Xuyên Đến Năm 1992

Chương 9

Hướng Nam Thiên

2025-03-21 20:32:14

Lúc dì nói những điều này, tim tôi đau nhói từng đợt, không hiểu sao những điều ấy lại trùng khớp với những hình ảnh thường thoáng qua trong đầu tôi, khiến tôi buồn đến tột cùng.

 

Tôi nắm lấy tay dì, rất nghiêm túc nói: “Đúng vậy, dì à, dì là trụ cột trong nhà, mẹ con thì ngốc nghếch, không đáng tin, cậu thì quá thẳng tính, tất cả đều phải trông cậy vào dì.”

 

“Cho nên dì muốn chết, nhưng mỗi khi định làm vậy, dì lại rất sợ, dì nghĩ đến khi xuống dưới đó, bà ngoại sẽ mắng dì.” Dì nghẹn ngào nói: “Dì phải làm sao đây?”

 

Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y dì: “Vậy thì chúng ta cứ sống tốt, dì là chỗ dựa của họ, con sẽ là chỗ dựa của dì.”

 

“Nếu có một ngày, dì vẫn rời đi thì sao?”

 

Tôi kiên định nói: “Không đâu, con sẽ ở bên dì, không để dì rời đi.”

 

Tôi tuyệt đối sẽ không để dì ra đi.

 

Bảo vệ, đó là cách duy nhất để cứu dì.

 

Bất kỳ loại thuốc hay trị liệu nào cũng chỉ là phụ, yêu thương và đồng hành mới là con đường duy nhất.

 

Khi dì trầm cảm, tôi ở bên dì. Khi dì tuyệt vọng, tôi sẽ ở cạnh dì.

 

Tôi ở Thượng Hải gần hai tháng, tình trạng của dì quả nhiên đã khá hơn một chút. Đến giữa tháng Tám, dì thậm chí nửa đùa nửa thật kể về bệnh tình của mình cho mẹ tôi và cậu út biết.

 

Vừa nghe xong, họ lập tức hoảng hốt, bỏ hết mọi việc trong tay, nói sẽ đến Thượng Hải, khuyên thế nào cũng không được.

 

Cậu út nói: “Từ nhỏ đến lớn, toàn là mẹ và các chị chăm sóc em, bây giờ đến lượt em bảo vệ chị rồi.”

 

Mẹ tôi nói: “Chị à, chị giỏi giang, xuất sắc như vậy, nhưng em chưa từng nghĩ chị lại mệt mỏi đến thế. Chúng ta hãy tạm gác công việc lại, nghỉ ngơi cho tốt, áp lực lớn thì mình cùng nhau giảm bớt.”

 

Cậu út: “Đúng đó, chị đừng lo chuyện thu nhập gì cả, chị còn có bọn em mà.”

 

Dì cả nghe một lúc, mắt liền đỏ hoe.

 

Dì đối diện với điện thoại đang bật loa ngoài, chậm rãi nói: “Chị sẽ ổn thôi, mọi người yên tâm nhé.”

 

Cuối cùng, cuối cùng... tôi mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

 

Có lẽ nhân gian thật sự rất khổ, nhưng chỉ cần vượt qua được, thì cuối cùng cũng sẽ ngọt ngào, đúng không?

 

15

 

Chúng tôi thay phiên nhau chăm sóc dì cả, kéo dài gần một năm.

 

Tâm trạng của dì đã dần dần ổn định lại.

 

Tình trạng mất ngủ cũng đã cải thiện nhiều, trên mặt bắt đầu có nụ cười. Lần này đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói có thể giảm thuốc rồi.

 

Cả nhà chúng tôi cuối cùng cũng dần dần yên tâm trở lại.

 

Nhưng tôi lại cảm thấy có điều gì đó rất lạ.

 

Bởi vì suốt một năm nay, số lần tôi nhìn thấy ảo ảnh ngày càng nhiều.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi luôn nhìn thấy những cảnh tượng trong cuộc sống của họ, có những nỗi vất vả, cũng có những niềm hạnh phúc, vô số những mảnh ghép đời thường hiện lên trước mắt tôi.

 

Trong những hình ảnh ấy, tôi là mẹ của ba đứa trẻ ấy, tôi dốc toàn lực để gánh vác gia đình đó.

 

Có lúc cũng mệt mỏi rã rời, nhưng không dám khóc, càng không dám ngã xuống.

 

Vì chỉ cần tôi gục ngã, gia đình này cũng tan nát.

 

Cho đến một ngày, khi tôi tìm đồ trong phòng mẹ, tôi lục ra được những tấm ảnh cũ.

 

Vừa nhìn, tôi liền nhận ra ba đứa nhỏ trong ảnh.

 

Tôi bỗng nhiên hiểu ra, cảm giác quen thuộc trước đây đến từ đâu.

 

Thì ra đó là dì cả, mẹ tôi và cậu út lúc nhỏ!

 

Trong những ảo ảnh đó, tôi chính là bà ngoại… nhưng những điều đó quá chân thực, liệu đây thật sự chỉ là ảo ảnh sao?

 

Không lâu sau đó, một hôm dì Đinh gọi điện thoại, bảo chúng tôi qua nhà dì một chuyến, nói rằng ông Đinh bị bệnh rồi.

 

Khi nhận được điện thoại, tất cả chúng tôi đều rất bất ngờ.

 

Bởi vì sức khỏe của ông Đinh xưa nay luôn rất tốt, đến cảm cúm cũng hiếm khi mắc phải.

 

Dì Đinh đã gọi điện đến, chắc chắn không phải chuyện nhỏ.

 

Chúng tôi lập tức vội vàng chạy qua đó.

 

Nhà ông Đinh cách nhà dì cả không xa, là một căn nhà cổ ở Thượng Hải, trong sân rộng lớn trồng rất nhiều hoa.

 

Khi đến nơi, vừa nhìn liền thấy ông Đinh đang cầm ấm tưới nước đứng trong vườn, mặt đầy nét tươi cười, trông chẳng khác gì bình thường.

 

Trông hoàn toàn không giống người đang bị bệnh chút nào.

 

Tôi đang thấy kỳ lạ thì mẹ tôi khẽ nói: “Mọi người nhìn xem ông đang tưới cái gì kìa.”

 

Tôi nhìn kỹ, cũng giật mình, trong cái ấm đó chẳng có gì cả, nghiêng cả buổi mà không có một giọt nước nào.

 

Nhưng ông vẫn rất nghiêm túc, tưới xong bên này lại quay sang tưới bên kia, bận đến mồ hôi đầm đìa.

Nhất Phiến Băng Tâm

 

Dì Đinh thấy chúng tôi, vội vàng bước ra, vẻ mặt đầy lo lắng: “Vào trong rồi nói tiếp.”

 

Dì Đinh nói rằng ông Đinh đã bắt đầu có dấu hiệu bất thường từ nửa năm trước.

 

Ban đầu chỉ là hay quên, nhớ cái này thì quên cái kia, sau đó đầu óc bắt đầu lẫn lộn, nói năng lung tung, lẩm bẩm không ngừng, hoặc là im lặng không nói gì.

 

Có lần bật bếp lên rồi quên tắt, có lần ngơ ngác đứng giữa đường lớn, suýt nữa bị xe tông.

 

“Đã hai tháng rồi không dám để ông đến công ty nữa.” Dì Đinh lo lắng nói: “Lúc tỉnh táo cũng ngày càng ít đi.”

 

“Đã đưa đến bệnh viện khám chưa? Tuyệt đối đừng giấu bệnh sợ chữa.” Dì cả hỏi.

 

Dì Đinh gật đầu: “Đã đi khám rồi, bác sĩ nói là dấu hiệu đầu của bệnh Alzheimer, còn nói sau này sẽ càng ngày càng hay quên.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Đến Năm 1992

Số ký tự: 0