Vương Quyền Tình Thù, Tình Yêu Kết Trái
Chương 12
Đang cập nhật
2025-03-19 14:15:29
Ta vốn có tật xấu thích xem trò vui. Thật sự không nhịn được, ta liền thò đầu ra theo hướng phát ra tiếng nói. Chỉ thấy mấy vị tiểu thư mặc hoa phục đang vây quanh một chỗ. Cô nàng tên là An Ninh bị bọn họ chặn ở giữa, cô độc không nơi nương tựa.
Cách một khoảng, ta hơi nheo mắt, lại cẩn thận nhìn kỹ khuôn mặt của An Ninh. Đột nhiên, ta nhớ lại đêm giao thừa, một thiếu niên cầm kẹo hồ lô, cùng một thiếu nữ nhào vào lòng hắn. Thì ra là nàng ấy.
"Đây là do mẫu thân ta tự tay may cho ta, không phải ta ăn trộm của ngươi!" An Ninh ngẩng đầu lên, run giọng phản bác.
"Mẫu thân ngươi?" Lúc này, vị tiểu thư đang nói chuyện làm ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ: "Ồ, ta nhớ ra rồi. Chính là nữ nhi của tội thần, dung mạo tầm thường, cả ngày chỉ biết múa đao lộng thương, rồi bị phụ thân ta giáng xuống làm thiếp thất?"
An Ninh dùng giọng điệu gần như sắp khóc mà gào lên: "An Oánh, ngươi nói bậy! Mẫu thân ta không phải là thiếp! Ta cũng không có ăn trộm quần áo của ngươi!"
Vừa dứt lời, "Chát" một tiếng. Cái tát của An Oánh giáng mạnh vào bên má An Ninh, để lại dấu tay đỏ tươi.
"Ngươi chỉ là một thứ con riêng, còn dám lớn tiếng với ta? Nếu ngươi ngoan ngoãn thừa nhận là đã ăn trộm quần áo của ta, lại quỳ xuống cầu xin ta tha thứ, ta có thể không nói chuyện này cho phụ thân biết. Nếu không, ngươi cứ chờ mà bị phụ thân phạt quỳ trong từ đường ba ngày ba đêm. An Ninh, đêm giao thừa ngươi lén chạy ra ngoài bị phụ thân phát hiện, mẫu thân ngươi còn liều c.h.ế.t cầu xin cho ngươi, bây giờ mẫu thân ngươi đã c.h.ế.t rồi, không biết còn ai có thể cầu xin cho ngươi đây?"
An Ninh vẫn nhất quyết không chịu cúi đầu nhận lỗi. Mấy vị tiểu thư kia liền cùng nhau tiến lên xé quần áo của nàng ấy.
Ta đi xuyên qua bụi cây, thẳng đến sau lưng An Oánh, đưa tay túm lấy búi tóc của nàng ta. An Oánh đau kêu lên: "Kẻ nào không biết điều!"
Nàng ta không thể phản kháng, chỉ có thể ôm đầu, mặc cho ta kéo nàng ta ra bờ ao. Tiếp đó, ta đột nhiên dùng sức, đẩy An Oánh xuống ao sen bên cạnh đình dưỡng tâm.
"Ùm..."
An Oánh nhắm chặt mắt, vùng vẫy lung tung trong ao. Ta "A" lên một tiếng, rồi lại nói: "Xin lỗi, nhận nhầm người rồi, ta còn tưởng là bà tám nào lọt vào Vinh Vương phủ chứ."
An Oánh bị sặc nước, uống mấy ngụm nước ao. Nước ao đầu xuân lạnh thấu xương, nàng ta run rẩy đứng thẳng người trong ao. Ta giả vờ ngạc nhiên: "An Oánh, quần áo của ngươi..."
Nghe vậy, An Oánh lộ vẻ kinh hoàng cúi đầu nhìn xuống. Chỉ thấy bộ y phục lộng lẫy ban đầu của nàng ta dính đầy rong rêu xanh biếc, có vài chỗ còn dính bùn đất dưới đáy ao. Cực kỳ chật vật.
"Cả người ngươi đều ướt hết rồi." Nói xong, ta che miệng che mũi: "Ừm, còn hơi hôi nữa. Nếu bị Quận chúa nhìn thấy, thì phải làm sao? Nhân lúc chưa khai tiệc, An Oánh, ngươi mau đi thay quần áo đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
An Oánh gỡ rong rêu trên người xuống, cười lạnh một tiếng.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
"Ta còn tưởng là ai, thì ra là vị Công chúa Minh Nguyệt cả ngày ra vào chốn trụy lạc." Như nói đến chuyện gì buồn cười, vẻ mặt chế giễu của nàng ta càng rõ hơn. "Cả Thượng Kinh ai mà không biết, mười hai tuổi ngươi mới được đón về hoàng cung, thân thế không rõ ràng, nói không chừng chỉ là một đứa con hoang nhận nhầm làm công chúa!"
Lúc này, phía sau ta, có tiếng bước chân từ xa đến gần. Theo sau đó là giọng nói lạnh lùng của Tạ Ngọc Trần.
"An Oánh có lời lẽ bất kính với Công chúa Minh Nguyệt. Người đâu, vớt nàng ta lên khỏi ao, rồi lấy trượng hình, tay trái tay phải mỗi bên đánh ba mươi trượng."
Ta quay người lại, dùng giọng nói mà An Oánh có thể nghe thấy hỏi: "Trượng hình mà Nhiếp chính vương nói là loại có thân trượng đầy đinh nhọn sao?"
Tạ Ngọc Trần gật đầu: "Đúng vậy." Rồi lại nói: "Nhưng An tiểu thư yên tâm, trượng hình đó cũng chỉ lột một lớp da thôi, về nhà tĩnh dưỡng vài tháng là khỏi."
An Oánh trong ao run rẩy dữ dội hơn.
Cách đó không xa, một người đàn ông trung niên đang nhanh chóng đi về phía này. Ta nhận ra hắn. Đó là An Tùng, Thượng thư Bộ binh. Hắn chắp tay hành lễ với ta và Tạ Ngọc Trần: "Không biết tiểu nữ nhà ta đã đắc tội gì với Công chúa và Vương gia?"
Tạ Ngọc Trần thản nhiên nói: "Không ngờ An đại nhân học rộng tài cao, vậy mà lại dạy ra được một đứa con gái như An Oánh, không biết lễ nghĩa, có mắt như mù."
An Tùng sững sờ: "Oánh nhi ngày thường rất nghe lời hiểu chuyện, lại hiền thục lễ phép, nhất định là có hiểu lầm."
Nhưng dù sao cũng kiêng dè "ác danh" của Tạ Ngọc Trần. An Tùng nhìn sắc mặt của Tạ Ngọc Trần, rồi quay sang nhìn An Oánh đang ở trong ao.
"Dù thế nào đi nữa, Oánh nhi, con hãy mau xin lỗi Công chúa."
"Con không xin lỗi!" An Oánh khóc lóc thảm thiết, dùng sức đập nước: "Con không nói sai!"
"Nếu đã vậy." Tạ Ngọc Trần giơ tay lên, liền có hai tùy tùng cao to lực lưỡng tiến lên nghe theo sai khiến.
"Đánh cho ta, đánh đến khi nào An tiểu thư chịu xin lỗi Công chúa thì thôi."
Cách một khoảng, ta hơi nheo mắt, lại cẩn thận nhìn kỹ khuôn mặt của An Ninh. Đột nhiên, ta nhớ lại đêm giao thừa, một thiếu niên cầm kẹo hồ lô, cùng một thiếu nữ nhào vào lòng hắn. Thì ra là nàng ấy.
"Đây là do mẫu thân ta tự tay may cho ta, không phải ta ăn trộm của ngươi!" An Ninh ngẩng đầu lên, run giọng phản bác.
"Mẫu thân ngươi?" Lúc này, vị tiểu thư đang nói chuyện làm ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ: "Ồ, ta nhớ ra rồi. Chính là nữ nhi của tội thần, dung mạo tầm thường, cả ngày chỉ biết múa đao lộng thương, rồi bị phụ thân ta giáng xuống làm thiếp thất?"
An Ninh dùng giọng điệu gần như sắp khóc mà gào lên: "An Oánh, ngươi nói bậy! Mẫu thân ta không phải là thiếp! Ta cũng không có ăn trộm quần áo của ngươi!"
Vừa dứt lời, "Chát" một tiếng. Cái tát của An Oánh giáng mạnh vào bên má An Ninh, để lại dấu tay đỏ tươi.
"Ngươi chỉ là một thứ con riêng, còn dám lớn tiếng với ta? Nếu ngươi ngoan ngoãn thừa nhận là đã ăn trộm quần áo của ta, lại quỳ xuống cầu xin ta tha thứ, ta có thể không nói chuyện này cho phụ thân biết. Nếu không, ngươi cứ chờ mà bị phụ thân phạt quỳ trong từ đường ba ngày ba đêm. An Ninh, đêm giao thừa ngươi lén chạy ra ngoài bị phụ thân phát hiện, mẫu thân ngươi còn liều c.h.ế.t cầu xin cho ngươi, bây giờ mẫu thân ngươi đã c.h.ế.t rồi, không biết còn ai có thể cầu xin cho ngươi đây?"
An Ninh vẫn nhất quyết không chịu cúi đầu nhận lỗi. Mấy vị tiểu thư kia liền cùng nhau tiến lên xé quần áo của nàng ấy.
Ta đi xuyên qua bụi cây, thẳng đến sau lưng An Oánh, đưa tay túm lấy búi tóc của nàng ta. An Oánh đau kêu lên: "Kẻ nào không biết điều!"
Nàng ta không thể phản kháng, chỉ có thể ôm đầu, mặc cho ta kéo nàng ta ra bờ ao. Tiếp đó, ta đột nhiên dùng sức, đẩy An Oánh xuống ao sen bên cạnh đình dưỡng tâm.
"Ùm..."
An Oánh nhắm chặt mắt, vùng vẫy lung tung trong ao. Ta "A" lên một tiếng, rồi lại nói: "Xin lỗi, nhận nhầm người rồi, ta còn tưởng là bà tám nào lọt vào Vinh Vương phủ chứ."
An Oánh bị sặc nước, uống mấy ngụm nước ao. Nước ao đầu xuân lạnh thấu xương, nàng ta run rẩy đứng thẳng người trong ao. Ta giả vờ ngạc nhiên: "An Oánh, quần áo của ngươi..."
Nghe vậy, An Oánh lộ vẻ kinh hoàng cúi đầu nhìn xuống. Chỉ thấy bộ y phục lộng lẫy ban đầu của nàng ta dính đầy rong rêu xanh biếc, có vài chỗ còn dính bùn đất dưới đáy ao. Cực kỳ chật vật.
"Cả người ngươi đều ướt hết rồi." Nói xong, ta che miệng che mũi: "Ừm, còn hơi hôi nữa. Nếu bị Quận chúa nhìn thấy, thì phải làm sao? Nhân lúc chưa khai tiệc, An Oánh, ngươi mau đi thay quần áo đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
An Oánh gỡ rong rêu trên người xuống, cười lạnh một tiếng.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
"Ta còn tưởng là ai, thì ra là vị Công chúa Minh Nguyệt cả ngày ra vào chốn trụy lạc." Như nói đến chuyện gì buồn cười, vẻ mặt chế giễu của nàng ta càng rõ hơn. "Cả Thượng Kinh ai mà không biết, mười hai tuổi ngươi mới được đón về hoàng cung, thân thế không rõ ràng, nói không chừng chỉ là một đứa con hoang nhận nhầm làm công chúa!"
Lúc này, phía sau ta, có tiếng bước chân từ xa đến gần. Theo sau đó là giọng nói lạnh lùng của Tạ Ngọc Trần.
"An Oánh có lời lẽ bất kính với Công chúa Minh Nguyệt. Người đâu, vớt nàng ta lên khỏi ao, rồi lấy trượng hình, tay trái tay phải mỗi bên đánh ba mươi trượng."
Ta quay người lại, dùng giọng nói mà An Oánh có thể nghe thấy hỏi: "Trượng hình mà Nhiếp chính vương nói là loại có thân trượng đầy đinh nhọn sao?"
Tạ Ngọc Trần gật đầu: "Đúng vậy." Rồi lại nói: "Nhưng An tiểu thư yên tâm, trượng hình đó cũng chỉ lột một lớp da thôi, về nhà tĩnh dưỡng vài tháng là khỏi."
An Oánh trong ao run rẩy dữ dội hơn.
Cách đó không xa, một người đàn ông trung niên đang nhanh chóng đi về phía này. Ta nhận ra hắn. Đó là An Tùng, Thượng thư Bộ binh. Hắn chắp tay hành lễ với ta và Tạ Ngọc Trần: "Không biết tiểu nữ nhà ta đã đắc tội gì với Công chúa và Vương gia?"
Tạ Ngọc Trần thản nhiên nói: "Không ngờ An đại nhân học rộng tài cao, vậy mà lại dạy ra được một đứa con gái như An Oánh, không biết lễ nghĩa, có mắt như mù."
An Tùng sững sờ: "Oánh nhi ngày thường rất nghe lời hiểu chuyện, lại hiền thục lễ phép, nhất định là có hiểu lầm."
Nhưng dù sao cũng kiêng dè "ác danh" của Tạ Ngọc Trần. An Tùng nhìn sắc mặt của Tạ Ngọc Trần, rồi quay sang nhìn An Oánh đang ở trong ao.
"Dù thế nào đi nữa, Oánh nhi, con hãy mau xin lỗi Công chúa."
"Con không xin lỗi!" An Oánh khóc lóc thảm thiết, dùng sức đập nước: "Con không nói sai!"
"Nếu đã vậy." Tạ Ngọc Trần giơ tay lên, liền có hai tùy tùng cao to lực lưỡng tiến lên nghe theo sai khiến.
"Đánh cho ta, đánh đến khi nào An tiểu thư chịu xin lỗi Công chúa thì thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro