Vương Quyền Tình Thù, Tình Yêu Kết Trái

Chương 16

Đang cập nhật

2025-03-19 14:15:29

Tần Diễm chắp tay hành lễ với ta: “Ân đức của công chúa, Tần Diễm đời đời không quên. Nếu có một ngày công chúa cần ta giúp đỡ, ta nhất định sẽ dốc hết sức mình, không chối từ.”



Nghĩ một chút, tôi nhìn Tần Diễm: “Quả thật có một việc, cần ngươi giúp đỡ.”



Nửa tháng sau, loạn Vinh Vương cuối cùng cũng lắng xuống.



An Tùng cấu kết với phản nghịch, lại hãm hại trung lương, đã bị Nhiếp chính vương xử tử tại chỗ. Phu nhân Lý thị cùng con gái An Oánh bị liên lụy, ngay trong ngày bị đưa vào Như Ý Quán làm kỹ nữ. Những triều thần khác có liên quan đến vụ án Vinh Vương cũng bị cách chức, xử tử. Màn mây đen bao phủ Thượng Kinh dần dần tan biến.



Sáng sớm hôm đó, Nguyên Chiêu phong Tạ Ngọc Trần làm Tiêu Kỵ đại tướng quân, dẫn binh trấn thủ Nam Cảnh trước mặt bá quan văn võ.



“Nhiếp chính vương trung thành với đất nước, văn võ song toàn, trẫm chỉ tin tưởng ngươi.”



Từng chữ từng câu Nguyên Chiêu nói, đều là ta dạy. Bởi vì ta nói: "Giờ Vinh Vương đã bị trừ khử, giữ Tạ Ngọc Trần lại cũng vô dụng, trở về Nam Cảnh càng dễ dàng ra tay."







Lúc giao mùa xuân hạ, Tạ Ngọc Trần chuẩn bị xuất phát. Ta lén lút đi theo phía sau.



Theo hắn vượt qua ngàn dặm, từ Thượng Kinh đến Nam Cảnh.



Ngoài dự đoán, Tạ Ngọc Trần khi nhìn thấy ta không hề ngạc nhiên. Chỉ hỏi: “Sao ngươi lại đến đây?”



Dưới ánh mắt của mọi người, ta nâng cằm hắn: “Không nỡ xa ngươi, nên đến thôi.”



Đàn ông trong quân doanh đều thẳng thắn. Họ không biết ta là công chúa, chỉ thấy ta và Tạ Ngọc Trần suốt ngày bên nhau, liền tưởng ta là phu nhân của hắn.



“Phu nhân, tướng quân lại nổi giận rồi, người mau dỗ dành đi.”



“Phu nhân, tướng quân lại phạt ta vác bao cát, người cứu ta với.”



“Phu nhân, tướng quân lại đánh nhau với Thẩm phó tướng rồi! Người mau đi xem!”



“Phu nhân…”



Trong mắt họ, ta là dòng nước duy nhất trên thế gian có thể dập tắt ngọn lửa Tạ Ngọc Trần.



Ta rất vui vẻ với điều đó.



Một hôm, ta hỏi Tạ Ngọc Trần: “Ngươi có nghe thấy nửa tháng nay bọn họ gọi ta là gì không?”



Tạ Ngọc Trần nhìn binh thư trong tay, không ngẩng đầu lên.



“Nghe thấy rồi.”



Ta bĩu môi: “Tiếng ‘Tạ phu nhân’ của bọn họ nghe thật hay, nếu sau này ngươi cưới vợ, bọn họ cũng sẽ gọi nàng ấy là Tạ phu nhân sao?”



Tạ Ngọc Trần lúc này mới ngẩng đầu lên. Khi nhìn ta, hắn hơi nhướn mày.



“Dù sao cũng là gọi ngươi, nếu ngươi thích, sau này cứ để bọn họ gọi ngươi là ‘Tạ phu nhân’ từ lúc ngươi tỉnh dậy.”



Ở quân doanh, ta và Tạ Ngọc Trần như trở về sáu năm trước.



Nếu không phải có người ở Thượng Kinh thường xuyên lén lút gửi thư đến, ta thật sự có ảo giác đã thành thân với Tạ Ngọc Trần.



Một ngày mùa xuân, ta đích thân xuống bếp làm một bàn thức ăn.



Chờ đến khi Tạ Ngọc Trần luyện binh trở về. Nhìn thấy thức ăn nóng hổi trong lều, hắn có chút sững sờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Sau đó, hắn chú ý đến vò rượu trên bàn: “Lần này trong rượu không có thuốc chứ?”



Ta rót cho hắn một chén rượu: “Có. Nhưng lần này, là thuốc độc.”



Tay Tạ Ngọc Trần đang cầm chén rượu khựng lại.



Ta cười nói: “Đùa ngươi thôi. Là rượu hoa diên vĩ tự ta ủ, đặc biệt mang từ Thượng Kinh đến cho ngươi nếm thử.”



Tạ Ngọc Trần gật đầu, không chút do dự ngửa đầu uống cạn chén rượu. Lại nói: “Rượu này vào miệng ngọt ngào, tay nghề của ngươi không tệ.”



Hắn uống liền mấy chén, dường như rất thích rượu hoa diên vĩ này.



Không lâu sau, bên ngoài quân trướng đột nhiên có tiếng động lạ, hình như có người đang giao đấu.



Tạ Ngọc Trần đặt chén rượu xuống: “Ta ra xem sao.”



Vừa vén rèm lên, hắn liền thấy Thẩm Yến bị trói chặt bằng dây thừng, đang quỳ gối bên ngoài quân trướng. Những tướng sĩ khác cũng nằm la liệt trên mặt đất, không biết sống c.h.ế.t ra sao.



[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Thấy vậy, Tạ Ngọc Trần quay người đi lấy cây thương hồng anh.



Hắn nói: “Minh Nguyệt, đừng sợ.”



Nhưng ngay khi tay hắn sắp chạm vào thân thương.



Đột nhiên, hắn khuỵu gối xuống, quỳ trên mặt đất.



Ta nhìn Tạ Ngọc Trần cố gắng đứng dậy, nhưng dù thế nào cũng không thể đứng lên được.



Lúc này, tên tướng sĩ vẫn luôn đứng trong góc bước lên một bước. Hắn đưa tay lên mặt, chậm rãi xé bỏ lớp mặt nạ da người.



Lộ ra khuôn mặt của Tào Nội thị.



“Chúc mừng Điện hạ, không phụ sự phó thác của Bệ hạ.”



Ta tùy ý ném chén rượu hoa diên vĩ xuống đất. Chén rượu vỡ tan tành.



“Trói Tạ Ngọc Trần lại, canh giữ cẩn thận. Ta muốn tự tay g.i.ế.c hắn.”



Tạ Ngọc Trần từng có một mái ấm.



Mỗi khi tan triều trở về, đều có Nguyên Minh Nguyệt nghiêng người uống rượu trong sân.



Nàng thích uống rượu.



Tạ Ngọc Trần bèn cùng nàng ủ rất nhiều rượu hoa diên vĩ, chôn dưới gốc cây.



Hắn nhìn Nguyên Minh Nguyệt nô đùa, nghe nàng kể những chuyện kỳ lạ, rồi đút cho nàng ăn một quả nho. Sau đó ôm nàng, hôn nàng.



Cùng nàng đàn hát, hoan ái.



Thế nhưng, khi Tạ Ngọc Trần mở mắt ra lần nữa, những cảnh tượng tốt đẹp kia đều tan biến trong chớp mắt.



Trước mắt hắn, chỉ có nhà tù âm u.



Tạ Ngọc Trần lúc này mới nhận ra, thì ra đó chỉ là một giấc mơ.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Quyền Tình Thù, Tình Yêu Kết Trái

Số ký tự: 0