Chương 12
Thiêu Đao Tử
2025-03-19 14:15:48
Trong mắt họ, Đường Văn Khâm là một đứa trẻ ngoan ngoãn, nghe lời vô cùng.
Thành tích học tập xuất sắc, trường học và chuyên ngành cũng được chọn rất tốt—dường như việc Đường Văn Khâm quyết định học tại Đại học Bắc Kinh không phải là ý nguyện chủ quan của cậu ấy, mà là một sự sắp đặt đúng đắn từ những người đi trước.
“Văn Khâm cũng sắp tốt nghiệp rồi nhỉ? Ngành này của cháu tốt lắm, sau khi ra trường lương chắc cũng cao lắm chứ?”
Vốn luôn ôn hòa và nhã nhặn trước mặt người khác, Đường Văn Khâm lần đầu tiên để lộ sự châm chọc trong lời nói:
“Ừm, mười vạn.”
Bố tôi nghe vậy cảm thấy rất hãnh diện, còn chú Lưu cũng vừa kinh ngạc vừa đắc ý:
“Đấy, chọn ngành đúng thì kiếm tiền cũng dễ dàng hơn!”
Ông ta tò mò hỏi tiếp:
“Thế cháu vào bệnh viện làm gì?”
Đường Văn Khâm mặt không đổi sắc:
“Chém gió ạ.”
Không khí trở nên ngượng ngập, bố tôi vội vàng rót trà cho chú Lưu, cười gượng:
“Thằng bé đùa đấy! Đừng để bụng!”
Nhưng Đường Văn Khâm vẫn giữ nguyên vẻ nghiêm túc:
“Nhưng mà chị cháu bây giờ kiếm được không ít thật.”
Chắc hẳn bố tôi đã kể về tình hình của tôi trong mấy năm qua, chú Lưu cười gượng gạo, rồi nói lảng sang chuyện khác:
“Tiểu Tuyết đúng là rất chăm chỉ. Giờ công việc ổn định rồi, cũng nên nghĩ đến chuyện cá nhân đi thôi. Con gái mà, lấy chồng rồi bố mẹ cũng yên tâm hơn! Sang năm thế nào cũng phải có đôi có cặp mà về nhé!”
Tôi vừa định lên tiếng, thì Đường Văn Khâm đã thay tôi đáp trả:
“Nửa người về thôi, sợ dọa bác đấy ạ.”
Bố tôi cười gượng, cố đổi chủ đề, giục chúng tôi ra siêu thị mua đồ.
Trước khi ra khỏi cửa, tôi tình cờ nhìn lướt qua màn hình điện thoại của Đường Văn Khâm, thấy trên đó hiển thị một tệp tin có tiêu đề “Tài liệu đối phó với những họ hàng thích châm chọc”, không nhịn được mà bật cười.
Dưới ánh nắng rực rỡ, tôi nghe thấy tiếng mèo con kêu khe khẽ trong bụi cỏ.
Mơ hồ nhớ lại trong giấc mơ về tương lai, cũng chính vào Tết năm đó, tôi bị bầu không khí ngột ngạt trong nhà đè nén đến mức không thở nổi, xuống dưới đi dạo thì tình cờ gặp được “Giang Tự Do”.
Y hệt trong mơ, một chú mèo tam thể nhỏ bé, toàn thân trắng muốt, chỉ có trên đầu là một nhúm lông đen vàng xen kẽ.
Cô mèo nhỏ cọ cọ vào người tôi một cách thân thiết, tôi bế nó lên, dưới ánh mặt trời, bộ lông óng ánh như phủ một lớp ánh sáng mờ.
“Giang Tự Do, theo chị về nhà đi. Về nhà của chị ở Bắc Kinh!”
Lần này, sẽ không có ai làm tổn thương em nữa.
Mùng Năm Tết, bố mẹ bắt đầu sắp xếp các buổi xem mắt cho tôi.
Tôi chịu hết nổi, ôm lấy Giang Tự Do, rời khỏi nhà, quay về căn hộ thuê của tôi ở Bắc Kinh.
09
Năm tôi ba mươi tuổi, các cô gái trong ký túc xá của chúng tôi cuối cùng cũng được đoàn tụ.
Tần Thời Nguyệt đã gây dựng được một studio quảng cáo sáng tạo nhỏ, hiện tại đang chuẩn bị đính hôn.
Chồng sắp cưới của cô ấy là một người đàn ông đáng tin cậy, trong mắt chỉ có cô ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Lương Phán Chương đã thuận lợi tốt nghiệp tiến sĩ, có một người bạn đời vô cùng xuất sắc.
Hai em gái của cô ấy, một người đang chuẩn bị thi cao học, người còn lại đã thực tập tại một tập đoàn công nghệ lớn.
Còn tôi và Vương Cẩn Ngọc, là hai người duy nhất trong nhóm vẫn còn độc thân.
Tôi tưởng rằng cô ấy sẽ đồng cảnh ngộ với mình, nên bắt đầu than thở với cô ấy.
“Tớ cứ nghĩ rằng, chỉ cần đạt được chút thành tựu trong công việc, kiếm được một khoản tiền, thì có thể thoát khỏi sự trói buộc. Nhưng không ngờ, tớ vẫn phải phiền não vì chuyện bố mẹ thúc giục kết hôn, vẫn không thể thoát ra khỏi cái vòng luẩn quẩn với gia đình nguyên sinh.”
Vương Cẩn Ngọc rót cho tôi một ly rượu:
“Tuyết Nhi, cậu đã bao giờ nghĩ rằng, thật ra cậu không cần phải chứng minh điều gì với họ không? Kể cả sự xuất sắc của cậu?”
Tôi ngẩn người, ngước mắt nhìn cô ấy.
Cô ấy nhẹ nhàng nói:
“Tớ nhận ra từ hồi đại học, cậu rất để ý đến việc mình có giỏi hay không, rất nóng lòng muốn chứng minh với bố mẹ rằng lựa chọn của cậu là đúng. Nhưng…”
“Ngoại trừ vi phạm pháp luật, thì con đường nào lại chắc chắn là sai?”
“Cách cậu định nghĩa sự xuất sắc, và cách họ định nghĩa sự xuất sắc, có lẽ vốn dĩ chẳng giống nhau.”
Cô ấy tiếp tục:
“Lùi một bước mà nói, kể cả khi cậu không xuất sắc, chỉ có một công việc bình thường, thu nhập bình thường, thì chẳng lẽ cậu không có quyền từ chối bước vào hôn nhân khi bản thân chưa thực sự sẵn sàng sao?”
Những lời nói ấy như một tiếng sấm, đánh thức tôi khỏi vòng luẩn quẩn tự chứng minh bản thân.
Phải rồi.
Nhất Phiến Băng Tâm
Ai đã đặt ra tiêu chuẩn cho sự xuất sắc?
Ai lại tước đoạt quyền lựa chọn bước vào hôn nhân của những cô gái bình thường?
Năm 31 tuổi, tôi đệ đơn từ chức với chị Minh Nguyệt.
Tôi quyết định thi cao học ngành sáng tác điện ảnh, nâng cao trình độ chuyên môn, bù đắp những thiếu sót mà năm đó chị Minh Nguyệt đã chỉ ra.
Chị ấy rất vui mừng, phê duyệt đơn thôi việc của tôi, rồi nhiệt tình ôm lấy tôi, khẽ thì thầm bên tai:
“Giang Tuyết, hãy bay đi.
“Mạnh dạn theo đuổi những gì em muốn.”
Giống như trong bài hát—
Chim trời phá tan tầng mây, tìm kiếm trong bầu trời rộng lớn.
Một vòng tay xanh thẳm.
Dù có đánh rơi những chiếc lông vũ, cũng tuyệt đối không cầu xin.
Dù bản thân nhỏ bé.
Đôi cánh vẫy lên cơn bão, gào thét giữa trời cao.
Nhìn trời xanh mây nhạt.
Dù trôi dạt trong biển người, cuối cùng cũng sẽ tìm thấy.
Hòn đảo thuộc về riêng mình.
(End)
Thành tích học tập xuất sắc, trường học và chuyên ngành cũng được chọn rất tốt—dường như việc Đường Văn Khâm quyết định học tại Đại học Bắc Kinh không phải là ý nguyện chủ quan của cậu ấy, mà là một sự sắp đặt đúng đắn từ những người đi trước.
“Văn Khâm cũng sắp tốt nghiệp rồi nhỉ? Ngành này của cháu tốt lắm, sau khi ra trường lương chắc cũng cao lắm chứ?”
Vốn luôn ôn hòa và nhã nhặn trước mặt người khác, Đường Văn Khâm lần đầu tiên để lộ sự châm chọc trong lời nói:
“Ừm, mười vạn.”
Bố tôi nghe vậy cảm thấy rất hãnh diện, còn chú Lưu cũng vừa kinh ngạc vừa đắc ý:
“Đấy, chọn ngành đúng thì kiếm tiền cũng dễ dàng hơn!”
Ông ta tò mò hỏi tiếp:
“Thế cháu vào bệnh viện làm gì?”
Đường Văn Khâm mặt không đổi sắc:
“Chém gió ạ.”
Không khí trở nên ngượng ngập, bố tôi vội vàng rót trà cho chú Lưu, cười gượng:
“Thằng bé đùa đấy! Đừng để bụng!”
Nhưng Đường Văn Khâm vẫn giữ nguyên vẻ nghiêm túc:
“Nhưng mà chị cháu bây giờ kiếm được không ít thật.”
Chắc hẳn bố tôi đã kể về tình hình của tôi trong mấy năm qua, chú Lưu cười gượng gạo, rồi nói lảng sang chuyện khác:
“Tiểu Tuyết đúng là rất chăm chỉ. Giờ công việc ổn định rồi, cũng nên nghĩ đến chuyện cá nhân đi thôi. Con gái mà, lấy chồng rồi bố mẹ cũng yên tâm hơn! Sang năm thế nào cũng phải có đôi có cặp mà về nhé!”
Tôi vừa định lên tiếng, thì Đường Văn Khâm đã thay tôi đáp trả:
“Nửa người về thôi, sợ dọa bác đấy ạ.”
Bố tôi cười gượng, cố đổi chủ đề, giục chúng tôi ra siêu thị mua đồ.
Trước khi ra khỏi cửa, tôi tình cờ nhìn lướt qua màn hình điện thoại của Đường Văn Khâm, thấy trên đó hiển thị một tệp tin có tiêu đề “Tài liệu đối phó với những họ hàng thích châm chọc”, không nhịn được mà bật cười.
Dưới ánh nắng rực rỡ, tôi nghe thấy tiếng mèo con kêu khe khẽ trong bụi cỏ.
Mơ hồ nhớ lại trong giấc mơ về tương lai, cũng chính vào Tết năm đó, tôi bị bầu không khí ngột ngạt trong nhà đè nén đến mức không thở nổi, xuống dưới đi dạo thì tình cờ gặp được “Giang Tự Do”.
Y hệt trong mơ, một chú mèo tam thể nhỏ bé, toàn thân trắng muốt, chỉ có trên đầu là một nhúm lông đen vàng xen kẽ.
Cô mèo nhỏ cọ cọ vào người tôi một cách thân thiết, tôi bế nó lên, dưới ánh mặt trời, bộ lông óng ánh như phủ một lớp ánh sáng mờ.
“Giang Tự Do, theo chị về nhà đi. Về nhà của chị ở Bắc Kinh!”
Lần này, sẽ không có ai làm tổn thương em nữa.
Mùng Năm Tết, bố mẹ bắt đầu sắp xếp các buổi xem mắt cho tôi.
Tôi chịu hết nổi, ôm lấy Giang Tự Do, rời khỏi nhà, quay về căn hộ thuê của tôi ở Bắc Kinh.
09
Năm tôi ba mươi tuổi, các cô gái trong ký túc xá của chúng tôi cuối cùng cũng được đoàn tụ.
Tần Thời Nguyệt đã gây dựng được một studio quảng cáo sáng tạo nhỏ, hiện tại đang chuẩn bị đính hôn.
Chồng sắp cưới của cô ấy là một người đàn ông đáng tin cậy, trong mắt chỉ có cô ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Lương Phán Chương đã thuận lợi tốt nghiệp tiến sĩ, có một người bạn đời vô cùng xuất sắc.
Hai em gái của cô ấy, một người đang chuẩn bị thi cao học, người còn lại đã thực tập tại một tập đoàn công nghệ lớn.
Còn tôi và Vương Cẩn Ngọc, là hai người duy nhất trong nhóm vẫn còn độc thân.
Tôi tưởng rằng cô ấy sẽ đồng cảnh ngộ với mình, nên bắt đầu than thở với cô ấy.
“Tớ cứ nghĩ rằng, chỉ cần đạt được chút thành tựu trong công việc, kiếm được một khoản tiền, thì có thể thoát khỏi sự trói buộc. Nhưng không ngờ, tớ vẫn phải phiền não vì chuyện bố mẹ thúc giục kết hôn, vẫn không thể thoát ra khỏi cái vòng luẩn quẩn với gia đình nguyên sinh.”
Vương Cẩn Ngọc rót cho tôi một ly rượu:
“Tuyết Nhi, cậu đã bao giờ nghĩ rằng, thật ra cậu không cần phải chứng minh điều gì với họ không? Kể cả sự xuất sắc của cậu?”
Tôi ngẩn người, ngước mắt nhìn cô ấy.
Cô ấy nhẹ nhàng nói:
“Tớ nhận ra từ hồi đại học, cậu rất để ý đến việc mình có giỏi hay không, rất nóng lòng muốn chứng minh với bố mẹ rằng lựa chọn của cậu là đúng. Nhưng…”
“Ngoại trừ vi phạm pháp luật, thì con đường nào lại chắc chắn là sai?”
“Cách cậu định nghĩa sự xuất sắc, và cách họ định nghĩa sự xuất sắc, có lẽ vốn dĩ chẳng giống nhau.”
Cô ấy tiếp tục:
“Lùi một bước mà nói, kể cả khi cậu không xuất sắc, chỉ có một công việc bình thường, thu nhập bình thường, thì chẳng lẽ cậu không có quyền từ chối bước vào hôn nhân khi bản thân chưa thực sự sẵn sàng sao?”
Những lời nói ấy như một tiếng sấm, đánh thức tôi khỏi vòng luẩn quẩn tự chứng minh bản thân.
Phải rồi.
Nhất Phiến Băng Tâm
Ai đã đặt ra tiêu chuẩn cho sự xuất sắc?
Ai lại tước đoạt quyền lựa chọn bước vào hôn nhân của những cô gái bình thường?
Năm 31 tuổi, tôi đệ đơn từ chức với chị Minh Nguyệt.
Tôi quyết định thi cao học ngành sáng tác điện ảnh, nâng cao trình độ chuyên môn, bù đắp những thiếu sót mà năm đó chị Minh Nguyệt đã chỉ ra.
Chị ấy rất vui mừng, phê duyệt đơn thôi việc của tôi, rồi nhiệt tình ôm lấy tôi, khẽ thì thầm bên tai:
“Giang Tuyết, hãy bay đi.
“Mạnh dạn theo đuổi những gì em muốn.”
Giống như trong bài hát—
Chim trời phá tan tầng mây, tìm kiếm trong bầu trời rộng lớn.
Một vòng tay xanh thẳm.
Dù có đánh rơi những chiếc lông vũ, cũng tuyệt đối không cầu xin.
Dù bản thân nhỏ bé.
Đôi cánh vẫy lên cơn bão, gào thét giữa trời cao.
Nhìn trời xanh mây nhạt.
Dù trôi dạt trong biển người, cuối cùng cũng sẽ tìm thấy.
Hòn đảo thuộc về riêng mình.
(End)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro