Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Chương 44

Mộc Mộc Chi

2025-03-15 14:47:52

Nghĩ đến đây, nàng nhìn Tần Tĩnh Nghiễn rồi nói: “A Nghiễn, đệ đã đưa bản viết tay của đệ cho lão bản kia chưa?”

Tần Tĩnh Nghiễn lắc đầu, cậu nói: “Chưa ạ, ông ta vừa đọc mấy từ bản thảo của đệ đã lập tức đồng ý mua luôn, đợi ngày mai đệ mang hết bản thảo đến rồi sẽ thanh toán tiền cho đệ.”

Giang Oản Oản suy nghĩ một lát: “A Nghiễn, vậy đệ mang cuốn truyện đệ viết tới đây cho ta đọc thử đi.”

Tần Tĩnh Nghiễn vội vàng gật đầu: “Vâng ạ! Không ngờ tẩu tử còn có hứng thú với cái này!”

Giang Oản Oản mỉm cười nhưng cũng không nói gì, cũng may trước khi cha nương muốn gả nữ nhi cho kẻ có tiền nên đã từng cho nàng đến học viện vài năm, bây giờ cho dù nàng có thể đọc được viết được thì cũng sẽ không bị người khác nghi ngờ.

Tần Tĩnh Nghiễn nhanh chóng cầm một quyển vở siêu dày tới, quyển vở này có trang giấy rất to, gáy vở dùng chỉ để khâu lại với nhau, Giang Oản Oản nghĩ có lẽ cậu đã mua giấy về tự làm.

 Mở trang vở ra, tuy chữ viết bên trong rất nhỏ nhưng lại vô cùng rõ ràng, chỉ một tờ đã được mấy trăm chữ, từ độ dày của quyển sách này, nàng cảm thấy số lượng chữ trong cuốn này phải lên tới hàng trăm nghìn.

Giang Oản Oản lật sách và từ từ đọc, chỉ mới đọc được mười mấy trang nhưng Giang Oản Oản đã bị cốt truyện trong quyển sách thu hút.

Trong quyển sách của Tần Tĩnh Nghiễn kể về một cậu bé có cuộc sống vô cùng thê thảm, ban đầu phải đi ăn xin để kiếm sống, sau này tình cờ gặp được một vị võ tướng bị rơi xuống nước, võ tướng kia bị mất hết ký ức và không thể nhớ được bất cứ thứ gì, vì vậy đã nhận nuôi cậu bé này, vị võ tướng dạy cậu bé võ nghệ nhưng võ tướng cũng dần dần già đi, cuối cùng đến khi c.h.ế.t mà vẫn chưa thể nhớ lại những chuyện đã từng quên.

Cậu bé dần lớn lên, sau khi võ tướng chết, cậu bé tham gia thi võ, sau đó từng bước trở thành đại tướng quân hộ quốc, bởi vì thích phong cảnh ở phía Bắc Trường Thành nên đã đóng quân tại chốt hiểm yếu ở vùng biên cương, nhưng cuối cùng lại bị gian tế gài bẫy mà c.h.ế.t trận nơi sa trường.

 Ngoài ra còn có một đoạn ký ức của một ông cụ trong thôn làng nơi bọn họ sống, ở trong thôn họ có một cặp cha con rất kỳ lạ, mặc dù vẻ ngoài trông rất giống nhau nhưng lại không muốn thừa nhận điều đó ở trước mặt bọn họ, cậu bé kia vẫn luôn gọi người đàn ông đó là cha nuôi.

Cuối cùng mãi đến khi tất cả bọn họ đều chết, họ vẫn không biết rằng sau khi vị võ tướng kia xuất ngũ, ông ấy vui vẻ trở về nhà tìm nương tử và con của mình, lại được biết cả hai người đã c.h.ế.t trong chiến loạn, bởi vì quá đau lòng nên đã mất đi toàn bộ trí nhớ, vì vậy ông ấy đã đi lang thang khắp nơi, mãi cho đến khi gặp được cậu bé đang thương và nhận nuôi cậu.

Khi cậu bé được hơn hai tuổi, nương vì bảo vệ cậu bé nên đã bị quân địch nước khác sát hại, từ đó để lại cậu bé lang thang khắp nơi.

Giang Oản Oản đọc tới đây, nàng không khỏi rơi nước mắt, không chỉ vì hoàn cảnh đau lòng chiến loạn lưu lạc, mà cũng vì cảm thấy buồn thay cho vị võ tướng và cậu bé khi tất cả mọi người đều biết bọn họ là phụ tử nhưng chính bọn họ lại không biết.

Đọc được mấy chục trang, mặc dù đã biết kết cục của quyển truyện nhưng nàng vẫn muốn mỗi ngày đọc một chút, từ từ đọc hết.

Đóng cuốn sách lại, Giang Oản Oản nhìn Tần Tĩnh Nghiễn và nói: “Quyển truyện này của đệ viết rất hay, khí thế huy hoàng, bi kịch hận nước thù nhà và thân thế của nhân vật chính khiến người ta phải thổn thức cũng được xây dựng rất tốt!”

Tần Tĩnh Nghiễn nghe lời khen ngợi của nàng thì cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng mà vui vẻ vẫn chiếm phần nhiều hơn!

Giang Oản Oản thấy cậu vui vẻ như vậy, nàng nói thêm: “Nhưng mà đệ không nên bán nó đi, đệ viết mất mấy tháng trời, lại còn là một quyển truyện hay như thế, sao chỉ có thể bán được một lượng bạc chứ!”

Đây là lần đầu tiên Tần Tĩnh Nghiễn kiếm được nhiều tiền như thế, vì vậy khi nghe thấy Giang Oản Oản nói vậy thì cảm thấy rất nghi ngờ: “Nhưng sách của đệ cũng không nổi tiếng, thật ra một lượng bạc đã là rất nhiều rồi.”

Giang Oản Oản lắc đầu: “Đó là bởi vì chưa có ai được đọc nó, ta cảm thấy chỉ cần là bất cứ ai được đọc thì đều sẽ bị hấp dẫn!”

“Đệ cứ giữ nó lại đi, đợi sau khi chúng ta tiết kiệm được một chút tiền, khi đó ta sẽ nghĩ cách ra hiệu sách in ra và ghi tên của đệ ở trên đó, để cho tất cả mọi người đều có thể biết được.”

Tẫn Tĩnh Nghiễn nghe được suy nghĩ của nàng thì cũng d.a.o động, nếu bán quyển sách này cho lão bản kia, vậy chắc chắn tên của cậu sẽ không được ghi ở trên đó, nếu thật sự giống như tẩu tử nói... Vậy có lẽ cậu nằm mơ cũng sẽ cười đến tỉnh giấc.

Lúc đó cậu vẫn chưa biết chẳng bao lâu sau tất cả sẽ trở thành hiện thực, thậm chí quyển sách này của cậu sẽ được rất nhiều người săn đón.

Giang Oản Oản thấy cậu ngơ ngác cười, nàng chỉ có thể bất lực đẩy cậu một cái: “Hoàn hồn chưa?”

Bây giờ Tần Tĩnh Nghiễn mới tỉnh lại từ trong tưởng tượng đẹp đẽ, sau đó chỉ thấy cậu nghiêm túc nói: “Tẩu tử, đệ không bán nữa, sau này đệ chỉ có thể dựa vào tẩu, hy vọng tương lai sẽ có một cuốn sách in tên đệ trên đó.”

Giang Oản Oản mỉm cười, nàng gật đầu: “Đương nhiên là có thể rồi, đệ cứ tin ta!”

Hai người nói chuyện đến khi mặt trời dần lặn về phía tây, Giang Oản Oản mới nhận ra căn nhà đang dần tối đi, bây giờ nàng mới nhớ ra nhà mình có mời khách tới ăn cơm.

“A Nghiễn, đệ mau chóng đi rửa mấy nguyên liệu nấu ăn cho ta đi, đại ca đệ bao sẽ mời cả nhà Lý Tam ca tới nhà ăn cơm.”

Tần Tĩnh Nghiễn vội vàng theo nàng vào phòng bếp, Giang Oản Oản định làm mấy món ăn giống lúc trưa, Tần phụ và Tần mẫu muốn về căn nhà cũ ở bên kia nên buổi tối không ăn ở đây, vì vậy như thế là đủ rồi.

Nhưng nàng nghĩ vẫn nên làm món thanh đạm cho Tiểu Bảo nhà sát vách và Đoàn Đoàn nhà bọn họ, thằng nhóc kia rất thích ăn cay, bảo cậu bé ăn nhiều dưa leo, uống thêm chút canh mà lại không chịu nghe.

Giang Oản Oản suy nghĩ một hồi, nàng quyết định làm món trứng hấp cho hai thằng bé, những món ăn mới nàng chưa từng làm thì Đoàn Đoàn sẽ ăn nhiều hơn những món còn lại.

“A Nghiễn, đệ giúp ta rửa rau là được rồi.”

Tần Tĩnh Nghiễn gật đầu, cậu cầm rau rửa rất nghiêm túc, chỉ là tốc độ rửa của cậu rất chậm, Giang Oản Oản ở bên cạnh đã g.i.ế.c hết cá và tôm xong rồi mà cậu vẫn đang rửa rau.

Giang Oản Oản nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cậu mà chỉ biết cười lắc đầu, nhưng ít nhất như thế sẽ rửa rất sạch.

Giang Oản Oản mặc kệ cậu, nàng bắt đầu xào thức ăn, xem xét đến chuyện hai thằng bé rất lười bóc vỏ nên hôm nay Giang Oản Oản đã bóc vỏ tôm từ trước, sau đó làm món tôm xào tỏi, cũng không cay, như vậy cho dù hai thằng bé có ăn nhiều thì cũng không sao cả.

Nàng đang nấu cơm, một lát sau, Tần Tĩnh Trì đã trở lại, hắn đi vào phòng bếp thấy vẫn còn đang nấu cơm, vì vậy cũng rửa tay sạch sẽ và bắt đầu phụ giúp.

Giang Oản Oản cười nói: “Hôm nay các chàng rất thuận lợi phải không? Trở về sớm vậy.”

Tần Tĩnh Trì và Tần Tĩnh Nghiễn cùng rửa rau, hắn cười nói: “Đúng vậy, có Lý Tam ca đi cùng, ông chủ không hề tăng già một chút nào, giá cả rất hợp lý, hơn nữa chúng ta đặt số lượng nhiều nên được giá rẻ hơn một chút, khoảng hai văn tiền một miếng ngói, vì vậy việc đặt trước cũng rất suôn sẻ nhưng mà phải đặt cọc ba lượng bạc.”

Giang Oản Oản gật đầu: “Vậy thì tốt, đã đặt ngói xong rồi, còn thiếu cái gì nữa không ạ?”

“Còn phải tìm gỗ thô để làm đầm gỗ chẳng hạn. Nàng đừng lo lắng, ngày mai ta sẽ nhờ người trong thôn giúp đỡ, chuyện xây nhà có lẽ còn phải tìm một đội xây dựng chuyên xây nhà, như thế có thể hoàn thành nhanh hơn.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Số ký tự: 0