Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 160
Mộc Mộc Chi
2025-03-15 14:47:52
Tần Tĩnh Nghiễn nghĩ thầm, những con búp bê bằng đất sét này không dễ làm, không chỉ làm hỏng mấy con mà còn tốn của cậu mấy lượng bạc!
Đoàn Đoàn nhìn một lúc lâu mới kinh ngạc nói: "Tiểu thúc thúc, đây... Đây là Đoàn Đoàn sao? Con búp bê này giống Đoàn Đoàn quá! Đoàn Đoàn cũng có những bộ quần áo này!"
Tần Tĩnh Nghiễn cười nói: "Đúng vậy, chính là Đoàn Đoàn của chúng ta, tiểu thúc cố ý tìm người đặt làm, có thích không?"
Đoàn Đoàn gật đầu liên tục: “Hi hi… Thích thích!”
Đừng nói Đoàn Đoàn thích, ngay cả Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản cũng không khỏi nhìn chằm chằm vào những con búp bê bằng đất sét này.
Tần Tĩnh Trì nhìn Tần Tĩnh Nghiễn, trong ánh mắt đều là ý nhìn khác xưa.
Đoàn Đoàn sờ con búp bê này, lại sờ con búp bê kia, vẻ thích thú hiện rõ.
Giang Oản Oản nhìn Tần Tĩnh Trì, hai người mới lấy ra hai chiếc hộp gỗ đơn giản.
“Đoàn Đoàn bảo bối, sinh thần vui vẻ, hy vọng con luôn lớn lên khỏe mạnh, mỗi ngày đều vui vẻ!”
"Đây là quà cha và nương đã làm cho con, là hai món đồ chơi nhỏ, con xem có thích không?"
Đoàn Đoàn nghe xong lập tức vui vẻ mở hai chiếc hộp ra.
Tranh ghép hình đã được ghép xong và đặt trong hộp, trong hộp còn có cả bản vẽ của bức tranh này.
Đoàn Đoàn nhìn bức tranh chú thỏ nhỏ ăn củ cải, chỉ thấy vô cùng đáng yêu: "Nương, Đoàn Đoàn thích bức tranh này!"
Tiếp đó, nhìn vào chiếc hộp kia thấy có những khối gỗ nhỏ và mấy viên xúc xắc, gãi đầu, có chút nghi hoặc.
"Cha, nương, đây là cái gì vậy?"
Lý Viễn nhìn hai thứ này, không hiểu sao lại cảm thấy chắc chắn không đơn giản.
Giang Oản Oản cười nhẹ một tiếng, nói: "Nương sẽ dạy con chơi tranh ghép hình trước nhé."
Nói rồi liền xáo trộn tranh ghép hình trong hộp.
Đoàn Đoàn muốn ngăn cản nhưng không kịp nữa rồi.
Cậu bé vừa muốn khóc vừa nhìn những khối gỗ lộn xộn, như thể không tin bức họa trong tức khắc đã bị phá hỏng: "Nương… Nương, bức tranh… Của Đoàn Đoàn…”
Giang Oản Oản cười nhẹ một tiếng, rồi bắt đầu ghép từng khối một.
Chỉ một lát sau, bức tranh lại được khôi phục nguyên trạng, Đoàn Đoàn há hốc mồm, ngây người nhìn: "Hả? Tranh... Tranh lại đẹp rồi!"
Những người khác cũng tỏ ra kinh ngạc.
Lý Viễn không khỏi gật đầu, nói: "Đồ chơi này quả thực đặc biệt, rất thích hợp cho hài tử chơi."
Cẩu Đản và Nhị Oa vây quanh Đoàn Đoàn, biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ không khác gì Đoàn Đoàn.
Tiếp đó, Giang Oản Oản lại xếp chồng chồng lên cao, nhìn Tần Tĩnh Trì, rồi hai người cùng chơi.
Trước tiên là lắc xúc xắc, số điểm cao hơn của Giang Oản Oản là người đầu tiên rút một thanh gỗ từ bên dưới, hai người vừa chơi vừa giải thích.
Mọi người không kể lớn nhỏ, đều vây quanh bàn trà, chăm chú nhìn.
Đợi đến khi chồng gỗ đổ sụp, Giang Oản Oản nói: "Cứ như vậy, ai làm cho chồng gỗ đổ trước thì người đó thua."
Lý Viễn vỗ tay, cười nói: "Tuyệt! Đồ chơi này quả thực rất thú vị!"
Đoàn Đoàn xem một lúc, đã nóng lòng muốn chơi: "Nương ơi nương, bây giờ Đoàn Đoàn muốn chơi liền! Có được không?”
Cuối cùng, cảnh tượng trong phòng khách là một nhóm người lớn vây quanh ba tiểu tử chơi đồ chơi, chơi đến tận nửa đêm.
Đại Ngưu và Tần Đắc Chính mở cửa, liền thấy bên ngoài băng tuyết ngập trời, gió tuyết bay mù mịt.
Tần Tĩnh Trì đi tới, nói: “Hay là cả nhà Đại Ngưu ca, Đắc Chính ca, Tam ca đừng về nữa, bên ngoài gió tuyết thổi dữ quá, các huynh cứ dẫn theo tẩu tử và mấy tiểu tử ở lại một đêm đi, dù sao thì trong nhà đệ cũng có nhiều phòng lắm."
Đại Ngưu và Tần Đắc Chính nhìn nhau, lại nhìn ra bên ngoài, một cơn gió lạnh thổi tới khiến hai người đành bất đắc dĩ đồng ý.
Hôm nay Lý Quý vốn định về sớm để đón Tiểu Bảo từ nhà gia gia nãi nãi về, giờ thì chỉ còn cách ngày mai mới đi được, đành phải gật đầu nói: "Được, vậy chúng ta ở lại một đêm vậy, làm phiền đệ rồi."
Tần Tĩnh Trì vỗ vai hắn ta: "Huynh nói gì vậy." Sau đó, mấy người họ đóng cửa vào nhà.
Ba tiểu tử này chơi xếp chồng, Tần Tĩnh Nghiễn và Lý Tuyết Trân cũng hòa vào đám tiểu tử chơi xếp hình.
"A Trân, ở đây chắc là miếng này, là chân thỏ."
Đôi mắt Lý Tuyết Trân sáng lấp lánh nhìn cậu gật đầu, nhận lấy mảnh gỗ ghép vào bức tranh ghép hình: "Ừm ừm, để ở đây vừa khít!"
Nhị Oa tò mò lại gần Tần Tĩnh Nghiễn, nhìn hai người họ ghép hình.
"A Nghiễn thúc, trò ghép hình này thật vui!"
Tần Tĩnh Nghiễn bế cậu bé lên đùi mình, nói: "Vậy Nhị Oa chơi với Tiểu thẩm đi, A Nghiễn thúc dạy cháu."
"Vâng! Được…"
Lý Tuyết Trân nhìn Nhị Oa ngoan ngoãn, mỉm cười chỉ vào một số chỗ trống trên bức tranh ghép hình, nói: "Nhị Oa nhìn xem, chỗ này nên để miếng nào nhỉ?"
Nhị Oa nhìn Lý Tuyết Trân cười tươi, có chút ngượng ngùng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, cúi đầu nhìn mấy miếng ghép hình bên cạnh, quan sát kỹ một lúc rồi cầm lên một mảnh ghép vào chỗ trống mà Lý Tuyết Trân chỉ, vừa khít để lắp vào mắt chú thỏ: "Tiểu thẩm ơi, tiểu thẩm xem này! Vừa khít!"
Lý tuyết trân tán dương: "Ừ, Nhị Oa thật giỏi!"
Không lâu sau, Đoàn Đoàn và Cẩu Đản ở bên cạnh cũng đưa đầu lại gần, Cẩu Đản lại gần Tần Tĩnh Nghiễn, còn Đoàn Đoàn thì tựa đầu vào án thư cạnh tay Lý Tuyết Trân, chớp chớp đôi mắt to, chỉ vào một chỗ trống ở góc, cười tươi nói: "Tiểu thẩm ơi tiểu thẩm ơi, chỗ này phải để củ cà rốt!"
Lý Tuyết Trân cười bế Đoàn Đoàn vào lòng, nói: "Được rồi, Đoàn Đoàn cùng Nhị Oa và Cẩu Đản chơi cùng đi, tiểu thẩm chơi mệt rồi."
Đoàn Đoàn dựa vào lòng nàng ấy gật đầu: "Vâng, được…"
Tần Tĩnh Nghiễn bế Nhị Oa trong lòng, một tay khác khoác vai Cẩu Đản, nhìn Lý Tuyết Trân đối diện. Rồi lại nhìn Đoàn Đoàn trong lòng nàng ấy, không biết nghĩ đến điều gì mà khóe miệng cậu không tự chủ được mà cong lên, trên mặt toàn là ý cười.
Lý Tuyết Trân ngẩng đầu vô tình chạm phải ánh mắt đang nhìn chăm chú của cậu, khiến hai má nàng ấy ửng hồng vội cúi đầu, vùi đầu vào chiếc mũ lông xù của Đoàn Đoàn.
Một lúc sau, nàng ấy mới hơi ngước mắt nhìn Tần Tĩnh Trì, nhìn cậu mỉm cười.
Không lâu sau, Giang Oản Oản xoa đầu mấy tiểu tử nói: "Được rồi, giờ đã muộn, các cháu đừng chơi nữa, mau đi ngủ đi."
Lý Viễn và Tô Hà, Tần phụ Tần mẫu cùng với Lý Tam Nương và Giang Hiền Vũ thường ngày ngủ sớm nên vào lúc này họ đã ngủ một lúc lâu.
Mấy tiểu tử nghe xong, đều không nỡ nhìn bức tranh ghép hình và bộ rút gỗ, mới từ từ cất bức tranh ghép hình và bộ rút gỗ vào hộp.
Mọi người rửa mặt xong, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì đưa Lý Tuyết Trân lên lầu.
"Tuyết Trân, Viễn thúc và Tô thẩm đã ở phòng bên, tối nay muội cứ ngủ gian phòng này đi."
"Vâng, được."
Giang Oản Oản lại nhìn Tần Tĩnh Trì mỉm cười nói: “Ta đi xuống trước.”
Tần Tĩnh Nghiễn liếc nhìn Giang Oản Oản, rồi hắn đứng ngoài cửa nhìn Lý Tuyết Trân nhỏ giọng nói: "Cũng không biết khi nào chúng ta mới thành thân, lúc nảy nhìn thấy mấy tiểu tử, ta lập tức thấy... Chúng ta như đã có mấy hài tử rồi."
Lý Tuyết Trân thẹn thùng nhéo cánh tay cậu: "Ta muốn ngủ rồi!"
Nói xong thì đóng cửa phòng lại.
Tần Tĩnh Trì dựa vào cửa, ngẩng đầu cười khẽ một tiếng, mới xuống lầu.
Lý Tuyết Trân nhìn bóng người ngoài cửa biến mất, mới nhếch miệng lên giường.
Tắm rửa cho mấy tiểu tử xong, Tần Tĩnh Trì nhanh chóng dẫn Đại Ngưu và Tần Đắc Chính lên lầu, phu thê Lý Quý ngủ ở dưới lầu.
Cẩu Đản và Nhị Oa đều lên lầu, trong lúc chờ Tần Tĩnh Trì rửa mặt, Đoàn Đoàn đã kéo Giang Oản Oản ngồi xổm bên cạnh cái lồng.
Đoàn Đoàn vu.ốt ve chú chó nhỏ trong lồng, nói: "Nương, chú chó nhỏ thật đáng yêu, lông nó thật mềm mại, sờ thật thích!"
"Nương, chúng ta cho chó nhỏ lấy cái tên đi, có được hay không?"
Giang Oản Oản nói: "Chó nhỏ là gia gia tặng cho Đoàn Đoàn, tự Đoàn Đoàn đặt tên đi."
Đoàn Đoàn gãi đầu, ngẫm nghĩ một lúc lâu nói: "Chó nhỏ nhỏ như vậy, chúng ta... Hãy gọi nó là "Tiểu Bất Điểm" đi!"
Đoàn Đoàn nhìn một lúc lâu mới kinh ngạc nói: "Tiểu thúc thúc, đây... Đây là Đoàn Đoàn sao? Con búp bê này giống Đoàn Đoàn quá! Đoàn Đoàn cũng có những bộ quần áo này!"
Tần Tĩnh Nghiễn cười nói: "Đúng vậy, chính là Đoàn Đoàn của chúng ta, tiểu thúc cố ý tìm người đặt làm, có thích không?"
Đoàn Đoàn gật đầu liên tục: “Hi hi… Thích thích!”
Đừng nói Đoàn Đoàn thích, ngay cả Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản cũng không khỏi nhìn chằm chằm vào những con búp bê bằng đất sét này.
Tần Tĩnh Trì nhìn Tần Tĩnh Nghiễn, trong ánh mắt đều là ý nhìn khác xưa.
Đoàn Đoàn sờ con búp bê này, lại sờ con búp bê kia, vẻ thích thú hiện rõ.
Giang Oản Oản nhìn Tần Tĩnh Trì, hai người mới lấy ra hai chiếc hộp gỗ đơn giản.
“Đoàn Đoàn bảo bối, sinh thần vui vẻ, hy vọng con luôn lớn lên khỏe mạnh, mỗi ngày đều vui vẻ!”
"Đây là quà cha và nương đã làm cho con, là hai món đồ chơi nhỏ, con xem có thích không?"
Đoàn Đoàn nghe xong lập tức vui vẻ mở hai chiếc hộp ra.
Tranh ghép hình đã được ghép xong và đặt trong hộp, trong hộp còn có cả bản vẽ của bức tranh này.
Đoàn Đoàn nhìn bức tranh chú thỏ nhỏ ăn củ cải, chỉ thấy vô cùng đáng yêu: "Nương, Đoàn Đoàn thích bức tranh này!"
Tiếp đó, nhìn vào chiếc hộp kia thấy có những khối gỗ nhỏ và mấy viên xúc xắc, gãi đầu, có chút nghi hoặc.
"Cha, nương, đây là cái gì vậy?"
Lý Viễn nhìn hai thứ này, không hiểu sao lại cảm thấy chắc chắn không đơn giản.
Giang Oản Oản cười nhẹ một tiếng, nói: "Nương sẽ dạy con chơi tranh ghép hình trước nhé."
Nói rồi liền xáo trộn tranh ghép hình trong hộp.
Đoàn Đoàn muốn ngăn cản nhưng không kịp nữa rồi.
Cậu bé vừa muốn khóc vừa nhìn những khối gỗ lộn xộn, như thể không tin bức họa trong tức khắc đã bị phá hỏng: "Nương… Nương, bức tranh… Của Đoàn Đoàn…”
Giang Oản Oản cười nhẹ một tiếng, rồi bắt đầu ghép từng khối một.
Chỉ một lát sau, bức tranh lại được khôi phục nguyên trạng, Đoàn Đoàn há hốc mồm, ngây người nhìn: "Hả? Tranh... Tranh lại đẹp rồi!"
Những người khác cũng tỏ ra kinh ngạc.
Lý Viễn không khỏi gật đầu, nói: "Đồ chơi này quả thực đặc biệt, rất thích hợp cho hài tử chơi."
Cẩu Đản và Nhị Oa vây quanh Đoàn Đoàn, biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ không khác gì Đoàn Đoàn.
Tiếp đó, Giang Oản Oản lại xếp chồng chồng lên cao, nhìn Tần Tĩnh Trì, rồi hai người cùng chơi.
Trước tiên là lắc xúc xắc, số điểm cao hơn của Giang Oản Oản là người đầu tiên rút một thanh gỗ từ bên dưới, hai người vừa chơi vừa giải thích.
Mọi người không kể lớn nhỏ, đều vây quanh bàn trà, chăm chú nhìn.
Đợi đến khi chồng gỗ đổ sụp, Giang Oản Oản nói: "Cứ như vậy, ai làm cho chồng gỗ đổ trước thì người đó thua."
Lý Viễn vỗ tay, cười nói: "Tuyệt! Đồ chơi này quả thực rất thú vị!"
Đoàn Đoàn xem một lúc, đã nóng lòng muốn chơi: "Nương ơi nương, bây giờ Đoàn Đoàn muốn chơi liền! Có được không?”
Cuối cùng, cảnh tượng trong phòng khách là một nhóm người lớn vây quanh ba tiểu tử chơi đồ chơi, chơi đến tận nửa đêm.
Đại Ngưu và Tần Đắc Chính mở cửa, liền thấy bên ngoài băng tuyết ngập trời, gió tuyết bay mù mịt.
Tần Tĩnh Trì đi tới, nói: “Hay là cả nhà Đại Ngưu ca, Đắc Chính ca, Tam ca đừng về nữa, bên ngoài gió tuyết thổi dữ quá, các huynh cứ dẫn theo tẩu tử và mấy tiểu tử ở lại một đêm đi, dù sao thì trong nhà đệ cũng có nhiều phòng lắm."
Đại Ngưu và Tần Đắc Chính nhìn nhau, lại nhìn ra bên ngoài, một cơn gió lạnh thổi tới khiến hai người đành bất đắc dĩ đồng ý.
Hôm nay Lý Quý vốn định về sớm để đón Tiểu Bảo từ nhà gia gia nãi nãi về, giờ thì chỉ còn cách ngày mai mới đi được, đành phải gật đầu nói: "Được, vậy chúng ta ở lại một đêm vậy, làm phiền đệ rồi."
Tần Tĩnh Trì vỗ vai hắn ta: "Huynh nói gì vậy." Sau đó, mấy người họ đóng cửa vào nhà.
Ba tiểu tử này chơi xếp chồng, Tần Tĩnh Nghiễn và Lý Tuyết Trân cũng hòa vào đám tiểu tử chơi xếp hình.
"A Trân, ở đây chắc là miếng này, là chân thỏ."
Đôi mắt Lý Tuyết Trân sáng lấp lánh nhìn cậu gật đầu, nhận lấy mảnh gỗ ghép vào bức tranh ghép hình: "Ừm ừm, để ở đây vừa khít!"
Nhị Oa tò mò lại gần Tần Tĩnh Nghiễn, nhìn hai người họ ghép hình.
"A Nghiễn thúc, trò ghép hình này thật vui!"
Tần Tĩnh Nghiễn bế cậu bé lên đùi mình, nói: "Vậy Nhị Oa chơi với Tiểu thẩm đi, A Nghiễn thúc dạy cháu."
"Vâng! Được…"
Lý Tuyết Trân nhìn Nhị Oa ngoan ngoãn, mỉm cười chỉ vào một số chỗ trống trên bức tranh ghép hình, nói: "Nhị Oa nhìn xem, chỗ này nên để miếng nào nhỉ?"
Nhị Oa nhìn Lý Tuyết Trân cười tươi, có chút ngượng ngùng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, cúi đầu nhìn mấy miếng ghép hình bên cạnh, quan sát kỹ một lúc rồi cầm lên một mảnh ghép vào chỗ trống mà Lý Tuyết Trân chỉ, vừa khít để lắp vào mắt chú thỏ: "Tiểu thẩm ơi, tiểu thẩm xem này! Vừa khít!"
Lý tuyết trân tán dương: "Ừ, Nhị Oa thật giỏi!"
Không lâu sau, Đoàn Đoàn và Cẩu Đản ở bên cạnh cũng đưa đầu lại gần, Cẩu Đản lại gần Tần Tĩnh Nghiễn, còn Đoàn Đoàn thì tựa đầu vào án thư cạnh tay Lý Tuyết Trân, chớp chớp đôi mắt to, chỉ vào một chỗ trống ở góc, cười tươi nói: "Tiểu thẩm ơi tiểu thẩm ơi, chỗ này phải để củ cà rốt!"
Lý Tuyết Trân cười bế Đoàn Đoàn vào lòng, nói: "Được rồi, Đoàn Đoàn cùng Nhị Oa và Cẩu Đản chơi cùng đi, tiểu thẩm chơi mệt rồi."
Đoàn Đoàn dựa vào lòng nàng ấy gật đầu: "Vâng, được…"
Tần Tĩnh Nghiễn bế Nhị Oa trong lòng, một tay khác khoác vai Cẩu Đản, nhìn Lý Tuyết Trân đối diện. Rồi lại nhìn Đoàn Đoàn trong lòng nàng ấy, không biết nghĩ đến điều gì mà khóe miệng cậu không tự chủ được mà cong lên, trên mặt toàn là ý cười.
Lý Tuyết Trân ngẩng đầu vô tình chạm phải ánh mắt đang nhìn chăm chú của cậu, khiến hai má nàng ấy ửng hồng vội cúi đầu, vùi đầu vào chiếc mũ lông xù của Đoàn Đoàn.
Một lúc sau, nàng ấy mới hơi ngước mắt nhìn Tần Tĩnh Trì, nhìn cậu mỉm cười.
Không lâu sau, Giang Oản Oản xoa đầu mấy tiểu tử nói: "Được rồi, giờ đã muộn, các cháu đừng chơi nữa, mau đi ngủ đi."
Lý Viễn và Tô Hà, Tần phụ Tần mẫu cùng với Lý Tam Nương và Giang Hiền Vũ thường ngày ngủ sớm nên vào lúc này họ đã ngủ một lúc lâu.
Mấy tiểu tử nghe xong, đều không nỡ nhìn bức tranh ghép hình và bộ rút gỗ, mới từ từ cất bức tranh ghép hình và bộ rút gỗ vào hộp.
Mọi người rửa mặt xong, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì đưa Lý Tuyết Trân lên lầu.
"Tuyết Trân, Viễn thúc và Tô thẩm đã ở phòng bên, tối nay muội cứ ngủ gian phòng này đi."
"Vâng, được."
Giang Oản Oản lại nhìn Tần Tĩnh Trì mỉm cười nói: “Ta đi xuống trước.”
Tần Tĩnh Nghiễn liếc nhìn Giang Oản Oản, rồi hắn đứng ngoài cửa nhìn Lý Tuyết Trân nhỏ giọng nói: "Cũng không biết khi nào chúng ta mới thành thân, lúc nảy nhìn thấy mấy tiểu tử, ta lập tức thấy... Chúng ta như đã có mấy hài tử rồi."
Lý Tuyết Trân thẹn thùng nhéo cánh tay cậu: "Ta muốn ngủ rồi!"
Nói xong thì đóng cửa phòng lại.
Tần Tĩnh Trì dựa vào cửa, ngẩng đầu cười khẽ một tiếng, mới xuống lầu.
Lý Tuyết Trân nhìn bóng người ngoài cửa biến mất, mới nhếch miệng lên giường.
Tắm rửa cho mấy tiểu tử xong, Tần Tĩnh Trì nhanh chóng dẫn Đại Ngưu và Tần Đắc Chính lên lầu, phu thê Lý Quý ngủ ở dưới lầu.
Cẩu Đản và Nhị Oa đều lên lầu, trong lúc chờ Tần Tĩnh Trì rửa mặt, Đoàn Đoàn đã kéo Giang Oản Oản ngồi xổm bên cạnh cái lồng.
Đoàn Đoàn vu.ốt ve chú chó nhỏ trong lồng, nói: "Nương, chú chó nhỏ thật đáng yêu, lông nó thật mềm mại, sờ thật thích!"
"Nương, chúng ta cho chó nhỏ lấy cái tên đi, có được hay không?"
Giang Oản Oản nói: "Chó nhỏ là gia gia tặng cho Đoàn Đoàn, tự Đoàn Đoàn đặt tên đi."
Đoàn Đoàn gãi đầu, ngẫm nghĩ một lúc lâu nói: "Chó nhỏ nhỏ như vậy, chúng ta... Hãy gọi nó là "Tiểu Bất Điểm" đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro