán, sao nàng có thể bỏ qua được.

 Lão bản kia nghe lời nàng nói, trực tiếp ngây người, ngay cả Tần Tĩnh Trì cũng nghi hoặc không thôi, hắn kéo nàng sang một bên: "Oản Oản, nàng muốn mua bò sao?"

Giang Oản Oản vỗ tay hắn: "Đúng vậy, nguyên liệu chúng ta dùng để mở tiệm chính là thịt bò, vả lại còn không thể thiếu."

"Ta biết rồi, chúng ta đến nghe ông ta nói thế nào đi."

Mặc dù Tần Tĩnh Trì cảm thấy thịt bò quá đắt, thực ra dùng loại thịt khác cũng không sao, nhưng về đồ ăn thì vẫn phải nghe Giang Oản Oản.

Lão bản kia cuối cùng cũng phản ứng lại, thấy hai người đi rồi, còn tưởng là nói đùa, cũng không để trong lòng, đang định tiếp tục rao hàng thì thấy hai người lại quay lại.

"Lão bản, thế nào, có thể cung cấp được không?"

 Lão bản kia thấy vẻ mặt của hai người đều rất nghiêm túc, mới bắt đầu coi trọng: "Các ngươi nói thật sao? Một con bò nhẹ nhất cũng phải tám chín trăm cân, ta bán cả con cũng phải ít nhất hai mươi tám văn một cân, tính ra như vậy, một con bò ít nhất cũng phải hai mươi mấy lượng bạc."

Giang Oản Oản cười nói: "Cái này không thành vấn đề, đây là phải cung cấp cho ta lâu dài, ngươi có thể liên tục đưa bò đến, chúng ta sẽ liên tục nhận."

Nàng vừa dứt lời, lão bản kia liền tự tin cười nói: "Yên tâm, cho dù bò của ta bán hết thì trong làng chúng ta cũng có rất nhiều người nuôi bò, sẽ không cung cấp không đủ sao."

"Vậy thì được, nhưng nếu ngươi bán cả con với giá hai mươi tám văn thì giá này có phần không hợp lý, dù sao chúng ta đều phải mua lâu dài."

"Vậy ngươi có thể trả bao nhiêu?"

"Hai mươi văn."

Lão bản kia nghe vậy, trợn tròn mắt, vội vàng lắc đầu: "Không được không được, thịt lợn cũng chỉ mua được giá này thôi, đây là thịt bò của ta!"

Cuối cùng, sau khi hai bên giằng co một lúc, mới định được giá: "Vậy thì hai mươi lăm văn, nhưng bây giờ chúng ta vẫn chưa cần dùng đến thịt bò, ước chừng phải đợi thêm khoảng một tháng nữa."

Tần Tĩnh Trì nghĩ một lúc, nói: "Ngươi ở thôn nào? Đến lúc chúng ta cần dùng thịt bò, ta sẽ đến tìm ngươi.”

"Ta tên là Trương Toàn, nhà ở thôn Đại Bình, nếu các ngươi đến, tùy tiện hỏi một người là biết."

Tần Tĩnh Trì gật đầu: "Được, ta biết rồi."

Thôn Đại Bình này được đặt tên theo địa thế bằng phẳng, quả thực cũng là một nơi tốt để nuôi bò.

Tạm thời giải quyết được một chuyện lớn trong lòng, Giang Oản Oản thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng, Giang Oản Oản mua một miếng thịt lưng bò lớn, một cái đùi bò và tất cả mỡ bò trên quầy hàng của Trương Toàn rồi mới rời đi.

Có mỡ bò để làm gia vị lẩu rồi, còn phải mua thêm chút gia vị nữa, trong nhà chỉ có quế, lá thơm và đại hồi mà Giang Oản Oản đã có sẵn trong không gian.

"Tĩnh Trì, chúng ta đến tiệm dược một chuyến."

Tần Tĩnh Trì nghi hoặc nhìn nàng: "Đến đó làm gì? Nhà chúng ta cũng không có ai bị bệnh."

"Không mua dược, đi mua gia vị."

Thấy hắn vẫn còn vẻ bối rối, Giang Oản Oản trực tiếp kéo tay hắn đi về phía trước: "Thôi nào, nói cho chàng biết chàng cũng không hiểu đâu, chàng cứ theo ta mua là được."

Ra khỏi tiệm dược, trên tay Giang Oản Oản đã xách một túi gia vị lớn, bên trong đựng hơn mười loại gia vị như đại hồi, quế, lá thơm, tiểu hồi, sơn nại, thảo quả và đinh hương.

