Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 161
Mộc Mộc Chi
2025-03-15 14:47:52
Tần Tĩnh Trì đi ra phòng tắm, lau mặt lên giọt nước, nghe được Đoàn Đoàn lời, khẽ cười nói: "Chó nhỏ đó lớn lên thì thế nào? Vẫn gọi là "Tiểu Bất Điểm" sao?"
Giang Oản Oản liếc nhìn hắn, nói với Đoàn Đoàn: "Đoàn Đoàn đừng để ý đến cha con, cái tên "Tiểu Bất Điểm" này hay lắm, Đoàn Đoàn của chúng ta đặt hay lắm! Chú chó nhỏ nhà chúng ta cứ gọi là "Tiểu Bất Điểm" đi!"
Đoàn Đoàn bĩu môi nhìn Tần Tĩnh Trì: "Xem đi, nương cũng nói hay mà!"
Cũng không quan tâm Tần Tĩnh Trì có biểu cảm gì, Đoàn Đoàn lại vu.ốt ve lưng chú chó nhỏ, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Bất Điểm, ngươi phải ngoan ngoãn nhé! Sau này không được cắn người đâu đấy!"
Tần Tĩnh Trì nghe hài tử lẩm bẩm nói chuyện, cậu bé còn chưa dứt lời đã bị hắn một tay bế cậu bé kẹp ngang hông, tay còn lại nắm tay Giang Oản Oản nói: "Được rồi, lên lầu ngủ thôi!"
Có lẽ đã quá giờ ngủ bình thường, Đoàn Đoàn đã nằm xuống giường nhưng cũng không ngủ được, cậu bé chớp chớp mắt nhìn Giang Oản Oản rồi lại nhìn Tần Tĩnh Trì, sau đó lại duỗi hai tay nhỏ ra nắm lấy tay hai người, mềm mại ngọt ngào nói: "Cha ơi nương ơi, hôm nay Đoàn Đoàn vui lắm! Cảm ơn cha nương đã nhớ sinh thần của Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn còn không nhớ."
"Vả lại còn gọi ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu, Lý gia gia và Tô nãi nãi đến."
"Quà sinh thần của Đoàn Đoàn cũng rất thích, con heo trên ổ khóa vàng nhỏ rất đáng yêu, quần áo mà ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu tặng rất ấm. Mặt ngọc nhỏ nhóm người Đại Ngưu thúc tặng rất đẹp, đôi giày hổ nhỏ nãi nãi làm cũng rất đáng yêu, Tiểu Bất Điểm mà gia gia tặng, Đoàn Đoàn thích lắm. Tiểu thúc thúc tặng búp bê nhỏ là Đoàn Đoàn nè, cảm thấy còn đáng yêu hơn cả Đoàn Đoàn nữa!"
Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì chăm chú nhìn tiểu hài tử của mình, chỉ nghe cậu bé tiếp tục nói: "Tần phụ Tần mẫu Đoàn Đoàn bức tranh ghép hình và bộ rút gỗ rất thú vị, bánh kem nương làm siêu ngon! Hôm nay tất cả mọi thứ Đoàn Đoàn đều rất rất thích!"
"Tất cả những bất ngờ mà cha nương chuẩn bị, Đoàn Đoàn đều rất thích! Cám ơn cha nương!"
Giang Oản Oản ngẩn người nhìn Đoàn Đoàn, nàng hoàn toàn không ngờ Đoàn Đoàn lại nói ra những lời này, quả thật không giống như lời một hài tử bốn tuổi có thể nói.
Giang Oản Oản nhìn cái miệng nhỏ không ngừng lẩm bẩm của tiểu tử, che miệng cậu bé lại nói: "Đoàn Đoàn không cần phải cảm ơn cha nương, con là bảo bối của chúng ta, chúng ta vốn là nên chuẩn bị tiệc sinh thần bất ngờ cho con."
Tần Tĩnh Trì xoa xoa cái đầu nhỏ mềm mại của Đoàn Đoàn, ôn tồn nói: "Đúng vậy, sau này sinh thần của Đoàn Đoàn của chúng ta đều sẽ náo nhiệt như hôm nay, trước kia là cha nương không tốt, đều không tổ chức sinh thần tử tế cho Đoàn Đoàn."
Đoàn Đoàn nhìn hai người họ một lúc lâu không nói gì, dần dần còn rơi nước mắt.
Chỉ nghe cậu bé nức nở nói: "Đoàn Đoàn rất rất vui, trước kia gia gia nãi nãi nấu trứng cho Đoàn Đoàn ăn, Đoàn Đoàn... Đoàn Đoàn cũng rất thích, nhưng mà... Nhưng mà hôm nay khác lắm, có rất rất nhiều người... Tổ chức sinh thần cho Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn còn nhận được rất rất nhiều quà mình thích!"
Trước đầy Đoàn Đoàn nhìn thấy cha nương của những tiểu hài tử khác đều tổ chức sinh thần cho họ, cậu bé rất hâm mộ, có thể ăn đồ ngon, còn có thể nhận được quà nhỏ nhưng đến sinh thần của cậu bé, nương thì không nhớ, chỉ có cha nhớ nhưng có thể ăn một lúc hai quả trứng, cậu bé cũng đã thấy rất hạnh phúc!
Nhưng hôm nay như thế này, cậu bé chỉ cảm thấy mình hạnh phúc đến muốn ngất đi, rất sợ sau này sẽ không còn nữa.
Nghĩ đến đây, cậu bé không khỏi nắm c.h.ặ.t t.a.y Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản: "Sau này cha nương cũng phải... Tổ chức sinh thần cho Đoàn Đoàn nhé!"
Giang Oản Oản ôm cậu bé vào lòng rồi hôn lên khuôn mặt nhỏ của cậu bé, vẻ mặt phức tạp lại áy náy: “Ừ, sau này chúng ta đều sẽ tổ chức sinh thần cho Đoàn Đoàn hàng năm!"
Đoàn Đoàn tươi cười nói: "Đoàn Đoàn là tiểu hài tử hạnh phúc nhất!"
Cho đến khi Đoàn Đoàn ngủ thiếp đi trong vòng tay họ, Giang Oản Oản vẫn cảm thấy có hơi buồn.
"Tĩnh Trì, Đoàn Đoàn của chúng ta không có cảm giác an toàn, sau này phải quan tâm đến nó nhiều hơn mới được!"
Tần Tĩnh Trì híp mắt, gật đầu: "Được, sẽ quan tâm đến nó, nàng mau ngủ đi."
Giang Oản Oản cọ đầu vào chiếc mũ lông xù của Đoàn Đoàn, mới nhắm mắt lại.
Sáng ngày hôm sau, ba tiểu tử ăn xong mì thì mặc quần áo dày lông xù, ngồi xổm trong sân đắp người tuyết, Lý Tuyết Trân cũng ở bên cạnh giúp đỡ, chẳng bao lâu đã đắp xong một người tuyết không ra hình thù gì.
Tần Tĩnh Nghiễn từ trong nhà đi ra, nhìn người tuyết nói: "Các cháu làm cái gì thế này? Không thấy giống người tuyết chút nào!"
Vừa dứt lời, cậu đã bị ba nhỏ một lớn trừng mắt: "Tiểu thúc, đây chính là người tuyết mà! Thúc không có biết thưởng thức gì cả!"
Lý Tuyết Trân phụ họa theo Đoàn Đoàn: "Thúc đúng là không có mắt nhìn, mắt cũng không dùng được nữa rồi, chúng ta đắp đẹp thế mà!"
Ba tiểu tử đó cũng đồng thanh nói: "Đúng! Đắp đẹp mà!"
Bốn người đắp xong người tuyết, nhưng lại có tình bạn cách mạng sâu đậm, lúc này đều đứng chung một chiến tuyến.
Tần Tĩnh Nghiễn sờ mũi rồi liếc nhìn Lý Tuyết Trân nói: "Được rồi được rồi, đắp đẹp, được chưa."
Tiếp đó lại nói: "Các cháu mau vào đi, bên ngoài lạnh quá, cẩn thận không lát nữa sẽ bị nhiễm lạnh."
Lúc này mấy người họ mới chậm rãi bắt đầu dọn dẹp đồ đạc, Đoàn Đoàn cầm cái xẻng nhỏ, Cẩu Đản và Nhị Oa cầm cái thùng gỗ nhỏ, Lý Tuyết Trân thì cầm mảnh vải vụn để trang trí người tuyết. Mấy người họ mới cùng nhau theo Tần Tĩnh Yến vào nhà.
Lý Viễn nhìn Lý Tuyết Trân và mấy tiểu tử đi vào, cười nói: "Nha đầu này, cứ như một hài tử chưa lớn vậy, còn theo đám Đoàn Đoàn đắp người tuyết."
Lý Tuyết Trân lên tiếng: "Ai nha, cha, vui mà, cùng đám tiểu tử Đoàn Đoàn chơi vui hơn nhiều!"
Tần Tĩnh Yến nhìn nụ cười rạng rỡ của nàng ấy, không khỏi ngẩn người ra.
Lý Viễn nhìn thấy cậu ngây người ra như vậy, không khỏi chán ghét: "Khụ..."
Tần Tĩnh Yến hoàn hồn lại, lúc này mới vội vàng dời mắt đi. Cậu thế mà lại nhìn chằm chằm A Trân như vậy ngay trước mặt Viễn thúc, Viễn thúc sẽ không cho rằng cậu là tên háo sắc chứ!
Tiếp đó lại lặng lẽ quan sát Lý Viễn, thấy ông ấy đều chú ý vào đám tiểu tử Đoàn Đoàn. Lúc này mới thở phào nhẹ nhõm rồi lại tiếp tục liếc nhìn Lý Tuyết Trân, đôi mắt híp lại cười.
Nhóm người Đại Ngưu cũng phải đưa mấy tiểu tử về, họ còn phải bận việc cửa tiệm.
Cẩu Đản và Nhị Oa đều có chút không nỡ đi, còn muốn chơi với Đoàn Đoàn, cho nên dùng ánh mắt đều đáng thương nhìn cha nương mình.
Giang Oản Oản nhìn thấy cảnh này, cười nói: "Đại Ngưu ca, A Chính ca, cứ để hai tiểu tử này ở nhà chơi với Đoàn Đoàn đi, dù sao về cũng chẳng có việc gì."
Hai người nhìn nhi tử của mình, thì thấy ánh mắt mong chờ như đúc ra một khuôn của chúng, bất đắc dĩ chỉ có thể gật đầu.
"Vậy làm phiền Tĩnh Trì và Oản Oản giúp chúng ta trông chúng một chút."
Đại Ngưu nói tiếp: "Cẩu Đản, con cùng Nhị Oa ở nhà thúc thẩm phải ngoan một chút, biết không?"
"Vâng…"
"Con biết rồi ạ!"
Giang Oản Oản cười nói: "Hai tiểu tử này ngoan như vậy, muội và Tĩnh Trì đều rất thích."
Đợi nhóm người Đại Ngưu đều đã rời khỏi, cả nhà Lý Viễn cũng muốn về huyện. Hôm qua Lý Viễn nghỉ một ngày, về còn có rất nhiều việc cần xử lý.
Lý Tuyết Trân đi theo sau Lý Viễn và Tô Hà, ngoái đầu nhìn Tần Tĩnh Nghiễn rồi mới theo lên xe ngựa.
Giang Oản Oản đứng cạnh Tần Tĩnh Trì, cười nói: "Đều là Viễn thúc và Tô thẩm hiểu chuyện, nếu không thì làm sao có chuyện nhi nữ nhà người ta chưa thành hôn đã đưa đến nhà của tướng công tương lai ở một ngày, đệ nên biết đủ đi."
Tần Tĩnh Nghiễn xoa gáy, ngượng ngùng cười nói: "Đệ... Đệ chỉ là..."
Giang Oản Oản liếc nhìn hắn, nói với Đoàn Đoàn: "Đoàn Đoàn đừng để ý đến cha con, cái tên "Tiểu Bất Điểm" này hay lắm, Đoàn Đoàn của chúng ta đặt hay lắm! Chú chó nhỏ nhà chúng ta cứ gọi là "Tiểu Bất Điểm" đi!"
Đoàn Đoàn bĩu môi nhìn Tần Tĩnh Trì: "Xem đi, nương cũng nói hay mà!"
Cũng không quan tâm Tần Tĩnh Trì có biểu cảm gì, Đoàn Đoàn lại vu.ốt ve lưng chú chó nhỏ, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Bất Điểm, ngươi phải ngoan ngoãn nhé! Sau này không được cắn người đâu đấy!"
Tần Tĩnh Trì nghe hài tử lẩm bẩm nói chuyện, cậu bé còn chưa dứt lời đã bị hắn một tay bế cậu bé kẹp ngang hông, tay còn lại nắm tay Giang Oản Oản nói: "Được rồi, lên lầu ngủ thôi!"
Có lẽ đã quá giờ ngủ bình thường, Đoàn Đoàn đã nằm xuống giường nhưng cũng không ngủ được, cậu bé chớp chớp mắt nhìn Giang Oản Oản rồi lại nhìn Tần Tĩnh Trì, sau đó lại duỗi hai tay nhỏ ra nắm lấy tay hai người, mềm mại ngọt ngào nói: "Cha ơi nương ơi, hôm nay Đoàn Đoàn vui lắm! Cảm ơn cha nương đã nhớ sinh thần của Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn còn không nhớ."
"Vả lại còn gọi ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu, Lý gia gia và Tô nãi nãi đến."
"Quà sinh thần của Đoàn Đoàn cũng rất thích, con heo trên ổ khóa vàng nhỏ rất đáng yêu, quần áo mà ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu tặng rất ấm. Mặt ngọc nhỏ nhóm người Đại Ngưu thúc tặng rất đẹp, đôi giày hổ nhỏ nãi nãi làm cũng rất đáng yêu, Tiểu Bất Điểm mà gia gia tặng, Đoàn Đoàn thích lắm. Tiểu thúc thúc tặng búp bê nhỏ là Đoàn Đoàn nè, cảm thấy còn đáng yêu hơn cả Đoàn Đoàn nữa!"
Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì chăm chú nhìn tiểu hài tử của mình, chỉ nghe cậu bé tiếp tục nói: "Tần phụ Tần mẫu Đoàn Đoàn bức tranh ghép hình và bộ rút gỗ rất thú vị, bánh kem nương làm siêu ngon! Hôm nay tất cả mọi thứ Đoàn Đoàn đều rất rất thích!"
"Tất cả những bất ngờ mà cha nương chuẩn bị, Đoàn Đoàn đều rất thích! Cám ơn cha nương!"
Giang Oản Oản ngẩn người nhìn Đoàn Đoàn, nàng hoàn toàn không ngờ Đoàn Đoàn lại nói ra những lời này, quả thật không giống như lời một hài tử bốn tuổi có thể nói.
Giang Oản Oản nhìn cái miệng nhỏ không ngừng lẩm bẩm của tiểu tử, che miệng cậu bé lại nói: "Đoàn Đoàn không cần phải cảm ơn cha nương, con là bảo bối của chúng ta, chúng ta vốn là nên chuẩn bị tiệc sinh thần bất ngờ cho con."
Tần Tĩnh Trì xoa xoa cái đầu nhỏ mềm mại của Đoàn Đoàn, ôn tồn nói: "Đúng vậy, sau này sinh thần của Đoàn Đoàn của chúng ta đều sẽ náo nhiệt như hôm nay, trước kia là cha nương không tốt, đều không tổ chức sinh thần tử tế cho Đoàn Đoàn."
Đoàn Đoàn nhìn hai người họ một lúc lâu không nói gì, dần dần còn rơi nước mắt.
Chỉ nghe cậu bé nức nở nói: "Đoàn Đoàn rất rất vui, trước kia gia gia nãi nãi nấu trứng cho Đoàn Đoàn ăn, Đoàn Đoàn... Đoàn Đoàn cũng rất thích, nhưng mà... Nhưng mà hôm nay khác lắm, có rất rất nhiều người... Tổ chức sinh thần cho Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn còn nhận được rất rất nhiều quà mình thích!"
Trước đầy Đoàn Đoàn nhìn thấy cha nương của những tiểu hài tử khác đều tổ chức sinh thần cho họ, cậu bé rất hâm mộ, có thể ăn đồ ngon, còn có thể nhận được quà nhỏ nhưng đến sinh thần của cậu bé, nương thì không nhớ, chỉ có cha nhớ nhưng có thể ăn một lúc hai quả trứng, cậu bé cũng đã thấy rất hạnh phúc!
Nhưng hôm nay như thế này, cậu bé chỉ cảm thấy mình hạnh phúc đến muốn ngất đi, rất sợ sau này sẽ không còn nữa.
Nghĩ đến đây, cậu bé không khỏi nắm c.h.ặ.t t.a.y Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản: "Sau này cha nương cũng phải... Tổ chức sinh thần cho Đoàn Đoàn nhé!"
Giang Oản Oản ôm cậu bé vào lòng rồi hôn lên khuôn mặt nhỏ của cậu bé, vẻ mặt phức tạp lại áy náy: “Ừ, sau này chúng ta đều sẽ tổ chức sinh thần cho Đoàn Đoàn hàng năm!"
Đoàn Đoàn tươi cười nói: "Đoàn Đoàn là tiểu hài tử hạnh phúc nhất!"
Cho đến khi Đoàn Đoàn ngủ thiếp đi trong vòng tay họ, Giang Oản Oản vẫn cảm thấy có hơi buồn.
"Tĩnh Trì, Đoàn Đoàn của chúng ta không có cảm giác an toàn, sau này phải quan tâm đến nó nhiều hơn mới được!"
Tần Tĩnh Trì híp mắt, gật đầu: "Được, sẽ quan tâm đến nó, nàng mau ngủ đi."
Giang Oản Oản cọ đầu vào chiếc mũ lông xù của Đoàn Đoàn, mới nhắm mắt lại.
Sáng ngày hôm sau, ba tiểu tử ăn xong mì thì mặc quần áo dày lông xù, ngồi xổm trong sân đắp người tuyết, Lý Tuyết Trân cũng ở bên cạnh giúp đỡ, chẳng bao lâu đã đắp xong một người tuyết không ra hình thù gì.
Tần Tĩnh Nghiễn từ trong nhà đi ra, nhìn người tuyết nói: "Các cháu làm cái gì thế này? Không thấy giống người tuyết chút nào!"
Vừa dứt lời, cậu đã bị ba nhỏ một lớn trừng mắt: "Tiểu thúc, đây chính là người tuyết mà! Thúc không có biết thưởng thức gì cả!"
Lý Tuyết Trân phụ họa theo Đoàn Đoàn: "Thúc đúng là không có mắt nhìn, mắt cũng không dùng được nữa rồi, chúng ta đắp đẹp thế mà!"
Ba tiểu tử đó cũng đồng thanh nói: "Đúng! Đắp đẹp mà!"
Bốn người đắp xong người tuyết, nhưng lại có tình bạn cách mạng sâu đậm, lúc này đều đứng chung một chiến tuyến.
Tần Tĩnh Nghiễn sờ mũi rồi liếc nhìn Lý Tuyết Trân nói: "Được rồi được rồi, đắp đẹp, được chưa."
Tiếp đó lại nói: "Các cháu mau vào đi, bên ngoài lạnh quá, cẩn thận không lát nữa sẽ bị nhiễm lạnh."
Lúc này mấy người họ mới chậm rãi bắt đầu dọn dẹp đồ đạc, Đoàn Đoàn cầm cái xẻng nhỏ, Cẩu Đản và Nhị Oa cầm cái thùng gỗ nhỏ, Lý Tuyết Trân thì cầm mảnh vải vụn để trang trí người tuyết. Mấy người họ mới cùng nhau theo Tần Tĩnh Yến vào nhà.
Lý Viễn nhìn Lý Tuyết Trân và mấy tiểu tử đi vào, cười nói: "Nha đầu này, cứ như một hài tử chưa lớn vậy, còn theo đám Đoàn Đoàn đắp người tuyết."
Lý Tuyết Trân lên tiếng: "Ai nha, cha, vui mà, cùng đám tiểu tử Đoàn Đoàn chơi vui hơn nhiều!"
Tần Tĩnh Yến nhìn nụ cười rạng rỡ của nàng ấy, không khỏi ngẩn người ra.
Lý Viễn nhìn thấy cậu ngây người ra như vậy, không khỏi chán ghét: "Khụ..."
Tần Tĩnh Yến hoàn hồn lại, lúc này mới vội vàng dời mắt đi. Cậu thế mà lại nhìn chằm chằm A Trân như vậy ngay trước mặt Viễn thúc, Viễn thúc sẽ không cho rằng cậu là tên háo sắc chứ!
Tiếp đó lại lặng lẽ quan sát Lý Viễn, thấy ông ấy đều chú ý vào đám tiểu tử Đoàn Đoàn. Lúc này mới thở phào nhẹ nhõm rồi lại tiếp tục liếc nhìn Lý Tuyết Trân, đôi mắt híp lại cười.
Nhóm người Đại Ngưu cũng phải đưa mấy tiểu tử về, họ còn phải bận việc cửa tiệm.
Cẩu Đản và Nhị Oa đều có chút không nỡ đi, còn muốn chơi với Đoàn Đoàn, cho nên dùng ánh mắt đều đáng thương nhìn cha nương mình.
Giang Oản Oản nhìn thấy cảnh này, cười nói: "Đại Ngưu ca, A Chính ca, cứ để hai tiểu tử này ở nhà chơi với Đoàn Đoàn đi, dù sao về cũng chẳng có việc gì."
Hai người nhìn nhi tử của mình, thì thấy ánh mắt mong chờ như đúc ra một khuôn của chúng, bất đắc dĩ chỉ có thể gật đầu.
"Vậy làm phiền Tĩnh Trì và Oản Oản giúp chúng ta trông chúng một chút."
Đại Ngưu nói tiếp: "Cẩu Đản, con cùng Nhị Oa ở nhà thúc thẩm phải ngoan một chút, biết không?"
"Vâng…"
"Con biết rồi ạ!"
Giang Oản Oản cười nói: "Hai tiểu tử này ngoan như vậy, muội và Tĩnh Trì đều rất thích."
Đợi nhóm người Đại Ngưu đều đã rời khỏi, cả nhà Lý Viễn cũng muốn về huyện. Hôm qua Lý Viễn nghỉ một ngày, về còn có rất nhiều việc cần xử lý.
Lý Tuyết Trân đi theo sau Lý Viễn và Tô Hà, ngoái đầu nhìn Tần Tĩnh Nghiễn rồi mới theo lên xe ngựa.
Giang Oản Oản đứng cạnh Tần Tĩnh Trì, cười nói: "Đều là Viễn thúc và Tô thẩm hiểu chuyện, nếu không thì làm sao có chuyện nhi nữ nhà người ta chưa thành hôn đã đưa đến nhà của tướng công tương lai ở một ngày, đệ nên biết đủ đi."
Tần Tĩnh Nghiễn xoa gáy, ngượng ngùng cười nói: "Đệ... Đệ chỉ là..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro