Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Chương 170

Mộc Mộc Chi

2025-03-15 14:47:52

Đợi đến khi thịt bò om bắt đầu mềm nhừ, thì cho cà chua cắt miếng và khoai tây cắt miếng vào om tiếp.

Tới khi khoai tây mềm nhừ, nêm nếm gia vị rồi cho nước sốt sánh lại, một phần bò hầm cà chua thơm nức đã hoàn thành.

Đợi đến khi Giang Oản Oản bưng một nồi đất hầm bò cà chua bốc hơi nóng hổi đặt lên bàn ăn, mọi người càng thèm hơn.

Đoàn Đoàn mới được Lý Viễn lén đút cho vài miếng thịt dê, cậu bé thấy Giang Oản Oản đi ra thì lặng lẽ l.i.ế.m miệng, mềm mại nói: “Nương, khi nào mới có thể ăn cơm?”

Giang Oản Oản cười nói: “Thức ăn đều đã đủ, nhóc mèo tham ăn!”

Tần nương và Lý Tam Nương ở phía sau nàng, một người bưng một bát canh xương, một người bưng cơm cũng đi đến gần bàn ăn.

Lúc này, bên ngoài bắt đầu vang lên từng tiếng pháo bông, đùng đùng liên tiếp.

Tần phụ và Giang Hiền Vũ cũng vội vàng cầm pháo hoa đi ra ngoài, bắt đầu đốt.

Đoàn Đoàn đứng ở cửa ôm Tiểu Bất Điểm có chút bị dọa sợ, chỉ giơ lên một bàn tay nhỏ che tai lại.

 Giang Hiền Vũ đứng cạnh cậu bé bật cười, nhanh chóng giúp Đoàn Đoàn che đi lỗ tai còn lại.

Ngay tức khác Đoàn Đoàn cười tươi như hoa: “Hihi… Ngoại tổ phụ! Năm mới thật náo nhiệt! Sẽ thật tuyệt nếu có thể đón năm mới mỗi ngày!”

Giang Hiền Vũ xoa đầu cậu bé thấy tiếng pháo đã không còn nữa, thế là bế Đoàn Đoàn vào nhà.

Trước khi ăn, Giang Oản Oản lấy một cái bát đựng cơm và thức ăn Tiểu Bất Điểm, ở đây họ ăn bữa cơm tất niên phải cho mèo chó trong nhà ăn trước, họ mới được ăn.

Đợi đến khi Tiểu Bất Điểm ăn ngon lành, Giang Oản Oản đã rót trà bưởi hoặc rượu nho cho mọi người, nâng ly lên, vui vẻ nói: “Năm mới vui vẻ!”

Tiếp theo Lý Viễn nâng ly nói: “Hy vọng năm sau mọi người đều khỏe mạnh bình an.”

 Mọi người đều nói vài câu chúc mừng, ngay cả Đoàn Đoàn cũng học theo động tác của những người khác, bưng chiếc cốc nhỏ của mình mềm mại nói: “Ừm… Hy vọng năm sau cha nương, gia gia nãi nãi, ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu, tiểu thúc thúc, Lý gia gia, Tô nãi nãi, tiểu thẩm còn có Tiểu Bất Điểm và ngựa nhỏ đều luôn cùng Đoàn Đoàn đón năm mới!"

Giang Oản Oản xoa đầu tiểu tử nói: "Dĩ nhiên, sang năm chúng ta cũng sẽ bên cạnh Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn của chúng ta cũng phải thật vui vẻ lớn lên."

“Vâng!”

Tần Tĩnh Trì cũng nhẹ nhàng vỗ vai tiểu tử.

Đoàn Đoàn đã sớm nhìn chằm chằm vào con dê nướng nguyên con rồi, cậu bé chỉ ăn vài miếng đang rất thèm, nhất thời không nhìn thấy món ăn nào khác kéo tay áo Giang Oản Oản nói: “Nương ơi nương, nhanh gắp cho Đoàn Đoàn một ít thịt dê đi!"

Giang Oản Oản khẽ cười dùng d.a.o cắt cho cậu bé vài miếng, sau đó lại cắt hết thịt trên con dê nướng nguyên con xuống, để tiện cho mọi người gắp ăn.

Làm xong lại múc cho Đoàn Đoàn một muỗng lớn món bò hầm cà chua: "Đoàn Đoàn, con nếm thử món này đi, món này ăn ngon lắm."

Tô Hà đã sớm gắp thịt bò hầm ăn, nghe Giang Oản Oản nói, bà ấy liên tục gật đầu: “Đúng, Đoàn Đoàn, thịt bà này rất ngon, ngon không kém so với thịt dê đâu.”

Đặc biệt là nước sốt của khoai tây và cà chua mềm nhừ bên trong hòa quyện với nhau, múc một thìa rưới lên cơm, thơm đến nỗi lè lưỡi!

Lúc này Đoàn Đoàn cũng không vội ăn thịt dê nữa, gắp một miếng thịt bò hầm cho vào miệng.

Tần Tĩnh Trì ăn thức ăn, thỉnh thoảng gắp một ít món ăn ở xa cho Giang Oản Oản và Đoàn Đoàn, chỉ một lát sau, bát nhỏ của Giang Oản Oản và Đoàn Đoàn đã chất đầy các loại thức ăn.

Thấy hắn lại tiếp tục gắp một con tôm lớn, Giang Oản Oản vội cản lại: “Được rồi được rồi, bát của thiếp không thể để được nữa rồi.”

Tần Tĩnh Trì mới thu tay lại, đổi hướng đặt tôm vào trong bát Đoàn Đoàn.

Mặc dù bát của tiểu tử đã đầy ắp nhưng cậu bé vẫn không từ chối, thấy Tần Tĩnh Trì lại gắp cho mình một con tôm, tiểu tử hạnh phúc cười tít mắt, lúc thì một miếng thịt dê, lúc thì một con tôm to, ăn ngon lành.

Ăn xong bữa cơm tất niên, tiếng pháo nổ bên ngoài vẫn liên tục vang lên, mãi không dứt.

Mọi người giúp nhau dọn dẹp bát đũa sạch sẽ, rồi quây quần bên bàn trà.

Giang Oản Oản mỉm cười nhìn Tần Tĩnh Trì, Tần Tĩnh Trì hiểu ý nhanh chóng ôm một đống pháo hoa từ phòng chứa đồ bên cạnh cửa ra.

Đem đồ ra ngoài trời, Tần Tĩnh Trì vào nhà đi đến trước mặt Đoàn Đoàn, bế cậu bé lên rồi lại ra sân.

Lý Viễn và Tần phụ đã uống khá nhiều rượu nho nên dựa vào ghế sô pha nghỉ ngơi trong trạng thái mơ màng, những người khác cũng theo ra sân.

Đoàn Đoàn ôm cổ Tần Tĩnh Trì nghi ngờ hỏi: "Cha, chúng ta ra ngoài sân làm gì vậy?"

Tần Tĩnh Trì để cậu bé đứng xuống, cười nói: "Đoàn Đoàn sẽ biết ngay thôi."

Nói xong, hắn châm ngòi pháo hoa, chỉ một lát sau, bầu trời đã nở rộ những chùm pháo hoa rực rỡ sắc màu.

Pháo hoa là thứ không hề rẻ, người trong thôn họ hàng năm chỉ mua một ít pháo nổ để đốt, ngay cả những nhà trước kia có điều kiện khá giả cũng chưa từng mua pháo hoa.

Vài ngày trước, khi Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản đi mua pháo thì nhớ tới Đoàn Đoàn chưa từng thấy thứ này nên cũng tiện thể mua thêm một số pháo hoa, coi như là mua cho cậu bé trong nhà một bất ngờ nhỏ.

Nhìn pháo hoa nổ tung trên bầu trời, Đoàn Đoàn mở to mắt, đôi mắt trong veo tràn ngập sắc màu rực rỡ.

Cậu bé ngây người nhìn một lúc lâu, sau khi phản ứng lại lập tức reo lên sung sướng: “A! Cha! Nương! Đây là gì thế? Đẹp quá!”

Giang Oản Oản ngồi xổm xuống đặt tay lên vai Đoàn Đoàn, ôm lấy cậu bé mỉm cười nói: “Đây gọi là pháo hoa, Đoàn Đoàn thích không?”

“Thích thích! Đẹp quá!”

Lý Tuyết Trân nhìn pháo hoa trên trời, khuôn mặt đầy nụ cười, lắp bắp nói: “Thật đẹp!”

Tần Tĩnh Nghiễn nghiêng đầu nhìn nàng ấy, ngơ ngác nhìn một lúc lâu, mới nhẹ giọng nói: “Năm sau chúng ta cũng mua đi, sẽ mua cho nàng thật thật nhiều, được không?”

Lý Tuyết Trân nhìn cậu, cắn cắn môi rồi mỉm cười thành tiếng: “Ừ, được.”

Tần Tĩnh Nghiễn nghe xong lại tiếp tục nhìn pháo hoa rực rỡ trên không trung, mỉm cười như ý.

Lý Tuyết Trân liếc nhìn cậu rồi lại tiếp tục thưởng thức cảnh đẹp trên bầu trời.

Pháo hoa này không chỉ mang đến bất ngờ cho Đoàn Đoàn, mà những nhà khác trong thôn cũng bị những đóa hoa lửa bạc trên bầu trời thu hút, mỗi nhà đều tụ tập ở sân nhà mình, ngây ngốc nhìn chằm chằm.

“Cha nương, đẹp quá! Hình như là nhà của Tĩnh Trì thúc bắn!”

Đại Ngưu sờ đầu Cẩu Đản, mỉm cười khen ngợi: “Đây là pháo hoa, cũng chỉ có nhà Tĩnh Trì thúc của con mới có thể mua được để bắn.”

Giá pháo hoa cao đến mức nào, dù Đại Ngưu chưa từng mua nhưng cũng biết.

Thấy đôi mắt nhi tử nhà mình mắt sáng rực: “Đợi Tết năm sau, cha nương cũng sẽ mua cho Cẩu Đản, có được không?”

Cẩu Đản vui vẻ kéo cánh tay hắn ta, vui vẻ nói: “Có thật không?” Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Đại Ngưu, cậu bé vui vẻ cười híp mắt: “Tốt quá! Đa tạ cha!”

Đợi đến khi tất cả pháo hoa đều b.ắ.n hết, đêm cũng đã khuya, người trong thôn thấy trên không trời không còn xuất hiện cảnh tượng rực rỡ sắc màu nữa, dần dần luyến tiếc trở về nhà.

Còn ở nhà họ Tần, Đoàn Đoàn cũng ngoan ngoãn được Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì nắm tay dắt vào nhà.

Trong nhà, Lý Viễn, Giang Hiền Vũ và Tần phụ đã mơ màng dựa vào ghế sô pha ngủ thiếp đi.

Tần nương đi tìm vài tấm chăn đắp cho ba người họ, sau đó mọi người ngồi quây quần bên lò sưởi trò chuyện.

Đoàn Đoàn được Tần Tĩnh Nghiễn ôm vào lòng chơi trò rút gỗ với Lý Tuyết Trân.

“Haha… Tiểu thúc thúc, ngã ngã! Thúc thua rồi!”

Tần Tĩnh Nghiễn bất lực thở dài, cúi đầu xuống nói: “Hai người nhẹ một chút!”

Đoàn Đoàn và Lý Tuyết Trân mỉm cười nhìn nhau, rồi cùng nhau búng hai ngón tay vào trán cậu.

Tần Tĩnh Nghiễn giống như tác quái, che trán gào thét: “Ui nha! Hai người đều không thương ta, đâu c.h.ế.t mất!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Số ký tự: 0