Tần Tĩnh Trì đi theo nàng ra ngoài, vẻ mặt vẫn còn đờ đẫn, hắn không tài nào hiểu nổi mười mấy loại thuốc này mà cũng có thể dùng để nấu ăn!

"A ca! A tẩu! Sao hai người đi lâu thế, đệ đưa đậu phụ xong còn ngồi chơi ở nhà Viễn thúc một lúc mới về."

Giang Oản Oản đặt hết đồ lên xe đẩy: "Chúng ta đi mua đồ mất chút thời gian, nên..." Nhìn hai quả bưởi trên xe đẩy, Giang Oản Oản kinh ngạc hỏi: "A Nghiễn, đây là bưởi đệ mua sao?"

"À! Có một bà lão đẩy xe nhỏ rao bán, không có ai mua, thấy bà ấy đáng thương quá nên đệ mua hai quả."

"Vậy thì bà lão đó ở đâu? Ta đi mua thêm mấy quả nữa."

Tần Tĩnh Nghiễn nghi hoặc nói: "Nhưng bưởi này không ngon lắm, chúng ta mua nhiều quá cũng không ăn hết được."

"Ta có việc dùng, đệ mau dẫn ta đi."

"Được rồi, ngay ở con đường nhỏ phía trước."

Tần Tĩnh Trì nhìn đồ đạc trên xe đẩy, nói: "Vậy hai người đi nhanh về nhanh, ta ở lại trông xe."

Giang Oản Oản theo Tần Tĩnh Nghiễn đi chưa được mấy bước, quả nhiên nhìn thấy bà lão đẩy bưởi rao bán bên vệ đường.

Xe đẩy của bà lão tuy không lớn, nhưng số bưởi trên đó cũng phải đến hai mươi mấy quả.

"Bà ơi, chúng cháu lấy hết bưởi của bà, bao nhiêu tiền ạ?"

Bà lão mừng lắm: "Cô nương, ngươi thực sự lấy hết sao? Ta bán ba văn một quả."

"Đúng vậy, lấy hết." Giang Oản Oản đếm được có hai mươi mốt quả, nhanh chóng đếm một nắm tiền đồng đưa cho bà lão: "Bà ơi, cháu đếm rồi, trên xe bà có hai mươi mốt quả, cháu làm tròn cho bà, trả bà bảy mươi văn."

Giang Oản Oản thấy tay bà lão bị nứt nẻ, quần áo cũng rất mỏng, thỉnh thoảng còn run rẩy, trong lòng nàng có chút thương.

“Cha ơi! Nương ơi! Cuối cùng cha nương cũng về rồi! Đoàn Đoàn nhớ cha nương lắm lắm!”

Ba người vừa về đến nhà, Đoàn Đoàn tròn vo đáng thương đã chạy ra đón, ôm chân Giang Oản Oản nũng nịu: “Nương ơi, Cẩu Đản ca không đến chơi với Đoàn Đoàn, nãi nãi bảo trời quá lạnh, không cho Đoàn Đoàn ra ngoài.”

Giang Oản Oản bế tiểu tử lên hôn một cái, an ủi: “Có lẽ Đại Ngưu thúc cũng thấy trời quá lạnh, không nỡ để Cẩu Đản ca ra ngoài.”

Thấy tiểu tử vẫn chu môi, buồn bã không thôi, nàng lại nói: “Ngoan, đừng buồn, nương làm đồ ăn ngon cho con, được không? Hửm?”

Nghe nói có đồ ăn ngon, khuôn mặt nhỏ lập tức tươi tỉnh trở lại: “Vậy Đoàn Đoàn phải ăn thật thật nhiều luôn!”

Giang Oản Oản nhéo má mềm mại của tiểu tử, trên mặt nàng tràn đầy ý cười: “Được, đến lúc đó Đoàn Đoàn cứ ăn thật nhiều.”

Hai huynh đệ Tần Tĩnh Trì đã mang thịt bò và những thứ khác vào bếp, trên xe đẩy còn lại hơn nửa xe bưởi: “Oản Oản, bưởi này để ở đâu? Ta đoán cha nương cũng không thích ăn.”

Giang Oản Oản ôm Đoàn Đoàn mỉm cười tinh nghịch với chàng: “Chờ ta làm xong, chắc chắn mọi người đều thích ăn.”

Tần Tĩnh Nghiễn từ bếp đi ra, nói: “Ca, tẩu tử, nương bảo chúng ta mau vào ăn cơm.”

“Được, đến ngay.”

Tần Tĩnh Trì bế Đoàn Đoàn từ tay nàng, một tay ôm, tay còn lại kéo nàng cùng vào nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Số ký tự: 0