Chương 7
Zhihu
2025-03-27 09:01:12
15
Vợ Cao Triển Bằng vốn đang vui vẻ giơ điện thoại quay phim, nhận được tin nhắn xong mặt lập tức xị xuống.
Xin lỗi nhé.
Nhưng tôi không hề bịa đặt đâu, những lời này chính là nguyên văn Cao Triển Bằng nói với Trần Thiến trong WeChat.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Hơn nữa, đây cũng chính xác là suy nghĩ hiện tại của Trần Thiến.
Sau khi Cao Triển Bằng xuống sân khấu, dường như nhận ra tâm trạng vợ không tốt, hỏi vài câu, vợ hắn mặt lạnh tanh không nói gì, chỉ chăm chăm nhìn chằm chằm vào từng cô gái trẻ lên sân khấu biểu diễn.
Lúc này điện thoại tôi reo, là bố mẹ Trần Thiến.
"Vâng, chú cứ vào thẳng là được ạ, cháu đang ở ngay cửa sảnh chính."
Đi cùng bố mẹ Trần Thiến còn có Trần Dũng.
Trần Dũng biết tôi giúp cậu ta tìm được công việc nhàn hạ lương cao, gặp tôi cười tươi rói, luôn miệng gọi anh rể, đây là chuyện chưa từng có.
Thằng nhóc này từ trong tâm khảm chưa bao giờ tôn trọng tôi, nếu không lần trước tôi đến nhà cậu ta, cậu ta đã chẳng từ đầu đến cuối không ra chào hỏi.
Tôi đáp lại cậu ta bằng một nụ cười giả lả.
"Tiết mục của Thiến Thiến sắp bắt đầu rồi, sau khi kết thúc, cháu sẽ lập tức lên sân khấu cầu hôn, mọi người trong công ty cô ấy đều sẽ phối hợp."
Cuối cùng cũng đến lượt Trần Thiến biểu diễn.
Lúc cô ta lên sân khấu, ánh đèn sân khấu lập tức trở nên lãng mạn và dịu dàng, kết hợp với lớp trang điểm tinh tế và bộ lễ phục trễ vai khoe xương quai xanh, cả người trông vừa mơ màng vừa sang chảnh.
Hiện trường đầu tiên là một loạt tiếng hít hà kinh ngạc, sau đó là tiếng reo hò và vỗ tay không ngớt.
Trần Thiến nhìn về phía bàn có Cao Triển Bằng ngồi ở hàng đầu, ánh mắt đầy khiêu khích.
Như thể đang nói: "Thấy chưa, tôi trẻ trung xinh đẹp, bà già bên cạnh anh có sánh được không?"
Tôi khoanh tay trước ngực, lòng phấn khích tột độ.
Giây phút này, cuối cùng cũng đến.
Màn hình lớn bắt đầu chiếu video.
Sau một đoạn dạo đầu, tiếng nhạc đệm du dương vang lên.
Trần Thiến cầm micro cất giọng từ tốn, nhanh chóng đắm chìm vào phần biểu diễn của mình, mà không hề hay biết, sắc mặt của những người bên dưới đồng loạt thay đổi.
Đúng vậy, MV đã bị tôi thay đổi, tôi giữ lại phần nhạc đệm, nhưng đổi hình ảnh thành đoạn video cô ta và Cao Triển Bằng vào khách sạn.
16
Người đàn ông chỉ mặc độc chiếc quần đùi bị đánh đến không đứng thẳng dậy nổi, người phụ nữ cũng quần áo xộc xệch la hét hoảng loạn, cảnh bắt gian tại trận được quay trực tiếp này, chiếu trên màn hình LED khổng lồ của khách sạn, khỏi phải nói là sốc tận óc cỡ nào.
Bố mẹ Trần Thiến đứng cạnh tôi, c.h.ế.t lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trần Dũng lên tiếng trước: "Mẹ, đây không phải chị con sao? Chị ấy lại đi khách sạn với người khác à?!"
"Đừng nói bậy!"
Mẹ cô ta vội ngắt lời nó, sau đó lo lắng nhìn tôi: "Tiểu Chu, người này chắc chắn không phải Thiến Thiến! Con gái mình mẹ không nhìn nhầm đâu! Tuyệt đối không phải!"
Trần Dũng tính tình bộp chộp, vẫn cố cãi: "Sao lại không phải..."
Nửa câu sau bị bố cậu ta dùng ánh mắt ngăn lại.
Tôi chẳng nghe lọt tai, toàn bộ quá trình đều ngơ ngác và sốc nặng – đương nhiên là tôi giả vờ.
"Tiểu Chu," giọng bố cô ta có phần run rẩy: "Trong này chắc chắn có hiểu lầm gì đó."
Nhìn sang Cao Triển Bằng, gã này vậy mà vẫn ngồi yên được, miệng há hốc, mắt nhìn chằm chằm màn hình lớn đến sắp rớt ra ngoài.
Trần Thiến trên sân khấu thấy bộ dạng này của Cao Triển Bằng, có lẽ còn tưởng đối phương bị mình mê hoặc đến thần hồn điên đảo, vẻ mặt càng thêm đắc ý.
Các sếp và toàn bộ lãnh đạo ở hàng ghế đầu, sắc mặt ai nấy đều khó coi như nuốt phải ruồi.
Hàng ghế sau có vài người huýt sáo đầy bỉ ổi.
Trần Thiến hát được một lúc thì nhận ra có gì đó không ổn, những người bên dưới dường như không nhìn cô ta, mà là phía sau lưng cô ta...
Cô ta từ từ quay người lại.
Lúc này ống kính vừa hay lia đến cảnh cô ta đầu bù tóc rối.
Trần Thiến c.h.ế.t đứng tại chỗ, chiếc micro trong tay rơi xuống đất, phát ra tiếng động chói tai.
17
Tôi đau lòng phẫn nộ: "Chú, bây giờ chú còn nói đó không phải Trần Thiến được sao?"
Bố mẹ cô ta không nói nên lời, xấu hổ đến mức muốn độn thổ.
Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào Trần Thiến và Cao Triển Bằng, à, còn có vợ của Cao Triển Bằng nữa.
Cao Triển Bằng như một con ch.ó vẫy đuôi cầu xin thương hại, chỉ thiếu nước quỳ xuống trước mặt vợ.
"Vợ ơi, không phải như vậy đâu, em nghe anh giải thích!"
Vợ hắn tạm thời vẫn khá bình tĩnh, giọng nói thậm chí không nghe ra có bao nhiêu tức giận.
"Đây là anh hứa với tôi, tuyệt đối không lăng nhăng đấy à."
Nhưng người phụ nữ nào nhìn thấy video chồng ngoại tình vào khách sạn mà không tức giận chứ, chẳng qua chỉ là sự yên tĩnh trước cơn bão mà thôi.
"Vợ ơi, chúng ta về nhà trước đã, về nhà anh giải thích với em được không?"
"Một cô người yêu cũ còn chưa đủ, giờ lại cặp kè với con hồ ly tinh trong công ty, thảo nào ngày nào anh cũng nói phải tăng ca."
"Vợ ơi! Anh thật sự không có lỗi với em!"
Vợ Cao Triển Bằng vốn đang vui vẻ giơ điện thoại quay phim, nhận được tin nhắn xong mặt lập tức xị xuống.
Xin lỗi nhé.
Nhưng tôi không hề bịa đặt đâu, những lời này chính là nguyên văn Cao Triển Bằng nói với Trần Thiến trong WeChat.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Hơn nữa, đây cũng chính xác là suy nghĩ hiện tại của Trần Thiến.
Sau khi Cao Triển Bằng xuống sân khấu, dường như nhận ra tâm trạng vợ không tốt, hỏi vài câu, vợ hắn mặt lạnh tanh không nói gì, chỉ chăm chăm nhìn chằm chằm vào từng cô gái trẻ lên sân khấu biểu diễn.
Lúc này điện thoại tôi reo, là bố mẹ Trần Thiến.
"Vâng, chú cứ vào thẳng là được ạ, cháu đang ở ngay cửa sảnh chính."
Đi cùng bố mẹ Trần Thiến còn có Trần Dũng.
Trần Dũng biết tôi giúp cậu ta tìm được công việc nhàn hạ lương cao, gặp tôi cười tươi rói, luôn miệng gọi anh rể, đây là chuyện chưa từng có.
Thằng nhóc này từ trong tâm khảm chưa bao giờ tôn trọng tôi, nếu không lần trước tôi đến nhà cậu ta, cậu ta đã chẳng từ đầu đến cuối không ra chào hỏi.
Tôi đáp lại cậu ta bằng một nụ cười giả lả.
"Tiết mục của Thiến Thiến sắp bắt đầu rồi, sau khi kết thúc, cháu sẽ lập tức lên sân khấu cầu hôn, mọi người trong công ty cô ấy đều sẽ phối hợp."
Cuối cùng cũng đến lượt Trần Thiến biểu diễn.
Lúc cô ta lên sân khấu, ánh đèn sân khấu lập tức trở nên lãng mạn và dịu dàng, kết hợp với lớp trang điểm tinh tế và bộ lễ phục trễ vai khoe xương quai xanh, cả người trông vừa mơ màng vừa sang chảnh.
Hiện trường đầu tiên là một loạt tiếng hít hà kinh ngạc, sau đó là tiếng reo hò và vỗ tay không ngớt.
Trần Thiến nhìn về phía bàn có Cao Triển Bằng ngồi ở hàng đầu, ánh mắt đầy khiêu khích.
Như thể đang nói: "Thấy chưa, tôi trẻ trung xinh đẹp, bà già bên cạnh anh có sánh được không?"
Tôi khoanh tay trước ngực, lòng phấn khích tột độ.
Giây phút này, cuối cùng cũng đến.
Màn hình lớn bắt đầu chiếu video.
Sau một đoạn dạo đầu, tiếng nhạc đệm du dương vang lên.
Trần Thiến cầm micro cất giọng từ tốn, nhanh chóng đắm chìm vào phần biểu diễn của mình, mà không hề hay biết, sắc mặt của những người bên dưới đồng loạt thay đổi.
Đúng vậy, MV đã bị tôi thay đổi, tôi giữ lại phần nhạc đệm, nhưng đổi hình ảnh thành đoạn video cô ta và Cao Triển Bằng vào khách sạn.
16
Người đàn ông chỉ mặc độc chiếc quần đùi bị đánh đến không đứng thẳng dậy nổi, người phụ nữ cũng quần áo xộc xệch la hét hoảng loạn, cảnh bắt gian tại trận được quay trực tiếp này, chiếu trên màn hình LED khổng lồ của khách sạn, khỏi phải nói là sốc tận óc cỡ nào.
Bố mẹ Trần Thiến đứng cạnh tôi, c.h.ế.t lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trần Dũng lên tiếng trước: "Mẹ, đây không phải chị con sao? Chị ấy lại đi khách sạn với người khác à?!"
"Đừng nói bậy!"
Mẹ cô ta vội ngắt lời nó, sau đó lo lắng nhìn tôi: "Tiểu Chu, người này chắc chắn không phải Thiến Thiến! Con gái mình mẹ không nhìn nhầm đâu! Tuyệt đối không phải!"
Trần Dũng tính tình bộp chộp, vẫn cố cãi: "Sao lại không phải..."
Nửa câu sau bị bố cậu ta dùng ánh mắt ngăn lại.
Tôi chẳng nghe lọt tai, toàn bộ quá trình đều ngơ ngác và sốc nặng – đương nhiên là tôi giả vờ.
"Tiểu Chu," giọng bố cô ta có phần run rẩy: "Trong này chắc chắn có hiểu lầm gì đó."
Nhìn sang Cao Triển Bằng, gã này vậy mà vẫn ngồi yên được, miệng há hốc, mắt nhìn chằm chằm màn hình lớn đến sắp rớt ra ngoài.
Trần Thiến trên sân khấu thấy bộ dạng này của Cao Triển Bằng, có lẽ còn tưởng đối phương bị mình mê hoặc đến thần hồn điên đảo, vẻ mặt càng thêm đắc ý.
Các sếp và toàn bộ lãnh đạo ở hàng ghế đầu, sắc mặt ai nấy đều khó coi như nuốt phải ruồi.
Hàng ghế sau có vài người huýt sáo đầy bỉ ổi.
Trần Thiến hát được một lúc thì nhận ra có gì đó không ổn, những người bên dưới dường như không nhìn cô ta, mà là phía sau lưng cô ta...
Cô ta từ từ quay người lại.
Lúc này ống kính vừa hay lia đến cảnh cô ta đầu bù tóc rối.
Trần Thiến c.h.ế.t đứng tại chỗ, chiếc micro trong tay rơi xuống đất, phát ra tiếng động chói tai.
17
Tôi đau lòng phẫn nộ: "Chú, bây giờ chú còn nói đó không phải Trần Thiến được sao?"
Bố mẹ cô ta không nói nên lời, xấu hổ đến mức muốn độn thổ.
Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào Trần Thiến và Cao Triển Bằng, à, còn có vợ của Cao Triển Bằng nữa.
Cao Triển Bằng như một con ch.ó vẫy đuôi cầu xin thương hại, chỉ thiếu nước quỳ xuống trước mặt vợ.
"Vợ ơi, không phải như vậy đâu, em nghe anh giải thích!"
Vợ hắn tạm thời vẫn khá bình tĩnh, giọng nói thậm chí không nghe ra có bao nhiêu tức giận.
"Đây là anh hứa với tôi, tuyệt đối không lăng nhăng đấy à."
Nhưng người phụ nữ nào nhìn thấy video chồng ngoại tình vào khách sạn mà không tức giận chứ, chẳng qua chỉ là sự yên tĩnh trước cơn bão mà thôi.
"Vợ ơi, chúng ta về nhà trước đã, về nhà anh giải thích với em được không?"
"Một cô người yêu cũ còn chưa đủ, giờ lại cặp kè với con hồ ly tinh trong công ty, thảo nào ngày nào anh cũng nói phải tăng ca."
"Vợ ơi! Anh thật sự không có lỗi với em!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro