Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Chương 149

Mộc Mộc Chi

2025-03-15 14:47:52

"Được được được, lát nữa sẽ dọn thức ăn lên ngay, đến lúc đó ngươi phải ăn thật nhiều đấy!"

Nói xong Giang Oản Oản nhanh chóng vào bếp.

Cũng chẳng bao lâu, Tần Tĩnh Nghiễn từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy bà mai Vương đang ngồi ăn lâu, cậu vội vàng đi vào bếp: “Tẩu tử tẩu tử, sao rồi? Thành công không?”

Giang Oản Oản cười nói: “Đừng hấp tấp, cũng là người sắp thành thân rồi.”

Nàng lại nói tiếp: “Được rồi, đồng ý!”

Mặc dù biết chắc chắn sẽ không bị từ chối nhưng khi nghe được tin tức xác thực, Tần Tĩnh Nghiễn chính là không ngừng vui vẻ: “Quá tốt! Quá tốt!”

Sau đó nhanh chóng ra khỏi bếp, rồi quăng lại một câu: “Tẩu tử, đệ ra ngoài một lúc!”

Tần Tĩnh Trì giúp Tần Tiểu Quang dọn xong đồ, bước tới nói: “Tiểu tử này, đoán chừng là đi tìm nương tử tương lai của đệ ấy, vừa cầu hôn xong đã không thể nhịn được rồi.”

 Giang Oản Oản mỉm cười nói: “Tình cảm của người ta tốt, với lại, khẳng định loại chuyện tốt như này, đương nhiên không nhịn được mà muốn chia sẻ cùng nhau một chút.”

“A Trân? A Trân!”

Lý Truyết Trân liếc nhìn quyển sách trong tay, lại đột nhiên nghe giọng nói của Tần Tĩnh Nghiễn, nàng ấy mở cửa sổ ra, ngẩng đầu nhìn thì thấy Tần Tĩnh Nghiễ đang ngồi trên tường rào.

Nàng ấy vội vàng nói: “Chàng mau xuống đi, trên tường rào đó còn có băng đấy! Vô tình té thì làm sao?”

Tần Tĩnh Nghiễn mỉm cười nhảy xuống tường rào, bước tới bên cửa sổ rồi dựa lên bệ cửa sổ, cười hì hì nói: “Không sau đâu, tường rào này không cao, không làm ta ngã được!”

 Lý Tuyết Trân nhẹ nhàng gõ đầu cậu, bất đắc dĩ nói: “Chàng… Sao lần nào chàng cũng trèo tường rào vào vậy? Đi vào từ cửa là được rồi, cha nương thiếp cũng sẽ không cản chàng đâu.”

Tần Tĩnh Nghiễn sờ đầu nói: “Ta đi vào từ cửa vào sẽ không thể nói chuyện nhiều với nàng được, huống thi chúng ta còn chưa thành thân, thường xuyên đến đây cũng không tốt, nhạc phụ nhạc mẫu tương lai có lẽ sẽ không muốn gặp ta.”

“Hơn nữa, việc trèo tường rào còn dễ dàng hơn, ta có thể thường xuyên tới gặp nàng.”

Trên khuôn mặt Lý Tuyết Trân tràn ngập nụ cười, có chút ngượng ngùng dời mắt đi, một lát sau lại nói: "Nhưng... Nhưng cũng không thể như vậy được."

Tần Tĩnh Nghiễm cũng chẳng quan tâm nhiều, lúc này hắn đang rất phấn khích: "A Trân, hôm nay ta đã mời bà mai đến nhà cầu hôn, Viễn thúc và Tô thẩm đều đã đồng ý, qua một thời gian nữa là có thể bàn chuyện hôn sự rồi!"

Lý Tuyết Trân gật đầu nhỏ giọng nói: "Thiếp biết."

Tần Tĩnh Nghiễn nhìn nàng ấy ngượng ngùng mỉm cười, ngón tay cậu chà vào nhau, một lát sau, cậu lại chà xát hai tay, chờ tới khi lòng bàn tay ấm lên thì duỗi tay vào trong cửa sổ, nắm lấy đầu bàn tay của Lý Tuyết Trân, nhẹ giọng nói: "A Trân, ta thật sự rất vui."

Tuy tay cậu đã ấm hơn một chút nhưng đối với Lý Tuyết Trân mà nói thì nó vẫn rất lạnh, nàng ấy lạnh đến mức hơi run, sau đó nhanh chóng duỗi tay còn lại nắm lấy hai tay của Tần Tĩnh Nghiễn, muốn giúp cậu sưởi ấm.

Tần Tĩnh Nghiễn cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của hai tay nàng ấy, vội vàng lên tiếng: “Đừng, tay ta lạnh lắm, sẽ làm nàng bị lạnh đấy.”

"Không sao, thiếp giúp chàng làm ấm!" Hai bàn tay thon trắng của Lý Tuyết Trân xoa xoa tay cậu, còn không ngừng hà hơi.

Tần Tĩnh Nghiễn nhìn bàn tay nhỏ nhắn chỉ bằng nửa bàn tay mình của nàng ấy đang che lấy bàn tay cậu, rồi lại nhìn hai má có hơi trắng nõn và… Đôi môi đỏ tươi, cậu sững sờ chốc lát, cổ họng không tự chủ chuyển động, cậu vội vàng dời tầm mắt, sau đó lại có chút không nhịn được. Cậu vẫn lại tiếp tục quan sát nàng ấy, nhưng lúc này thì ngược lại cậu không nhìn mặt nàng ấy nữa mà chỉ trực tiếp chăm chú nhìn ngón tay thon dài trắng nõn của nàng ấy, không dừng được mà cười ngây dại.

Lý Tuyết Trân ngẩng đầu khỏi tay cậu, đã đụng phải đôi mắt tràn ngập ý cười của cậu, thế là nàng ấy vô thức buông lỏng đôi tay.

Tần Tĩnh Nghiễn nhẹ xoa đầu ngón tay tự do của mình, không nhịn được giơ tay phủ lên khuôn mặt nàng.

Lý Tuyết Trân ngơ ngác nhìn cậu, chờ khi nàng ấy hoàn hồn lại thì sắc mặt đã ửng đỏ.

Cảm giác khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại trong tay mình đang dần dần nóng lên, Tần Tĩnh Nghiễn mới hậu tri hậu giác thả tay xuống, siết c.h.ặ.t t.a.y thành quyền rồi để lên môi ho nhẹ một tiếng.

Trong lúc nhất thời hai người cũng không nói gì nữa.

Vì bên ngoài vẫn đóng băng nên thời tiết cũng rất lạnh, đợi đến khi Lý Tuyết Trân hoàn hồn lại thì thấy Tần Tĩnh Nghiễn đứng ngoài cửa sổ đang khẽ run rẩy đôi chân.

Nàng ấy cũng chẳng kịp để ý gì khác, vội nói: "Chàng... Chàng không vào..." Nàng ấy cắn môi, nghĩ đến việc họ đã đính hôn, cũng chẳng sợ gì nên tiếp tục nói: "Vào ngồi một lát đi, bên ngoài quá... Quá lạnh rồi."

Tần Tĩnh Nghiễn nhìn đôi má ửng hồng của nàng ấy, ngẩn người một lúc rồi cười rạng rỡ: "Ngốc quá! Ta không lạnh, nên không vào đâu."

Lý Tuyết Trân hơi bĩu môi: "Ồ."

Lý Tuyết Trân nghĩ, mình nói như vậy có phải không tốt lắm không, dù sao thì bọn họ còn chưa thành hôn, chàng ấy có thấy... Thấy mình quá...

Tần Tĩnh Nghiễn thấy nàng ấy cúi đầu, vẻ mặt cực kỳ phiền não, thế là cậu lập tức xoa đầu nàng ấy, cười nói: "Nghĩ gì vậy? Nếu ta vào trong bị Viễn thúc và Tô thẩm bắt gặp, không cho nàng gả cho ta thì làm sao bây giờ?"

Lý Tuyết Trân nghe xong, lúc này mới mỉm cười trở lại, nói: "Sẽ không đâu, cha nương rất tôn trọng ý kiến của thiếp."

Tần Tĩnh Nghiễn cười đầy ẩn ý: "Đúng vậy, bọn họ rất tôn trọng nàng và nàng thích ta giống như ta, rất thích ta, ta đều biết!"

Lý Tuyết Trân giật mình vì vẻ mặt vô lại của cậu, nàng ấy phản ứng lại rồi vỗ tay cậu, lắp bắp nói: "Chàng... Chàng không biết xấu hổ!"

“Tuyết Trân? Tuyết Trân?”

Lý Tuyết Trân nghe thấy tiếng Tô Hà gõ cửa, vội vàng nói: "Nương thiếp đến tìm thiếp rồi, chàng..."

Tần Tĩnh Nghiễn cười với nàng: "Vậy ta đi trước, rảnh thì cùng Viễn thúc và Tô thẩm đến tiệm ăn lẩu."

“Được.”

Tần Tĩnh Nghiễn đi về phía bức tường hai bước, đột nhiên lại quay người đi đến trước cửa sổ, hai tay nâng mặt Lý Tuyết Trân rồi in một nụ hôn lên môi nàng ấy, sau đó cậu trèo lên bức tường, cậu ngồi trên bức tường quay đầu lại cười với Lý Tuyết Trân, nháy mắt một cái rồi mới nhảy xuống.

Lý Tuyết Trân che miệng mình, ngây người nhìn về phía bức tường, mãi đến khi Tô Hà mở cửa đi vào, nàng mới hoàn hồn.

“Nương… Nương, nương… Sao nương lại tới đây?”

Tô Hà thấy nàng ấy mở cửa sổ, đứng trước cửa sổ, khuôn mặt còn đỏ bừng khiến bà ấy không khỏi lo lắng, đưa tay lên trán nàng ấy sờ thử, nói: "Có phải con bị sốt rồi không, nha đầu này, trời lạnh thế này mà còn mở cửa sổ làm gì? Lần này bị nhiễm lạnh thì làm sao bây giờ!"

Lý Tuyết Trân lắc đầu: "Không có, nương, con... Vừa rồi con đi dạo bên ngoài với Tiểu Ngọc, về thấy nóng quá nên mở cửa sổ cho thoáng khí."

Tô Hà nghi ngờ hỏi: "Thật không?"

"Ai nha, thật mà! Con lừa nương làm gì."

Nói xong, thấy bà ấy không hỏi nữa, Lý Tuyết Trân đứng sau Tô Hà bóp vai cho bà ấy, thở phào nhẹ nhõm.

Tô Hà quay người nắm tay Lý Tuyết Trân, nói: "Hôm nay, A Nghiễn tìm người đến cầu hôn, nương biết con thích tiểu tử này, cha con và nương cũng thấy tiểu tử này là người không tệ, chúng ta đã đồng ý với nó, không lâu nữa, sẽ... Bàn chuyện cưới xin."

Lý Tuyết Trân gật đầu, nhẹ giọng nói: "Con biết rồi.”

Tô Hà nói tiếp: "Không phải lần trước Oản Oản nói muốn mở một hiệu sách cho A Nghiễn sao, nương và cha con nghĩ rằng, sau này khi các con thành hôn sẽ mua một căn nhà ở huyện để ở, sau khi hiệu sách đóng cửa, cũng không cần vội về nhà, hơn nữa cũng gần chúng ta hơn."

"Nương, chúng ta… Nương nói những điều này còn quá sớm."

Tô Hà xoa đầu nàng ấy, tiếp tục nói: "Cha nương chỉ có một nữ nhi như con, mua cho các con một căn nhà lớn, cũng coi như là của hồi môn."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Số ký tự: 0