Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Chương 148

Mộc Mộc Chi

2025-03-15 14:47:52

"Không phải, là A Quý bên cạnh gửi đến, đậu phụ hôm nay rất mềm!"

Giang Oản Oản gật đầu: "Con còn tưởng, sao nhà còn có đậu phụ."

Nghĩ đến tuyết lớn bên ngoài, Giang Oản Oản lại tiếp tục nói: "Tuyết rơi thế này, họ bán đậu phụ chiên sẽ vất vả hơn nhiều."

Tần Tĩnh Trì nói: "Không phải họ nói muốn cùng nhau mua một tiệm sao, hẳn cũng sắp rồi."

Giang Oản Oản gõ gõ đầu mình, cười nói: "Thiếp bận quá quên mất, còn nói sẽ dạy họ làm đồ nướng nữa!"

Tần Tĩnh Trì nghe thấy tiếng nàng gõ đầu, vội vàng xoa đầu nàng, trách móc: "Sao lại gõ đầu mình, không biết thương bản thân!"

Giang Oản Oản cười hì hì nhìn hắn, dựa vào vai hắn, cũng xoa đầu mình, cười nói: "Không đau mà! Không sao đâu."

Tần Tĩnh Trì bất đắc dĩ cười, hai tay xoa bóp má nàng: "Nàng này! Càng ngày càng giống nhi tử của chúng ta, đúng là một tiểu hài tử chưa lớn."

 "Ha ha ha..."

Giang Oản Oản liếc nhìn Tần Tĩnh Nghiễn đang trêu chọc ở bên cạnh, bĩu môi nhéo Tần Tĩnh Trì một cái: "Thiếp là người lớn, không phải hài tử!"

Tần Tĩnh Trì tiếp tục xoa bóp hai má trắng nõn của nàng: "Đúng vậy!"

"Không phải! Ôi trời! Phụ thân phụ mẫu mau nhìn hắn kìa! Chỉ biết bắt nạt con!"

Tần phụ Tần mẫu ở bên cạnh cười mà không nói, cũng không quản phu thê họ đùa giỡn thế nào, hai người này không phải đều giống hài tử sao, Đoàn Đoàn cũng không trẻ con như họ.

 Tần Tĩnh Nghiễn vừa ăn vừa nhìn Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản, trong mắt đầy vẻ ngưỡng mộ, không khỏi nghĩ đến Lý Tuyết Trân.

Giang Oản Oản thấy cậu ngây ngốc cười, nghi hoặc liếc nhìn Tần Tĩnh Trì, cười cái gì vậy?

“A Nghiễn! A Nghiễn?”

Tần Tĩnh Nghiễn phục hồi tinh thần lại: “Hả? Tẩu tử, sao vậy?”

“Đệ cười gì vậy?”

Tần Tĩnh Nghiễn nghe xong thì ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Đệ… Đệ nghĩ đến Tuyết Trân.”

Nghe cậu nói tới chỗ này, Giang Oản Oản mới nhớ, cười nói: “Đúng rồi, cha nương, ngày mai hai người đi chọn một ngày tốt đi, để đề nghị kết thông gia cho A Nghiễn của chúng ta.”

Đôi mắt Tần Tĩnh Nghiễn sáng lên: “Tẩu tử! Có thật không? Quá tốt rồi!”

Giang Oản Oản bất đắc dĩ nói: “Lúc này mới chỉ là đề nghị kết thông gia thôi, muốn bàn chuyện lập gia đình đoán chừng còn phải mất một khoảng thời gian thật lâu nữa đấy.”

Tần Tĩnh Nghiễn cười nói: “Có thể đính hôn trước là tốt rồi.”

Tần mẫu nói: “Vậy ngày mai nương và cha con, lập tức tìm người chọc ngày tốt, rồi lại đến mời bà mai Vương trong huyện.”

Bà mai Vương ở trong huyện đặc biệt có tiếng, những đôi phu thê nên duyên nhờ bà ấy mai mối đều rất hòa thuận, cho nên bà ấy cũng dần trở nên nổi danh.

Tần Tĩnh Nghiễn vui vẻ gật đầu: “Vâng, đa tạ nương!”

Tần Tĩnh Trì nói: “Sau này đệ đính hôn thì phải gánh vác trách nhiệm của mình rồi, sau này không chỉ có một mình đệ nữa, mà còn có nương tử, về sau còn có con, đệ cũng phải suy nghĩ thật kỹ cho chuyện tương lai."

Tần Tĩnh Nghiễn ngẫm nghĩ một lúc, nghiêm túc gật đầu: “Đệ biết rồi, a ca.”

Mấy ngày sau, một phu nhân trắng mập đã dẫn một người thanh niên mang tùng rương sính lễ đến Lý phủ.

Bà mai Vương nhìn bảng hiệu phía trên cửa của Lý phủ, hai chân đều có chút run rẩy, đây chính là nhà huyện lệnh đại nhân đấy!

Lúc đầu, khi nghe Tần phụ Tần mẫu muốn mời bà ấy đến nhà của huyện lệnh đại nhân để cầu hôn cho nhị nhị tử của họ, bà ấy còn tưởng mình nghe lầm, sau khi xác nhận đi xác nhận lại, bà ấy cũng không dám nhận lời. Nếu như không thành thì sẽ khiến huyện lệnh đại nhân không vui, nghĩ đến những điều này, bà ấy đã vội vàng từ chối.

Sau đó, Giang Oản Oản lại dẫn theo Tần Tĩnh Nghiễn đến tận cửa, cẩn thận nói rõ tình hình, đưa cho bà ấy một khoản tiền công hậu hĩnh, bà ấy mới miễn cưỡng nhận lời.

Quan trọng… Vẫn là do lời nói của Giang Oản Oản.

“Bà mai Vương, ngươi ngẫm nghĩ đi, nếu ngươi giúp chúng ta thành công việc hôn sự này, sau này danh tiếng của ngươi cũng xuôi tai, mọi người đều biết ngươi chính là người có thể mai mối cho thiên kim của nhà huyện lệnh đại nhân, tương lai người đến cửa mời ngươi giúp ta đoán chừng đều muốn đạp phá ngưỡng cửa.”

“Vả lại, đại nhân của huyện chúng ta cũng không phải là người không nói lý, ông ấy nhân thiện như vậy, sao có thể trách tội ngươi được chứ!”

Nghĩ đến đây, bà mai Vương cũng thêm phần can đảm, dù sao bà ấy cũng chẳng làm gì trái với lương tâm, hơn nữa, việc cầu hôn cũng là một chuyện đại hỷ, cho dù huyện lệnh không đồng ý, thì cũng... Cũng như Giang Oản Oản đã nói, sẽ không trách tội bà ấy, vả lại, nhị nhi tử của nhà họ Tần cầu hôn kia cũng là người tuấn tú lịch sự, cũng không tệ lắm!

Hoàn hồn lại, bà mai Vương tiến đến gần cửa lớn, vỗ vỗ ngực, thở phào, rồi mới bắt đầu gõ cửa.

Rất nhanh cửa đã được mở ra.

Tiểu Ngọc liếc nhìn nữ nhân bên ngoài, lại liếc nhìn những chiếc hộp đựng lễ vật sau lưng bà ấy, khóe miệng hơi cong lên, nhớ đến lời tiểu thư nhà mình nói rằng vị hôn phu tương lai của nàng ấy sắp đến cầu hôn, vội cười tươi đón bà mai Vương vào: "Mời ngài vào trong."

Vừa hay hôm nay Lý Viễn được nghỉ, ông ấy và Tô Hà ngồi nghiêm chỉnh ở chính giữa đại sảnh, bà mai Vương ngồi bên dưới, tay hơi run run, căng thẳng uống một ngụm trà, mới bắt đầu nói: "Đại nhân, hôm nay đến phủ đệ, là nghe nói tiểu thư nhà ngài đức hạnh nết na, dịu dàng hiền thục, xinh đẹp đoan trang. Nay có nhị nhi tử của nhà họ Tần tính tình lương thiện, dung mạo khôi ngô, hôm nay mang theo chút lễ vật, muốn cầu hôn tiểu thư nhà ngài. Mặc dù lễ vật đơn sơ nhưng vẫn mong ngài và phu nhân vui vẻ nhận, chỉ mong hai nhà có thể kết thành thông gia..."

Tiểu Ngọc kéo tay Lý Tuyết Trân ở cuối đại sảnh nhỏ giọng nói: “Tiểu thư tiểu thư, là cô gia! Là cô gia tới cầu hôn!”

Lý Tuyết Trân thẹn thùng nhìn nàng ấy, vỗ nhẹ nàng ấy một cái: “Còn… Còn chưa đính hôn đâu, cái gì… Cái gì mà cô gia, đừng… Đừng gọi bậy.”

Tiểu Ngọc che miệng nhỏ giọng trêu ghẹo nói: “Ôi trời, chuyện sớm hay muộn mà!”

Tô Hà nhấp một hợp trà, mở miệng nói: “Lão gia, ta biết nhị nhi tử của nhà họ Tần kia, là một tiểu lang quân tốt, ngài thấy thế nào?”

Lý Viễn thấy dáng vẻ bà ấy không kịp chờ đợi muốn đồng ý ngay, bất lực khẽ thở dài nói: “Phu nhân làm chủ là được.”

Khóe miệng Tô Hà khẽ nhếch, nói: “Bà mai Vương nhanh chóng trở về đến chỗ nhị nhi tử của nhà họ Tần, bảo hắn là lễ vật của hắn chúng ta đã nhận!”

Bà mai Vương nghe xong, nụ cười trên mặt bà ấy không lìm nén được nữa: “Hả! Được được được!”

Bà ấy không ngờ rằng, thế mà lại thành công! Ban đầu chỉ vì Giang Oản Oản nói động lòng nên muốn thử thôi, vậy mà... Vậy mà lại thành thật sao? Đó chính là thiên kim tiểu thư nhà huyện lệnh đấy! Chẳng lẽ vị tiểu thư kia dung mạo không như ý? Không không không, nghe nói dung mạo không tệ! Vậy thì có lẽ tính tình không tốt?

Bà mai Vương lắc đầu, mặc kệ, dù sao thì một người muốn cưới, một người cũng nguyện gả, giờ bà ấy đã làm thành mối hôn sự nhà huyện lệnh đại nhân, sau này có thể khoe khoang với người khác lâu lắm đây!

Tiếp đó lại quyết định qua mấy ngày nữa bàn bạc ngày cưới, bà mai Vương liền hớn hở ra khỏi cửa.

Đi trên phố, đầu ngẩng cao hơn, bà ấy đã mai mối cho nhà huyện lệnh đại nhân đấy!

Bước đến tiệm lẩu, bà mai Vương đi vào lập tức kéo nhóm người Giang Oản Oản nói: "Đã đồng ý rồi, đã đồng ý rồi! Các ngươi thật may mắn, gặp được ta, bà mai Vương, nếu không phải ta trước mặt huyện lệnh đại nhân không ngừng khen ngợi đệ đệ của nhà ngươi thì mối hôn sự này e rằng cũng khó thành!"

Giang Oản Oản giật khóe miệng, thở dài, thôi, đã đồng ý là tốt rồi: "Vậy thì thật vất vả cho bà mai Vương rồi, lại đây lại đây, ngươi mau ngồi xuống! Nếm thử lẩu của tiệm chúng ta, ngươi vẫn chưa ăn đúng không?”

Bà mai Vương nghe xong liền ngồi phịch xuống chiếc bàn trống bên cạnh đã được dọn dẹp sạch sẽ, cười nói: "Ta thực sự chưa từng ăn món này, hôm nay ta phải nếm thử cho bằng được!"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Số ký tự: 0