Chương 4
Lãm Thành
2025-03-22 10:19:02
8.
Người hầu kéo xe đẩy tay.
Bốn người chúng ta cùng đi về phía kiệu trên sườn dốc. Bỗng một tiếng nổ vang trời, một tảng đá lớn từ đỉnh dốc lăn xuống.
"Cẩn thận!"
Cố Lương phản ứng nhanh nhất, chạy về phía quận chúa đang đứng xa nhất, kéo nàng sang một bên, che chở chặt chẽ.
Mạnh Hành Chi chạy đến đằng trước ta. Ta bị dây leo dại dưới chân vướng phải, ngã nhào về phía trước, đụng mạnh vào hắn khiến hắn loạng choạng.
Đầu Mạnh Hành Chi va vào gốc cây đại thụ. Hắn là… người duy nhất bị thương.
Quận chúa đá Cố Lương một cước: "Ngươi có bệnh à? Mau buông ta ra!"
Rồi lập tức căng thẳng chạy đến, lo lắng hỏi Mạnh Hành Chi có sao không. Ta chột dạ, vội vàng chạy đến xe lấy thuốc.
Mạnh đại nhân mỉm cười: "Cút."
Hắn sống c.h.ế.t không chịu ngồi chung xe ngựa với ta. Quận chúa liền dịu dàng đỡ hắn lên kiệu nhỏ của nàng. Tin đồn quả nhiên không sai, quận chúa thân phận cao quý, vậy mà vì muốn theo Mạnh đại nhân cùng phá án đã nhiều lần lén lút học khám nghiệm tử thi trong dan gian.
Thực sự là si tình.
Vậy cũng tốt.
Ta cùng Cố Lương lên một chiếc xe ngựa khác. Trên đường đi, thỉnh thoảng ta vén rèm, chắc chắn rằng xe chở t.h.i t.h.ể vẫn đang theo sát.
"Ca ca, từ khi mẫu thân ta tiến cung đã xảy ra chuyện gì, mong huynh nói cho ta biết. Không cần lo ta sẽ không chịu nổi."
Hai năm trước, Cố Lương nhận lệnh của thím Tần, đưa mẫu thân ta vào cung làm tú nương trong phòng thêu. Vì tay nghề thêu hoa của bà tinh xảo, sống động, chưa đầy một tháng đã lọt vào mắt công chúa.
Công chúa đề bạt mẫu thân làm phó chưởng sự, từ đó về sau, y phục của công chúa đều do bà đích thân thêu vá. Dù không có thực quyền nhưng ngày tháng an ổn, bổng lộc cũng không tệ.
"Ban đầu, thím Uông thỉnh thoảng vẫn đến phủ trò chuyện cùng mẫu thân ta.”
"Sau đó dần dần, nửa tháng, một tháng cũng không thấy bóng dáng, chỉ nhờ người trong cung gửi thư ra, nói gần đây bận rộn, không đến uống trà được.”
"Sinh thần của mẫu thân, bà nghĩ thím Uông đã qua lại cùng bà bao năm, nhất định sẽ đến nên đã sai người chuẩn bị kiệu đón trước cổng cung. Nhưng đợi mãi không thấy người đâu, đến khi Nguyệt Nhi đi dò hỏi, mới biết thím Uông đã mất tích từ nửa năm trước, không ai biết tung tích ở nơi nào."
Những lá thư đó là do một tiểu thư che mặt đưa cho chưởng quầy hiệu cầm đồ. Nàng nhận một ít bạc, hẹn cứ mỗi tháng sẽ gửi một lá đến Cố phủ. Chỉ để kéo dài thời gian Cố Lương phát hiện ra chân tướng sự việc mà thôi.
Ngón tay buông thõng bên người ta khẽ run rẩy. Ta cắn chặt môi dưới, không nói một lời. Xe ngựa dừng trước phủ, Cố Lương xuống xe, định đỡ ta bước xuống. Quận chúa đi ngang qua cùng Mạnh đại nhân, lạnh nhạt lên tiếng:
"Trần cô nương xuất thân thôn dã, trèo non lội suối quen rồi, chắc không cần mấy thứ này đâu nhỉ?"
Thị nữ của nàng hất một cước khiến bậc thang đặt dưới xe đổ xuống đất. Cố Lương nhìn theo bóng lưng nàng, ánh mắt dường như có chút cô đơn mất mát.
"Từ trước đến nay, chỉ cần thấy bên cạnh Hành Chi có nữ nhân khác, quận chúa đều có chút hoảng loạn. Muội đừng so đo với nàng ấy."
Gã sai vặt của Cố Lương đi gỡ t.h.i t.h.ể xuống xe. Vừa vòng ra phía sau, bỗng giật mình kêu lên kinh hãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Đại nhân, không, không thấy đâu nữa...”
9.
Sắc mặt ta chợt biến đổi.
Ta vội chạy tới xem, trên xe kéo... nào còn bóng dáng của mẫu thân? Dây thừng buộc t.h.i t.h.ể đã bung ra, lỏng lẻo rơi xuống bên bánh xe. Quận chúa làm bộ giận dữ, lập tức giáng hai bạt tai lên mặt thị nữ.
"Nha hoàn c.h.ế.t tiệt! Ngươi buộc kiểu gì vậy? Chứng cứ quan trọng như thế mà cũng làm rơi mất!"
Ta đứng c.h.ế.t trân tại chỗ, chỉ cảm thấy cả người như rơi vào hầm băng, lạnh buốt từ đầu đến chân. Với một pháp y mà nói, dấu vết trên t.h.i t.h.ể chính là tiếng nói của người chết. Giờ đây, không còn di thể của mẫu thân, ta chẳng còn gì để tra xét nữa.
Không biết từ lúc nào, quận chúa đã ghé sát lại gần, tinh nghịch chớp mắt với ta:
"Ngại quá nha, buộc không chặt rồi~"
"Ngươi... cố ý..."
Đôi môi ta run rẩy.
"Quận chúa, dân nữ với ngài, đã từng có thù oán gì sao?"
"Không hề nha." Đơn Niệm Lê mở to đôi mắt vô tội: "Đã bảo là nàng ta bất cẩn rồi mà."
Một phụ nhân thôn quê hoang dã, vốn cũng chẳng phải nhân vật quan trọng gì.
"Thôi..." Mạnh Hành Chi phất tay, tùy ý sai mấy hạ nhân lưu ý tìm kiếm, sau đó vội vã quay vào phủ xử lý vết thương.
Đơn Niệm Lê lon ton theo sau. Nước mắt ta không cách nào kìm lại được, cứ thế trào ra khỏi hốc mắt.
"Không được, Cố Lương ca ca, ta phải đi tìm mẫu thân..."
"Ta đi với muội."
Chúng ta lần theo đường cũ tìm kiếm. Không bỏ qua bất cứ chi tiết nhỏ nào. Mãi đến khi trời tối vẫn không thu hoạch được gì.
"Dưới con đường quan đạo này chính là dòng sông cuồn cuộn chảy xiết. Đường xá gập ghềnh thế này, nếu thím Uông rơi xuống đó... dĩ nhiên là không thể tìm lại được nữa..."
"Uyển Trân, là ta có lỗi với muội."
Ta ngồi xổm giữa rừng, òa khóc nức nở: "Ta đáng lẽ nên đến sớm hơn, Cố Lương ca ca, ta nên đến sớm hơn..."
Trước khi khóc đến ngất đi, hắn đỡ ta lên xe ngựa. Cố Lương dịu dàng đưa ta một chiếc khăn tay, định giúp ta lau nước mắt. Nhưng ánh mắt ta lại bị một vết thương trên cổ tay hắn thu hút. Hắn có chút không tự nhiên, khẽ xoay cổ tay vào trong để che đi:
"Dạo trước trong hoa viên có một con mèo hoang, bị nó cào trúng."
Ta nhíu mày, kéo tay hắn lại.
"Được rồi, là dấu răng." Biết ta có thể xem xét vết thương, Cố Lương ca ca thở dài, chấp nhận.
"Bị ai cắn?"
"Một... nữ nhân."
Ta không có tâm trạng để bận tâm chuyện phong lưu của hắn.
Trong đầu chỉ toàn là những vết thương ngang dọc trên mặt mẫu thân. Là ai đã muốn che đi dung mạo của bà, không muốn để người đời thấy bà sau khi chết?
Khi chúng ta đến kinh thành, các hàng quán trên phố đã bắt đầu dọn dẹp. Ở Trường An này, phố phường phồn hoa cũng chỉ là cảnh tượng bình thường.
Người hầu kéo xe đẩy tay.
Bốn người chúng ta cùng đi về phía kiệu trên sườn dốc. Bỗng một tiếng nổ vang trời, một tảng đá lớn từ đỉnh dốc lăn xuống.
"Cẩn thận!"
Cố Lương phản ứng nhanh nhất, chạy về phía quận chúa đang đứng xa nhất, kéo nàng sang một bên, che chở chặt chẽ.
Mạnh Hành Chi chạy đến đằng trước ta. Ta bị dây leo dại dưới chân vướng phải, ngã nhào về phía trước, đụng mạnh vào hắn khiến hắn loạng choạng.
Đầu Mạnh Hành Chi va vào gốc cây đại thụ. Hắn là… người duy nhất bị thương.
Quận chúa đá Cố Lương một cước: "Ngươi có bệnh à? Mau buông ta ra!"
Rồi lập tức căng thẳng chạy đến, lo lắng hỏi Mạnh Hành Chi có sao không. Ta chột dạ, vội vàng chạy đến xe lấy thuốc.
Mạnh đại nhân mỉm cười: "Cút."
Hắn sống c.h.ế.t không chịu ngồi chung xe ngựa với ta. Quận chúa liền dịu dàng đỡ hắn lên kiệu nhỏ của nàng. Tin đồn quả nhiên không sai, quận chúa thân phận cao quý, vậy mà vì muốn theo Mạnh đại nhân cùng phá án đã nhiều lần lén lút học khám nghiệm tử thi trong dan gian.
Thực sự là si tình.
Vậy cũng tốt.
Ta cùng Cố Lương lên một chiếc xe ngựa khác. Trên đường đi, thỉnh thoảng ta vén rèm, chắc chắn rằng xe chở t.h.i t.h.ể vẫn đang theo sát.
"Ca ca, từ khi mẫu thân ta tiến cung đã xảy ra chuyện gì, mong huynh nói cho ta biết. Không cần lo ta sẽ không chịu nổi."
Hai năm trước, Cố Lương nhận lệnh của thím Tần, đưa mẫu thân ta vào cung làm tú nương trong phòng thêu. Vì tay nghề thêu hoa của bà tinh xảo, sống động, chưa đầy một tháng đã lọt vào mắt công chúa.
Công chúa đề bạt mẫu thân làm phó chưởng sự, từ đó về sau, y phục của công chúa đều do bà đích thân thêu vá. Dù không có thực quyền nhưng ngày tháng an ổn, bổng lộc cũng không tệ.
"Ban đầu, thím Uông thỉnh thoảng vẫn đến phủ trò chuyện cùng mẫu thân ta.”
"Sau đó dần dần, nửa tháng, một tháng cũng không thấy bóng dáng, chỉ nhờ người trong cung gửi thư ra, nói gần đây bận rộn, không đến uống trà được.”
"Sinh thần của mẫu thân, bà nghĩ thím Uông đã qua lại cùng bà bao năm, nhất định sẽ đến nên đã sai người chuẩn bị kiệu đón trước cổng cung. Nhưng đợi mãi không thấy người đâu, đến khi Nguyệt Nhi đi dò hỏi, mới biết thím Uông đã mất tích từ nửa năm trước, không ai biết tung tích ở nơi nào."
Những lá thư đó là do một tiểu thư che mặt đưa cho chưởng quầy hiệu cầm đồ. Nàng nhận một ít bạc, hẹn cứ mỗi tháng sẽ gửi một lá đến Cố phủ. Chỉ để kéo dài thời gian Cố Lương phát hiện ra chân tướng sự việc mà thôi.
Ngón tay buông thõng bên người ta khẽ run rẩy. Ta cắn chặt môi dưới, không nói một lời. Xe ngựa dừng trước phủ, Cố Lương xuống xe, định đỡ ta bước xuống. Quận chúa đi ngang qua cùng Mạnh đại nhân, lạnh nhạt lên tiếng:
"Trần cô nương xuất thân thôn dã, trèo non lội suối quen rồi, chắc không cần mấy thứ này đâu nhỉ?"
Thị nữ của nàng hất một cước khiến bậc thang đặt dưới xe đổ xuống đất. Cố Lương nhìn theo bóng lưng nàng, ánh mắt dường như có chút cô đơn mất mát.
"Từ trước đến nay, chỉ cần thấy bên cạnh Hành Chi có nữ nhân khác, quận chúa đều có chút hoảng loạn. Muội đừng so đo với nàng ấy."
Gã sai vặt của Cố Lương đi gỡ t.h.i t.h.ể xuống xe. Vừa vòng ra phía sau, bỗng giật mình kêu lên kinh hãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Đại nhân, không, không thấy đâu nữa...”
9.
Sắc mặt ta chợt biến đổi.
Ta vội chạy tới xem, trên xe kéo... nào còn bóng dáng của mẫu thân? Dây thừng buộc t.h.i t.h.ể đã bung ra, lỏng lẻo rơi xuống bên bánh xe. Quận chúa làm bộ giận dữ, lập tức giáng hai bạt tai lên mặt thị nữ.
"Nha hoàn c.h.ế.t tiệt! Ngươi buộc kiểu gì vậy? Chứng cứ quan trọng như thế mà cũng làm rơi mất!"
Ta đứng c.h.ế.t trân tại chỗ, chỉ cảm thấy cả người như rơi vào hầm băng, lạnh buốt từ đầu đến chân. Với một pháp y mà nói, dấu vết trên t.h.i t.h.ể chính là tiếng nói của người chết. Giờ đây, không còn di thể của mẫu thân, ta chẳng còn gì để tra xét nữa.
Không biết từ lúc nào, quận chúa đã ghé sát lại gần, tinh nghịch chớp mắt với ta:
"Ngại quá nha, buộc không chặt rồi~"
"Ngươi... cố ý..."
Đôi môi ta run rẩy.
"Quận chúa, dân nữ với ngài, đã từng có thù oán gì sao?"
"Không hề nha." Đơn Niệm Lê mở to đôi mắt vô tội: "Đã bảo là nàng ta bất cẩn rồi mà."
Một phụ nhân thôn quê hoang dã, vốn cũng chẳng phải nhân vật quan trọng gì.
"Thôi..." Mạnh Hành Chi phất tay, tùy ý sai mấy hạ nhân lưu ý tìm kiếm, sau đó vội vã quay vào phủ xử lý vết thương.
Đơn Niệm Lê lon ton theo sau. Nước mắt ta không cách nào kìm lại được, cứ thế trào ra khỏi hốc mắt.
"Không được, Cố Lương ca ca, ta phải đi tìm mẫu thân..."
"Ta đi với muội."
Chúng ta lần theo đường cũ tìm kiếm. Không bỏ qua bất cứ chi tiết nhỏ nào. Mãi đến khi trời tối vẫn không thu hoạch được gì.
"Dưới con đường quan đạo này chính là dòng sông cuồn cuộn chảy xiết. Đường xá gập ghềnh thế này, nếu thím Uông rơi xuống đó... dĩ nhiên là không thể tìm lại được nữa..."
"Uyển Trân, là ta có lỗi với muội."
Ta ngồi xổm giữa rừng, òa khóc nức nở: "Ta đáng lẽ nên đến sớm hơn, Cố Lương ca ca, ta nên đến sớm hơn..."
Trước khi khóc đến ngất đi, hắn đỡ ta lên xe ngựa. Cố Lương dịu dàng đưa ta một chiếc khăn tay, định giúp ta lau nước mắt. Nhưng ánh mắt ta lại bị một vết thương trên cổ tay hắn thu hút. Hắn có chút không tự nhiên, khẽ xoay cổ tay vào trong để che đi:
"Dạo trước trong hoa viên có một con mèo hoang, bị nó cào trúng."
Ta nhíu mày, kéo tay hắn lại.
"Được rồi, là dấu răng." Biết ta có thể xem xét vết thương, Cố Lương ca ca thở dài, chấp nhận.
"Bị ai cắn?"
"Một... nữ nhân."
Ta không có tâm trạng để bận tâm chuyện phong lưu của hắn.
Trong đầu chỉ toàn là những vết thương ngang dọc trên mặt mẫu thân. Là ai đã muốn che đi dung mạo của bà, không muốn để người đời thấy bà sau khi chết?
Khi chúng ta đến kinh thành, các hàng quán trên phố đã bắt đầu dọn dẹp. Ở Trường An này, phố phường phồn hoa cũng chỉ là cảnh tượng bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro