Chương 19
Lãm Thành
2025-03-22 10:19:02
Ta từng bước ép sát nàng ta. "Hôm đó, khi tìm thấy t.h.i t.h.ể mẫu thân ta, từ sắc mặt ta, ngươi đã đoán ra thân phận của người. Ngươi sợ rằng sau khi ta kiểm tra tử thi sẽ liên lụy đến chuyện ngươi từng đẩy công chúa xuống núi nên mới sai nha hoàn cố ý cột xác mẫu thân ta thật lỏng, để dọc đường bị rơi mất. Thi thể của mẫu thân ta, chắc hẳn đã bị ngươi xử lý ngay trong đêm hôm ấy rồi phải không?"
Nói đến đây, toàn thân ta không kìm được mà run lên.
"Thi thể để ở ngoại thành, rất dễ bị chó hoang nhắm đến. Còn vết thương trên chân phải của ngươi, cũng là khi đó bị chó hoang cắn phải, đúng không? Đêm đó, lúc đứng trước cửa phủ Cố Lương, nhìn thấy con ch.ó con trong lòng ta, ngươi mới có phản ứng dữ dội đến vậy."
Ta bất ngờ xé toạc vạt áo của nàng ta. Nàng ta vì che giấu, vừa bị thương liền lập tức đến tìm Cố Lương nhờ hắn xử lý vết thương. Cố Lương đã dùng dược liệu tốt nhất cho nàng ta, đến mức giờ đây, da thịt nàng ta vẫn nhẵn nhụi, dường như chẳng để lại vết sẹo nào.
Nhưng còn mẫu thân ta thì sao...
Nghĩ đến đây, hận ý trong lòng ta càng dâng trào...
"Cố Lương – kẻ phản bội đó, hắn dám bán đứng ta!"
Ta lắc đầu.
"Bộ y phục dính m.á.u mà ngươi thay ra, ngay ngày trước khi rời khỏi Giang Nam đã bị hắn sai người lặng lẽ đốt sạch trong sân sau rồi. Hắn quả thực đã nói cho ta biết nguyên nhân cái c.h.ế.t của mẫu thân ta. Nhưng không phải là chuyện này."
Nếu không phải tình thế cấp bách, e rằng hắn còn che giấu kỹ hơn.
Ngày hôm sau khi thẩm vấn Cố Lương, ta sai Vân Xuân đi tìm những gia nhân cũ từng hầu hạ Đơn Niệm Lê.
"Ta cứ tưởng phải tra tấn bọn họ thì mới moi được sự thật từ miệng họ. Nhưng không ngờ chỉ vừa uống một chén trà, bọn họ đã kể rành rọt chuyện ngươi rời phủ Cố Lương vào ngày trước khi tới Giang Nam, nhưng sau đó lại đột nhiên quay về. Đơn Niệm Lê, những gia nhân cũ của ngươi đã quỳ xuống cầu xin ta, nhất định phải nghiêm trị kẻ ác đó!"
"Giờ muốn trách, thì chỉ có thể trách ngươi tự làm tự chịu mà thôi!"
Ta ra hiệu cho Vân Xuân mang hương vào.
Con chó hoang chảy nước dãi, Đơn Niệm Lê sợ hãi không ngừng lùi lại: "Trần Uyển Trân, ngươi giở trò gì vậy? Ngươi thắp hương làm gì?"
"Con chó hoang này từ khi được mang về đã chỉ ăn thịt sống. Mỗi lần cho ăn, đều phải đốt một nén hương để làm tín hiệu. Từ lúc nhìn thấy ngươi, nó đã bị bỏ đói suốt mười ngày rồi."
"Trần Uyển Trân, ngươi dám đối xử với ta như vậy sao?!!!"
Năm Tuyên Thái thứ nhất, công chúa bị sơn tặc bắt cóc, đám thị vệ đến cứu giá đã g.i.ế.c sạch bọn cướp trên núi. Đám tàn dư còn sót lại trong rừng vì báo thù, đã g.i.ế.c tất cả những nha hoàn bỏ trốn, khiến mẫu thân ta phải mang theo ta lẩn trốn suốt mười năm không dám lộ diện.
Năm Nguyên Thái thứ năm, phụ thân ta nói ra sự thật, liền bị huynh trưởng của huyện lệnh phu nhân đánh gãy cả hai chân. Huyện lệnh phu nhân xấu hổ phẫn uất, liền nhảy sông tự vẫn.
Đứa trẻ bị bỏ lại trong phủ không ai dạy dỗ, cuối cùng lưu lạc nơi đầu đường xó chợ.
Năm Tuyên Thái thứ sáu, cô nhi giả mạo quận chúa, được công chúa đưa về Trường An, tận tâm dạy dỗ.
Năm Tuyên Thái thứ mười sáu, cô nhi trưởng thành, bày mưu khiến Cố Lương dụ mẫu thân ta vào kinh, đầu độc công chúa, bắt đầu thực hiện kế hoạch báo thù.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Năm Tuyên Thái thứ mười tám, mẫu thân mất tích, ta ghép lại từng mảnh thư từ của Cố Lương, lần theo dấu vết đến Trường An. Phụ thân ta khiến nàng mất đi mẫu thân, nàng cũng muốn ta nếm trải mùi vị ấy.
Đơn Niệm Ly, ân oán đời trước, đến đây là kết thúc đi.
Ta cầm nén hương, vòng quanh chân phải của nàng hai vòng, giọng nói nhàn nhạt:
"Không bằng, bắt đầu từ đây đi."
Ta châm hương, cắm xuống bên cạnh nàng, xoay người rời đi.
Vân Xuân thả lỏng sợi xích trên cổ con ch.ó hoang, khóa chặt cửa ngục. Sau lưng, tiếng gào thét đau đớn hòa cùng những lời mắng nhiếc ta không dứt.
Ta kéo mũ choàng lên, che khuất thính giác.
Không ngoảnh đầu lại, rời khỏi lao ngục.
26.
Sau khi thị vệ dọn dẹp xong một đống xương vụn, ta đi gặp Cố Lương.
"Uyển Trân, lễ sách phong của thái tử sắp cử hành rồi sao?"
Ta cụp mắt, thần sắc nhạt nhẽo: "Nàng ta c.h.ế.t rồi."
Thân hình gầy gò của Cố Lương đứng đó, đã không còn dáng vẻ hiên ngang như trước khi vào ngục. Hắn khựng lại nửa nhịp, chậm rãi quay đầu, giọng nói gần như nhẹ đến mức không thể nghe thấy.
"... Ai chết..."
Mặt ta không gợn sóng: "Người ta phái đi đã đuổi kịp Đơn Niệm Lê. Nhưng thế nào nàng ta cũng không chịu quay về. Nàng ta muốn đánh cược một ván, cược rằng đại quân Tây Bắc giành thắng lợi, đến lúc đó sẽ đường hoàng trở lại Trường An. Dựa vào công lao trong quân phản loạn, nàng ta nhất định có thể cầu được một con đường sống cho Mạnh Hành Chi. Nàng ta nói, dù hắn có bị lưu đày, nàng ta cũng cam nguyện theo hắn."
Ta hơi tiếc nuối.
"Tiếc là nàng ta thua rồi."
Khoé môi Cố Lương khẽ run nhưng không phát ra bất cứ âm thanh nào. Hắn siết chặt nắm tay, gân xanh nổi lên, như thể đang ra sức đè nén cơn sóng cuộn trào trong lòng. Ta không muốn quấy rầy hắn, giả vờ vô tình làm rơi một thanh chủy thủ.
Rời khỏi nhà lao.
Giờ Ngọ, thị vệ đến bẩm báo. Cố Lương tự vẫn rồi. Ta phất tay, trở về giường nghỉ ngơi.
"Không cần chôn xác, cứ kéo ra ngoại thành, để bên bờ sông đi."
Một giọt nước mắt lăn xuống nơi khoé mắt. Chúng ta quen biết nhau hơn mười năm, ca ca. Năm ấy chỉ một phong thư của huynh đã lừa được ta và mẫu thân đến Trường An. Để trở thành món đồ chơi trong tay nữ nhân huynh yêu thương.
Nào cần thứ lợi lộc gì để đổi lấy lòng tin, người ta tin tưởng nhất, vốn chính là huynh mà.
Nói đến đây, toàn thân ta không kìm được mà run lên.
"Thi thể để ở ngoại thành, rất dễ bị chó hoang nhắm đến. Còn vết thương trên chân phải của ngươi, cũng là khi đó bị chó hoang cắn phải, đúng không? Đêm đó, lúc đứng trước cửa phủ Cố Lương, nhìn thấy con ch.ó con trong lòng ta, ngươi mới có phản ứng dữ dội đến vậy."
Ta bất ngờ xé toạc vạt áo của nàng ta. Nàng ta vì che giấu, vừa bị thương liền lập tức đến tìm Cố Lương nhờ hắn xử lý vết thương. Cố Lương đã dùng dược liệu tốt nhất cho nàng ta, đến mức giờ đây, da thịt nàng ta vẫn nhẵn nhụi, dường như chẳng để lại vết sẹo nào.
Nhưng còn mẫu thân ta thì sao...
Nghĩ đến đây, hận ý trong lòng ta càng dâng trào...
"Cố Lương – kẻ phản bội đó, hắn dám bán đứng ta!"
Ta lắc đầu.
"Bộ y phục dính m.á.u mà ngươi thay ra, ngay ngày trước khi rời khỏi Giang Nam đã bị hắn sai người lặng lẽ đốt sạch trong sân sau rồi. Hắn quả thực đã nói cho ta biết nguyên nhân cái c.h.ế.t của mẫu thân ta. Nhưng không phải là chuyện này."
Nếu không phải tình thế cấp bách, e rằng hắn còn che giấu kỹ hơn.
Ngày hôm sau khi thẩm vấn Cố Lương, ta sai Vân Xuân đi tìm những gia nhân cũ từng hầu hạ Đơn Niệm Lê.
"Ta cứ tưởng phải tra tấn bọn họ thì mới moi được sự thật từ miệng họ. Nhưng không ngờ chỉ vừa uống một chén trà, bọn họ đã kể rành rọt chuyện ngươi rời phủ Cố Lương vào ngày trước khi tới Giang Nam, nhưng sau đó lại đột nhiên quay về. Đơn Niệm Lê, những gia nhân cũ của ngươi đã quỳ xuống cầu xin ta, nhất định phải nghiêm trị kẻ ác đó!"
"Giờ muốn trách, thì chỉ có thể trách ngươi tự làm tự chịu mà thôi!"
Ta ra hiệu cho Vân Xuân mang hương vào.
Con chó hoang chảy nước dãi, Đơn Niệm Lê sợ hãi không ngừng lùi lại: "Trần Uyển Trân, ngươi giở trò gì vậy? Ngươi thắp hương làm gì?"
"Con chó hoang này từ khi được mang về đã chỉ ăn thịt sống. Mỗi lần cho ăn, đều phải đốt một nén hương để làm tín hiệu. Từ lúc nhìn thấy ngươi, nó đã bị bỏ đói suốt mười ngày rồi."
"Trần Uyển Trân, ngươi dám đối xử với ta như vậy sao?!!!"
Năm Tuyên Thái thứ nhất, công chúa bị sơn tặc bắt cóc, đám thị vệ đến cứu giá đã g.i.ế.c sạch bọn cướp trên núi. Đám tàn dư còn sót lại trong rừng vì báo thù, đã g.i.ế.c tất cả những nha hoàn bỏ trốn, khiến mẫu thân ta phải mang theo ta lẩn trốn suốt mười năm không dám lộ diện.
Năm Nguyên Thái thứ năm, phụ thân ta nói ra sự thật, liền bị huynh trưởng của huyện lệnh phu nhân đánh gãy cả hai chân. Huyện lệnh phu nhân xấu hổ phẫn uất, liền nhảy sông tự vẫn.
Đứa trẻ bị bỏ lại trong phủ không ai dạy dỗ, cuối cùng lưu lạc nơi đầu đường xó chợ.
Năm Tuyên Thái thứ sáu, cô nhi giả mạo quận chúa, được công chúa đưa về Trường An, tận tâm dạy dỗ.
Năm Tuyên Thái thứ mười sáu, cô nhi trưởng thành, bày mưu khiến Cố Lương dụ mẫu thân ta vào kinh, đầu độc công chúa, bắt đầu thực hiện kế hoạch báo thù.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Năm Tuyên Thái thứ mười tám, mẫu thân mất tích, ta ghép lại từng mảnh thư từ của Cố Lương, lần theo dấu vết đến Trường An. Phụ thân ta khiến nàng mất đi mẫu thân, nàng cũng muốn ta nếm trải mùi vị ấy.
Đơn Niệm Ly, ân oán đời trước, đến đây là kết thúc đi.
Ta cầm nén hương, vòng quanh chân phải của nàng hai vòng, giọng nói nhàn nhạt:
"Không bằng, bắt đầu từ đây đi."
Ta châm hương, cắm xuống bên cạnh nàng, xoay người rời đi.
Vân Xuân thả lỏng sợi xích trên cổ con ch.ó hoang, khóa chặt cửa ngục. Sau lưng, tiếng gào thét đau đớn hòa cùng những lời mắng nhiếc ta không dứt.
Ta kéo mũ choàng lên, che khuất thính giác.
Không ngoảnh đầu lại, rời khỏi lao ngục.
26.
Sau khi thị vệ dọn dẹp xong một đống xương vụn, ta đi gặp Cố Lương.
"Uyển Trân, lễ sách phong của thái tử sắp cử hành rồi sao?"
Ta cụp mắt, thần sắc nhạt nhẽo: "Nàng ta c.h.ế.t rồi."
Thân hình gầy gò của Cố Lương đứng đó, đã không còn dáng vẻ hiên ngang như trước khi vào ngục. Hắn khựng lại nửa nhịp, chậm rãi quay đầu, giọng nói gần như nhẹ đến mức không thể nghe thấy.
"... Ai chết..."
Mặt ta không gợn sóng: "Người ta phái đi đã đuổi kịp Đơn Niệm Lê. Nhưng thế nào nàng ta cũng không chịu quay về. Nàng ta muốn đánh cược một ván, cược rằng đại quân Tây Bắc giành thắng lợi, đến lúc đó sẽ đường hoàng trở lại Trường An. Dựa vào công lao trong quân phản loạn, nàng ta nhất định có thể cầu được một con đường sống cho Mạnh Hành Chi. Nàng ta nói, dù hắn có bị lưu đày, nàng ta cũng cam nguyện theo hắn."
Ta hơi tiếc nuối.
"Tiếc là nàng ta thua rồi."
Khoé môi Cố Lương khẽ run nhưng không phát ra bất cứ âm thanh nào. Hắn siết chặt nắm tay, gân xanh nổi lên, như thể đang ra sức đè nén cơn sóng cuộn trào trong lòng. Ta không muốn quấy rầy hắn, giả vờ vô tình làm rơi một thanh chủy thủ.
Rời khỏi nhà lao.
Giờ Ngọ, thị vệ đến bẩm báo. Cố Lương tự vẫn rồi. Ta phất tay, trở về giường nghỉ ngơi.
"Không cần chôn xác, cứ kéo ra ngoại thành, để bên bờ sông đi."
Một giọt nước mắt lăn xuống nơi khoé mắt. Chúng ta quen biết nhau hơn mười năm, ca ca. Năm ấy chỉ một phong thư của huynh đã lừa được ta và mẫu thân đến Trường An. Để trở thành món đồ chơi trong tay nữ nhân huynh yêu thương.
Nào cần thứ lợi lộc gì để đổi lấy lòng tin, người ta tin tưởng nhất, vốn chính là huynh mà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro