Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 43
Mộc Mộc Chi
2025-03-15 14:47:52
Mấy người nơm nớp lo sợ hồi lâu, nghe ông ấy nói muốn đi, trong nháy mắt liền bắt đầu thả lỏng tinh thần.
Giang Oản Oản nghĩ nghĩ nói: "Nếu ngài thích rượu này, ta rót cho ngài một ít, ngài mang về uống?"
Lý Viễn cười gật đầu: "Vậy thì tốt quá! Nếu có thể, trà nhà ngươi ta uống cũng rất ngon, hay là cũng cho ta một ít?"
"Đương nhiên là có thể, ngài thích là tốt rồi!"
Giang Oản Oản đóng gói xong xuôi, cùng Tần Tĩnh Trì bọn họ tiễn Lý Viễn ra cửa, Đoàn Đoàn nắm tay Lý Viễn, nhíu chặt mày, ngẩng đầu nói với Lý Viễn: "Bá bá, bá bá phải thường xuyên đến tìm Đoàn Đoàn chơi đấy!"
Lý Viễn véo véo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cậu bé, nói: "Được! Bá bá rảnh sẽ đến!"
Đoàn Đoàn là đứa trẻ hay bịn rịn, ai ôm ấp cậu bé, hôn cậu bé một cách thân thiết, cậu bé sẽ không nỡ để người ta đi, người ta vừa đi nhất định sẽ là bộ dạng ủ rũ đáng thương.
Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản cũng biết tính khí của nhi tử mình, cũng không quản, dù sao trẻ con năng lượng dồi dào, ước chừng đến chiều lại vui vẻ chơi những thứ khác.
Mấy người đang nói chuyện, Tần Tĩnh Nghiễn từ bên ngoài trở về, cũng không biết cậu sáng sớm đã đi đâu, cả buổi sáng không thấy người, lúc này ngược lại bộ dạng vui mừng hớn hở.
"Ca ca, tẩu tử, đệ về rồi!"
Cậu nhìn thấy Lý Viễn trước cửa nhà, lại không nhận ra đây là huyện lệnh đại nhân của bọn họ, cậu tuy đã từng gặp qua nhưng cũng chỉ nhớ mơ hồ, đột nhiên xuất hiện ở nhà mình, ngược lại sẽ không nghĩ hắn là người có thân phận đặc biệt gì.
Cậu chỉ cười gật đầu với Lý Viễn, nhìn Tần Tĩnh Trì liền hỏi: "Ca ca, vị khách này là?"
Tần Tĩnh Trì bất đắc dĩ nhìn cậu: "Đừng vô lễ, vị này là huyện lệnh đại nhân!"
Tần Tĩnh Nghiễn nghe xong lời này, nhất thời không phản ứng kịp, một lát sau mới kinh ngạc nói: "A? Huyện... Huyện lệnh đại nhân?"
Nhìn thấy mấy người đều gật đầu, cậu vội vàng hành lễ: "Tiểu... Tiểu sinh bái kiến đại... Đại nhân!"
Lý Viễn nhìn thanh niên đột nhiên xuất hiện, cũng không cảm thấy bất ngờ, chỉ là trong lòng không khỏi cảm thán, cả nhà này quả nhiên ai cũng đều có dung mạo tuấn tú, dựa theo những gì ông ấy tìm hiểu trong khoảng thời gian này, phẩm tính cũng đều rất tốt, ngay cả Đoàn Đoàn nhỏ nhất cũng mềm mại đáng yêu. Thiếu niên trước mặt cũng là một người tuấn tú tao nhã, tuy có chút hoạt bát nhưng cũng không cảm thấy ồn ào.
Nghĩ đến đây, ấn tượng của Lý Viễn đối với nhà này càng tốt hơn, cũng càng thêm có ý muốn kết giao thật tốt.
Chỉ là không biết sau này ông ấy biết nhi nữ mình đã để mắt đến vào người thiếu niên này, trong lòng sẽ có cảm tưởng gì.
Lý Viễn vỗ vai cậu: "Không cần đa lễ, đây cũng không phải ở công đường!"
Nói xong lại vỗ tay Đoàn Đoàn, liền lên ngựa đi.
Tần Tĩnh Nghiễn tò mò nhìn bóng lưng Lý Viễn, ngây ngốc hỏi: "Ca ca, tẩu tử! Sao huyện lệnh đại nhân lại ở nhà chúng ta? Hơn nữa huyện lệnh đại nhân lại không hề nghiêm khắc!"
Giang Oản Oản gật đầu: "Huyện lệnh đại nhân trước mặt chúng ta không hề có dáng vẻ cao cao tại thượng, đối đãi với chúng ta cũng rất thân thiện, quả thực là một vị quan tốt!"
Tần Đại Hải thấy huyện lệnh rốt cuộc đã rời đi, lúc này mới vỗ vai Tần Tĩnh Trì nói: "Ngươi và tức phụ ngươi thật không tồi, huyện lệnh đại nhân coi trọng khoai tây nhà các ngươi, cả thôn chúng ta đều được thơm lây, sang năm chúng ta phải làm cho tốt, không thể làm hỏng việc!"
Tần Tĩnh Trì trịnh trọng gật đầu: "Trưởng thôn nói phải!"
Tần phụ Tần mẫu dìu nhau, trước kia, bọn họ chỉ từng nhìn thấy huyện lệnh đại nhân từ xa trên phố, sao có cơ hội đứng trước mặt ông ấy, hôm nay trước mặt huyện lệnh đại nhân, đều không dám nói lời nào, bây giờ chân vẫn còn mềm nhũn.
Tần Đại Hải vốn định đi, lại đột nhiên nhớ đến rượu vừa uống, liền ngượng ngùng nói: "Oản Oản à, rượu nho gì đó của ngươi có thể cho ta một ít không?"
Giang Oản Oản cười nói: "Đương nhiên là có thể, ngài đợi ta một chút, ta rót cho ngài một bình!"
Đợi Tần Đại Hải ung dung xách rượu về, Giang Oản Oản lúc này mới có thời gian, dự định đi lọc bã nho trong rượu nho ra trước, may mà sau khi ủ rượu xong không lâu nàng đã chuẩn bị một miếng vải thưa lớn.
Tần mẫu biết nàng muốn đi làm rượu cũng đi giúp nàng, hai người bận rộn nửa canh giờ liền lọc xong bã trong rượu nho.
Hôm nay bọn họ đã khoanh vùng đất ở, Tần Tĩnh Trì cũng không định đợi lâu, lập tức đi sang nhà bên cạnh, muốn hỏi Lý Quý về việc đi huyện đặt mua gạch ngói.
Nhà Lý Quý là nhà mới xây năm ngoái, hắn ta tương đối quen thuộc với những thứ này.
"Tam ca? Tam ca?"
Lý Quý nghe thấy tiếng Tần Tĩnh Trì vội vàng buông cái hốt rác đang cầm xuống, đi mở cửa: "Tĩnh Trì à, sao đệ lại đến đây? Có việc gì?"
"Tam ca, nhà đệ vừa mới đi khoanh vùng đất ở, định xây nhà, mà nhà huynh cũng mới xây năm ngoái nên đệ đến hỏi gạch ngói của huynh đặt mua ở đâu?"
Lý Quý nghe hắn nói, kinh ngạc vô cùng: "Đệ muốn xây nhà? Khoanh vùng đất ở chỗ nào?"
Tần Tĩnh Trì chỉ vào bên cạnh nói: "Đệ đi khoanh vùng mảnh đất này."
Lý Quý nhíu mày: "Mảnh đất này phải tốn không ít bạc đấy? Đệ xây nhà to cỡ nào?"
Suy nghĩ, lại nói: "Đệ bán khoai tây kia có thể dành dụm được bao nhiêu tiền! Khoanh vùng một mảnh đất lớn như vậy không đáng!"
Tần Tĩnh Trì biết hắn ta cũng là lòng tốt, bất đắc dĩ nói: "Huynh yên tâm, trong lòng đệ biết rõ, thời gian này cũng dành dụm được chút bạc, đệ ước chừng hẳn là đủ, chủ yếu là đệ cũng muốn xây nhà to hơn một chút, xây xong sẽ đón cha nương đệ đến ở cùng, cả nhà ở cùng nhau cũng còn có chỗ để nương tựa vào nhau."
Lý Quý nghe xong lời giải thích của hắn, sắc mặt mới dãn ra hơn một chút: "Vậy thì được, huynh chỉ sợ đệ không nắm rõ tình hình, dồn hết bạc vào việc mua khu đất, sợ đến lúc xây nhà không đủ tiền."
"Gạch ngói gì đó, nhà họ Hoàng trong huyện bán cũng coi như công bằng, thế này đi, huynh đi cùng đệ xem thử, trước kia huynh đã từng mua ở nhà hắn, huynh đi cùng hắn cũng sẽ không hét giá cao."
"Vậy thì làm phiền tam ca rồi, tối nay huynh bảo tẩu tử đừng nấu cơm, dẫn Tiểu Bảo đến nhà đệ ăn cơm đi!"
Lý Quý nghĩ đến mùi thơm từ nhà hắn truyền ra, sao nỡ từ chối, vội vàng đồng ý: "Vậy thì tốt quá! Mỗi lần nhà đệ nấu cơm, mùi thơm có thể bay xa cả dặm, lần nào nhà huynh cũng đều ngửi thấy, thơm c.h.ế.t người!"
Tần Tĩnh Trì hạnh phúc cười khẽ: "Đều là Oản Oản làm, nàng ấy nấu cơm rất ngon."
"Vậy hôm nay chúng ta phải nếm thử cho kỹ."
Hai người nói chuyện một lúc, Tần Tĩnh Trì lại về nhà dặn dò: "Oản Oản, Lý tam ca và ta đi huyện đặt mua gạch ngói, ta muốn tối nay mời cả nhà bọn họ ăn một bữa cơm, lại phải làm phiền nàng một chút."
Giang Oản Oản dở khóc dở cười: "Ngày nào ta không nấu cơm? Hơn nữa người ta giúp chúng ta, mời người ta ăn cơm cũng là chuyện nên làm."
Tần Tĩnh Trì không nhịn được, cúi đầu hôn nàng một lúc lâu, mới nói: "Vậy ta đi trước, lát nữa nàng cứ gọi A Nghiễn giúp đỡ."
Giang Oản Oản cũng xấu hổ hôn hắn một cái: "Biết rồi! Chàng mau đi đi!"
Hai người bây giờ cả ngày như hình với bóng, thậm chí Tần Tĩnh Nghiễn mỗi ngày đều đụng phải mấy lần hai người đang tình tứ.
Sau khi ca ca rời đi, Tần Tĩnh Nghiễn lập tức đi tới bên cạnh Giang Oản Oản, cậu vui vẻ nói: “Tẩu tử, cuốn truyện đệ viết được tiệm sách trong huyện mua đó! Họ nói là sẽ in ra để bán!”
Giang Oản Oản cực kỳ kinh ngạc: “Bán sao? Vậy lão bản kia muốn mua đứt hả? Đệ bán bao nhiêu tiền?”
Tẫn Tĩnh Nghiễn vui vẻ nói: “Bán được một lượng bạc ạ! Không uổng công đệ viết mấy tháng trời!”
Giang Oản Oản cau mày, viết mấy tháng thì có lẽ sẽ có rất nhiều từ, một lượng bạc...
Giang Oản Oản nghĩ nghĩ nói: "Nếu ngài thích rượu này, ta rót cho ngài một ít, ngài mang về uống?"
Lý Viễn cười gật đầu: "Vậy thì tốt quá! Nếu có thể, trà nhà ngươi ta uống cũng rất ngon, hay là cũng cho ta một ít?"
"Đương nhiên là có thể, ngài thích là tốt rồi!"
Giang Oản Oản đóng gói xong xuôi, cùng Tần Tĩnh Trì bọn họ tiễn Lý Viễn ra cửa, Đoàn Đoàn nắm tay Lý Viễn, nhíu chặt mày, ngẩng đầu nói với Lý Viễn: "Bá bá, bá bá phải thường xuyên đến tìm Đoàn Đoàn chơi đấy!"
Lý Viễn véo véo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cậu bé, nói: "Được! Bá bá rảnh sẽ đến!"
Đoàn Đoàn là đứa trẻ hay bịn rịn, ai ôm ấp cậu bé, hôn cậu bé một cách thân thiết, cậu bé sẽ không nỡ để người ta đi, người ta vừa đi nhất định sẽ là bộ dạng ủ rũ đáng thương.
Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản cũng biết tính khí của nhi tử mình, cũng không quản, dù sao trẻ con năng lượng dồi dào, ước chừng đến chiều lại vui vẻ chơi những thứ khác.
Mấy người đang nói chuyện, Tần Tĩnh Nghiễn từ bên ngoài trở về, cũng không biết cậu sáng sớm đã đi đâu, cả buổi sáng không thấy người, lúc này ngược lại bộ dạng vui mừng hớn hở.
"Ca ca, tẩu tử, đệ về rồi!"
Cậu nhìn thấy Lý Viễn trước cửa nhà, lại không nhận ra đây là huyện lệnh đại nhân của bọn họ, cậu tuy đã từng gặp qua nhưng cũng chỉ nhớ mơ hồ, đột nhiên xuất hiện ở nhà mình, ngược lại sẽ không nghĩ hắn là người có thân phận đặc biệt gì.
Cậu chỉ cười gật đầu với Lý Viễn, nhìn Tần Tĩnh Trì liền hỏi: "Ca ca, vị khách này là?"
Tần Tĩnh Trì bất đắc dĩ nhìn cậu: "Đừng vô lễ, vị này là huyện lệnh đại nhân!"
Tần Tĩnh Nghiễn nghe xong lời này, nhất thời không phản ứng kịp, một lát sau mới kinh ngạc nói: "A? Huyện... Huyện lệnh đại nhân?"
Nhìn thấy mấy người đều gật đầu, cậu vội vàng hành lễ: "Tiểu... Tiểu sinh bái kiến đại... Đại nhân!"
Lý Viễn nhìn thanh niên đột nhiên xuất hiện, cũng không cảm thấy bất ngờ, chỉ là trong lòng không khỏi cảm thán, cả nhà này quả nhiên ai cũng đều có dung mạo tuấn tú, dựa theo những gì ông ấy tìm hiểu trong khoảng thời gian này, phẩm tính cũng đều rất tốt, ngay cả Đoàn Đoàn nhỏ nhất cũng mềm mại đáng yêu. Thiếu niên trước mặt cũng là một người tuấn tú tao nhã, tuy có chút hoạt bát nhưng cũng không cảm thấy ồn ào.
Nghĩ đến đây, ấn tượng của Lý Viễn đối với nhà này càng tốt hơn, cũng càng thêm có ý muốn kết giao thật tốt.
Chỉ là không biết sau này ông ấy biết nhi nữ mình đã để mắt đến vào người thiếu niên này, trong lòng sẽ có cảm tưởng gì.
Lý Viễn vỗ vai cậu: "Không cần đa lễ, đây cũng không phải ở công đường!"
Nói xong lại vỗ tay Đoàn Đoàn, liền lên ngựa đi.
Tần Tĩnh Nghiễn tò mò nhìn bóng lưng Lý Viễn, ngây ngốc hỏi: "Ca ca, tẩu tử! Sao huyện lệnh đại nhân lại ở nhà chúng ta? Hơn nữa huyện lệnh đại nhân lại không hề nghiêm khắc!"
Giang Oản Oản gật đầu: "Huyện lệnh đại nhân trước mặt chúng ta không hề có dáng vẻ cao cao tại thượng, đối đãi với chúng ta cũng rất thân thiện, quả thực là một vị quan tốt!"
Tần Đại Hải thấy huyện lệnh rốt cuộc đã rời đi, lúc này mới vỗ vai Tần Tĩnh Trì nói: "Ngươi và tức phụ ngươi thật không tồi, huyện lệnh đại nhân coi trọng khoai tây nhà các ngươi, cả thôn chúng ta đều được thơm lây, sang năm chúng ta phải làm cho tốt, không thể làm hỏng việc!"
Tần Tĩnh Trì trịnh trọng gật đầu: "Trưởng thôn nói phải!"
Tần phụ Tần mẫu dìu nhau, trước kia, bọn họ chỉ từng nhìn thấy huyện lệnh đại nhân từ xa trên phố, sao có cơ hội đứng trước mặt ông ấy, hôm nay trước mặt huyện lệnh đại nhân, đều không dám nói lời nào, bây giờ chân vẫn còn mềm nhũn.
Tần Đại Hải vốn định đi, lại đột nhiên nhớ đến rượu vừa uống, liền ngượng ngùng nói: "Oản Oản à, rượu nho gì đó của ngươi có thể cho ta một ít không?"
Giang Oản Oản cười nói: "Đương nhiên là có thể, ngài đợi ta một chút, ta rót cho ngài một bình!"
Đợi Tần Đại Hải ung dung xách rượu về, Giang Oản Oản lúc này mới có thời gian, dự định đi lọc bã nho trong rượu nho ra trước, may mà sau khi ủ rượu xong không lâu nàng đã chuẩn bị một miếng vải thưa lớn.
Tần mẫu biết nàng muốn đi làm rượu cũng đi giúp nàng, hai người bận rộn nửa canh giờ liền lọc xong bã trong rượu nho.
Hôm nay bọn họ đã khoanh vùng đất ở, Tần Tĩnh Trì cũng không định đợi lâu, lập tức đi sang nhà bên cạnh, muốn hỏi Lý Quý về việc đi huyện đặt mua gạch ngói.
Nhà Lý Quý là nhà mới xây năm ngoái, hắn ta tương đối quen thuộc với những thứ này.
"Tam ca? Tam ca?"
Lý Quý nghe thấy tiếng Tần Tĩnh Trì vội vàng buông cái hốt rác đang cầm xuống, đi mở cửa: "Tĩnh Trì à, sao đệ lại đến đây? Có việc gì?"
"Tam ca, nhà đệ vừa mới đi khoanh vùng đất ở, định xây nhà, mà nhà huynh cũng mới xây năm ngoái nên đệ đến hỏi gạch ngói của huynh đặt mua ở đâu?"
Lý Quý nghe hắn nói, kinh ngạc vô cùng: "Đệ muốn xây nhà? Khoanh vùng đất ở chỗ nào?"
Tần Tĩnh Trì chỉ vào bên cạnh nói: "Đệ đi khoanh vùng mảnh đất này."
Lý Quý nhíu mày: "Mảnh đất này phải tốn không ít bạc đấy? Đệ xây nhà to cỡ nào?"
Suy nghĩ, lại nói: "Đệ bán khoai tây kia có thể dành dụm được bao nhiêu tiền! Khoanh vùng một mảnh đất lớn như vậy không đáng!"
Tần Tĩnh Trì biết hắn ta cũng là lòng tốt, bất đắc dĩ nói: "Huynh yên tâm, trong lòng đệ biết rõ, thời gian này cũng dành dụm được chút bạc, đệ ước chừng hẳn là đủ, chủ yếu là đệ cũng muốn xây nhà to hơn một chút, xây xong sẽ đón cha nương đệ đến ở cùng, cả nhà ở cùng nhau cũng còn có chỗ để nương tựa vào nhau."
Lý Quý nghe xong lời giải thích của hắn, sắc mặt mới dãn ra hơn một chút: "Vậy thì được, huynh chỉ sợ đệ không nắm rõ tình hình, dồn hết bạc vào việc mua khu đất, sợ đến lúc xây nhà không đủ tiền."
"Gạch ngói gì đó, nhà họ Hoàng trong huyện bán cũng coi như công bằng, thế này đi, huynh đi cùng đệ xem thử, trước kia huynh đã từng mua ở nhà hắn, huynh đi cùng hắn cũng sẽ không hét giá cao."
"Vậy thì làm phiền tam ca rồi, tối nay huynh bảo tẩu tử đừng nấu cơm, dẫn Tiểu Bảo đến nhà đệ ăn cơm đi!"
Lý Quý nghĩ đến mùi thơm từ nhà hắn truyền ra, sao nỡ từ chối, vội vàng đồng ý: "Vậy thì tốt quá! Mỗi lần nhà đệ nấu cơm, mùi thơm có thể bay xa cả dặm, lần nào nhà huynh cũng đều ngửi thấy, thơm c.h.ế.t người!"
Tần Tĩnh Trì hạnh phúc cười khẽ: "Đều là Oản Oản làm, nàng ấy nấu cơm rất ngon."
"Vậy hôm nay chúng ta phải nếm thử cho kỹ."
Hai người nói chuyện một lúc, Tần Tĩnh Trì lại về nhà dặn dò: "Oản Oản, Lý tam ca và ta đi huyện đặt mua gạch ngói, ta muốn tối nay mời cả nhà bọn họ ăn một bữa cơm, lại phải làm phiền nàng một chút."
Giang Oản Oản dở khóc dở cười: "Ngày nào ta không nấu cơm? Hơn nữa người ta giúp chúng ta, mời người ta ăn cơm cũng là chuyện nên làm."
Tần Tĩnh Trì không nhịn được, cúi đầu hôn nàng một lúc lâu, mới nói: "Vậy ta đi trước, lát nữa nàng cứ gọi A Nghiễn giúp đỡ."
Giang Oản Oản cũng xấu hổ hôn hắn một cái: "Biết rồi! Chàng mau đi đi!"
Hai người bây giờ cả ngày như hình với bóng, thậm chí Tần Tĩnh Nghiễn mỗi ngày đều đụng phải mấy lần hai người đang tình tứ.
Sau khi ca ca rời đi, Tần Tĩnh Nghiễn lập tức đi tới bên cạnh Giang Oản Oản, cậu vui vẻ nói: “Tẩu tử, cuốn truyện đệ viết được tiệm sách trong huyện mua đó! Họ nói là sẽ in ra để bán!”
Giang Oản Oản cực kỳ kinh ngạc: “Bán sao? Vậy lão bản kia muốn mua đứt hả? Đệ bán bao nhiêu tiền?”
Tẫn Tĩnh Nghiễn vui vẻ nói: “Bán được một lượng bạc ạ! Không uổng công đệ viết mấy tháng trời!”
Giang Oản Oản cau mày, viết mấy tháng thì có lẽ sẽ có rất nhiều từ, một lượng bạc...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro