Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Chương 155

Mộc Mộc Chi

2025-03-15 14:47:52

Giang Oản Oản gật đầu: “Vậy Đại Ngưu ca, huynh thử nướng mấy xiên thịt bò trước đi."

“À, được!”

Giang Oản Oản cầm một xiên thịt ba chỉ ăn, ở bên cạnh nhìn hắn ta nướng.

Đại Ngưu làm theo cách nướng vừa rồi của Giang Oản Oản, trước tiên phết một lớp nước sốt, sau đó đặt lên vỉ nướng, từ từ nướng.

Hắn ta không ngừng lật nướng và không ngừng phết nước sốt, không lâu sau đã nướng xong mấy xiên.

Đại Ngưu đưa xiên nướng cho Giang Oản Oản nói: "Oản Oản, muội nếm thử xem, mùi vị thế nào?"

Giang Oản Oản cầm lấy nếm thử, vì giống như nàng, đều phết cùng một loại nước sốt nên hương vị cũng được nhưng thịt vẫn hơi dai, một số miếng thịt còn hơi cháy.

Giang Oản Oản ăn xong, nói: "Đại Ngưu ca, huynh tự mình nếm thử đi."

Đại Ngưu nghe xong, do dự cầm một xiên nếm thử.

Vừa ăn một miếng nhỏ đã ngượng ngùng nói: "Nướng không ngon bằng của muội, thịt quá dai, còn… Còn hơi cháy."

 Mặc dù hương vị cũng không tệ nhưng so với Giang Oản Oản nướng, hoàn toàn khác một trời một vực.

Vừa rồi hắn ta ở bên cạnh nhìn còn thấy rất đơn giản, bây giờ tự mình ra tay nướng lại hoàn toàn khác, xem ra, vẫn phải học hỏi cho tốt mới được.

Giang Oản Oản cười nói: "Huynh mới nướng lần đầu, điều này là bình thường, về sau huynh nướng thì phải chú ý nướng đều một chút và cũng đừng nướng quá lâu, thế thì thịt nướng ra chắc chắn sẽ dai, vừa chín tới là được, như vậy sẽ mềm hơn."

Đại Ngưu gật đầu liên tục: "Được được được.”

Tiếp theo Tần Đắc Chính và Lý Quý cũng thử nướng một chút, đều ít nhiều có chút vấn đề nhưng nướng nhiều lần nữa thì chắc sẽ ổn.

Nướng hết thịt xong, Giang Oản Oản bắt đầu nướng chả cá và khoai tây lát các thứ.

 Nhưng chả cá nướng ra không thơm bằng chả cá chiên, khoai tây thì không tệ, nướng vừa thơm vừa giòn, Tần Tĩnh Nghiễn ăn từng xiên một rất thơm.

Đợi mọi người ăn gần no, nhóm người Đại Ngưu và Tần Đắc Chính tập luyện từng xiên một trong sân, nướng xong một xiên thì tự nếm thử hương vị.

Đợi đến khi trời gần tối, họ mới sờ bụng căng tròn cùng nương tử dẫn tiểu tử nhà mình ai về nhà nấy.

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì thấy Đoàn Đoàn và Tần phụ Tần mẫu ngồi trên ghế sô pha nói chuyện, hai người nhanh chóng đi về phía nhà làm mộc.

Ngôi nhà cũ ban đầu, bây giờ đã hoàn toàn trở thành nơi Tần Tĩnh Trì làm nghề mộc.

Vào sân, Giang Oản Oản vội đi theo Tần Tĩnh Trì vào nhà làm mộc, vui vẻ đến bàn gỗ nhìn những mảnh ghép hình trên bàn vẫn cần mài nhẵn đánh bóng, nói: "Màu lên thật đẹp, khá chuẩn."

Trên bãi cỏ xanh có chú thỏ trắng với đôi mắt đỏ hoe, những màu sắc này đều rất đẹp.

Tần Tĩnh Trì cọ mũi nàng, nói: "Đó là đương nhiên, thuốc nhuộm chúng ta mua đắt như vậy, sao có thể không đẹp được!"

Giang Oản Oản bĩu môi nói: "Đây là quà sinh thần của Đoàn Đoàn nhà chúng ta, thế nào cũng đáng!"

Tiếp đó lại cầm những khối gỗ xếp chồng cao ở bên cạnh, nhìn chú thỏ nhỏ đáng yêu được khắc trên đó, không khỏi thích thú.

Nàng cười nói: "Đoàn Đoàn của chúng ta chắc chắn sẽ rất thích!"

Tần Tĩnh Trì nói: "Ừm, hai ngày nữa là ta có thể sẽ làm xong, đánh bóng thêm chút nữa là được."

Giang Oản Oản gật đầu: "Ừ!"

Giang Oản Oản lại cẩn thận ngắm nghía bức tranh ghép hình, sự chú ý của nàng nhanh chóng bị chiếc hộp gỗ tinh xảo ở góc bên cạnh thu hút.

Trên hộp gỗ còn làm thêm một số ngăn kéo nhỏ, trên đó còn khắc hoa lê tinh xảo.

Giang Oản Oản nghi ngờ hỏi: "Đây là cái gì vậy?"

Tần Tĩnh Trì nhìn theo hướng nàng chỉ, nhất thời không nói gì, thấy nàng vẫn luôn nhìn mình, hắn thở dài, hắn hoàn toàn quên mất việc giấu thứ này đi.

Vì vậy hắn bất đắc dĩ nói: "Đây... Đây là hộp đựng trang sức mà ta đặc biệt làm cho nàng."

Giang Oản Oản thấy hắn cúi đầu, lỗ tai đỏ như nhỏ máu, khóe miệng không nhịn được cong lên nói: "Thiếp rất thích!"

Tần Tĩnh Trì liếc nhìn nàng, sau đó ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Thích là được, nhưng vẫn chưa hoàn toàn làm xong đâu."

Giang Oản Oản nói: "Chỉ như vậy thôi cũng đẹp lắm rồi, đợi chàng làm xong chắc chắn sẽ đẹp hơn!"

"Ừ."

Một lát sau, Giang Oản Oản nói: "Tĩnh Trì, sau này chúng ta mở một tiệm làm mộc đi, tay nghề của chàng tốt như vậy, lớn như đồ mộc gia dụng, nhỏ như một số đồ vật tinh xảo, đều có thể làm ra để bán."

Tần Tĩnh Trì nhìn nàng, trong mắt như có ánh sao lấp lánh, đều là dịu dàng.

Nhẹ giọng nói: "Được, sau này nàng thiết kế, ta làm!"

Đôi mắt Giang Oản Oản sáng trong veo, vui vẻ gật đầu: "Ừ, được!"

Tần Tĩnh Trì thấy dáng vẻ này của nàng, không nhịn được mà duỗi tay xoa má nàng.

Giang Oản Oản ngẩng đầu nghi hoặc nhìn hắn: "Sao vậy... Ưm..."

Giang Oản Oản đột nhiên mở to mắt, sau đó không ngừng chớp chớp, cuối cùng chỉ đành bất lực nhắm mắt lại.

Tần Tĩnh Trì mất tập trung nhìn thoáng qua hàng mi liên tục run rẩy của nàng, khóe miệng hơi cong lên, tiếp tục hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng.

Giang Oản Oản cảm nhận được đầu lưỡi không ngừng khuấy động trong miệng mình, khuôn mặt ửng đỏ, tai cũng bắt đầu nóng ran.

Nàng vặn góc áo của Tần Tĩnh Trì, một lúc lâu sau Tần Tĩnh Trì vẫn không buông nàng ra, Giang Oản Oản cảm thấy mình bắt đầu khó thở, sức lực như bị rút cạn, chỉ có thể nhũn người dựa toàn bộ cơ thể vào lòng Tần Tĩnh Trì, hai tay khó khăn ôm lấy cổ hắn.

Dường như Tần Tĩnh Trì cảm nhận được nàng không còn sức lực, lúc này mới từ từ buông nàng ra.

Một tay ôm lấy vòng eo thon thả của nàng, tựa đầu vào vai hôn lên cổ nàng một cái, tay còn lại thì xoa đầu nàng, nhẹ giọng cười nói: "Thế nào? Tỉnh táo rồi chứ?"

Giang Oản Oản đ.ấ.m vào lưng hắn một cái, vừa xấu hổ vừa tức giận nói: "Chàng... Chàng thật là phiền c.h.ế.t đi được!"

Một lúc sau, Giang Oản Oản cảm giác hơi lạnh, mà chân mình cũng có chút tê, lúc này mới mở nói: "Chúng ta... Chúng ta về thôi?"

Tần Tĩnh Trì ôm lấy cơ thể mềm mại của nàng, ngửi được mùi hương thanh khiết trên người nàng khiến hắn không nỡ buông tay, hiếm khi như làm nũng nói: "Ta còn muốn ôm nàng thêm chút nữa, không muốn về sớm như vậy."

Khuôn mặt Giang Oản Oản đỏ bừng: "Được… Được rồi. Nhưng... Nhưng mà lỡ lát nữa Đoàn Đoàn tìm chúng ta thì sao."

Khi hai người trở về, vừa mở cửa bước vào đã bắt gặp ánh mắt oán trách của Đoàn Đoàn.

Tiểu tử ngồi trên đùi Tần Tĩnh Nghiễn, vừa nhìn họ vừa nói nhỏ với cậu: "Tiểu thúc thúc, thúc xem, cha nương lúc nào cũng lén ra ngoài, cũng không dẫn theo Đoàn Đoàn!"

Tần Tĩnh Nghiễn dở khóc dở cười nói: "Đúng vậy, họ thật quá đáng."

Một lát sau, Đoàn Đoàn lại thở dài nói: "Nhưng có thể là vì tiểu đệ, cha nương có nói Đoàn Đoàn không thể ngủ với cha nương, không ở cạnh cha nương thì Đoàn Đoàn sẽ sớm có tiểu đệ hoặc tiểu muội nha.”

Giang Oản Oản bước tới cạnh họ thì nghe được lời của tiểu tử này nói, khiến nàng xấu hổ không thôi, bất đắc dĩ nhéo nhẹ khuôn mặt nhỏ của cậu bé, nói: "Nhóc lắm mồm, nói gì vậy hả?"

Tần Tĩnh Trì liếc nhìn Tần Tĩnh Nghiễn đang cố nhịn cười, khẽ ho một tiếng rồi bế Đoàn Đoàn vào lòng mình, nhẹ nhàng gõ vào trán cậu bé, nhỏ giọng nói bên tai cậu bé: "Đoàn Đoàn không được nói với người khác những điều này, đây là bí mật giữa Đoàn Đoàn và cha nương."

Đoàn Đoàn xoa trán, chu cái miệng nhỏ nhắn, bất đắc dĩ gật đầu: "Được ạ."

Một lát sau, Đoàn Đoàn lại tới gần bên tai Tần Tĩnh Trì, nhỏ giọng nói: "Cha, vậy hôm nay Đoàn Đoàn ngủ chung với cha nương được không?"

Mấy ngày nay, phần lớn thời gian, Đoàn Đoàn đều ngủ cùng Tần phụ Tần mẫu hoặc Tần Tĩnh Nghiễn.

Tần Tĩnh Trì mỉm cười hôn cậu bé một cái rồi gật đầu nói: "Được, ngủ với chúng ta."

Đoàn Đoàn nghe xong vui vẻ cười thành tiếng: "Haha... Quá tốt rồi!"

Giang Oản Oản đứng ở bên cạnh vỗ vào m.ô.n.g nhỏ của Đoàn Đoàn nói: "Nhóc nghịch ngợm!"

Tần Tĩnh Trì ôm Đoàn Đoàn ngồi trên ghế sô pha, cùng Giang Oản Oản nói chuyện với Tần phụ Tần mẫu, chỉ một lúc sau, Đoàn Đoàn đã ngủ say trong n.g.ự.c hắn.

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Số ký tự: 0