Vả Mặt Tên Bạn Trai Sói Mắt Trắng
Chương 8:
Lạc Khê Nhi
2025-03-28 06:33:14
Linh cảm bất an khiến tôi không muốn dây dưa thêm, lập tức quay người rời đi.
Nhưng chưa kịp đi, hắn đã bật dậy, rút ra một con d.a.o găm, chĩa thẳng vào tôi.
“Diêu Hân, tất cả là do em ép anh!”
“Anh vốn định tử tế quay lại với em. Nhưng nếu em không chịu hợp tác, vậy đừng trách anh không khách sáo! Một khi gạo nấu thành cơm, em chính là người của anh!”
---
Tôi không ngờ tên súc sinh này lại có ý nghĩ bẩn thỉu như vậy.
Tôi lùi dần về phía sau, ánh mắt cảnh giác nhìn hắn.
“Anh làm vậy không sợ tôi báo cảnh sát sao? Đến lúc đó, anh ngồi tù rục xương đấy!”
Hắn cười lạnh:
“Tôi thất nghiệp, không tiền, chẳng có gì trong tay. Tôi còn gì để mất?”
“Tất cả là do em hại anh! Em nhất định phải bồi thường cho anh!”
“Lấy anh đi! Anh sẽ cho em hạnh phúc!”
Miệng thì nói sẽ cho tôi hạnh phúc, tay thì cầm d.a.o uy h.i.ế.p tôi. Hắn tưởng tôi không có não chắc?
Trang Anh Tuấn vung dao, gầm lên: “Em có đồng ý hay không?”
Hắn điên rồi. Tiếp tục dây dưa với kẻ như hắn chỉ khiến tôi thiệt thòi.
Tôi đưa mắt nhìn ra phía sau hắn, đột ngột hét lớn: “Ba!”
Hắn theo phản xạ quay đầu lại, tôi lập tức ném túi xách trong tay thẳng vào hắn.
Dao trên tay hắn rơi xuống. Nhân lúc hắn cúi xuống nhặt, tôi xoay người bỏ chạy.
Nhưng hôm nay tôi lại mang giày cao gót. Chạy chưa được mấy bước, chân tôi trẹo một cái, cả người ngã xuống đất.
Trang Anh Tuấn nhanh chóng đuổi theo, ánh mắt hung dữ.
“Là em ép anh! Diêu Hân, quay lại với anh thì có gì không tốt? Sao em cứ phải dồn anh vào đường cùng?”
Hắn hoàn toàn mất lý trí.
Con d.a.o trong tay hắn giơ lên, nhắm thẳng vào tôi đ.â.m xuống!
Tôi sợ hãi nhắm chặt mắt.
“Aaa...!!!”
Nhưng tiếng hét đau đớn lại không phải của tôi, mà là của hắn.
Tôi mở bừng mắt, trước mặt tôi là khuôn mặt tuấn tú, tràn đầy lo lắng của Giang Dật Trần.
“Em không sao chứ?”
Tôi vẫn chưa hoàn hồn, theo bản năng lắc đầu.
“Sao anh lại ở đây?”
Anh không trả lời, chỉ nhanh chóng đứng dậy, tóm lấy Trang Anh Tuấn đang định chạy trốn.
Ba chiêu gọn gàng, anh đã quật hắn ngã xuống đất, giao cho cảnh sát.
Xử lý xong mọi chuyện, Giang Dật Trần lập tức quay lại, lo lắng nhìn tôi.
“Có bị thương ở đâu không?”
Tôi xoa cổ chân: “Hình như bị trật chân...”
Anh không nói thêm lời nào, cúi xuống bế bổng tôi lên.
“Đừng sợ, anh đưa em đến bệnh viện.”
Tôi nhìn anh, cảm thấy mình đúng là không nhìn lầm người. Người này đúng chuẩn bạn trai lý tưởng!
---
Chuyện giữa tôi và Trang Anh Tuấn nhanh chóng lan truyền trong giới bạn bè.
Trương Nghiên nghe ngóng được tin tức mới liền vội vàng đến báo cho tôi.
Hóa ra, ngay hôm bị đuổi khỏi khách sạn, Viện Viện đã chia tay Trang Anh Tuấn.
Hắn không cam tâm, cứ tưởng gia đình Viện Viện có thế lực nên cố bám lấy cô ta.
Nhưng đến khi đi cầu xin cô ta quay lại, hắn lại phát hiện Viện Viện đã lén lút qua lại với chồng cũ.
Sau một trận cãi vã long trời lở đất, Trang Anh Tuấn mới biết bộ mặt thật của Viện Viện, hoàn toàn tuyệt vọng.
Có lẽ vì đả kích quá lớn, hắn liên tục phạm sai lầm trong công việc, cuối cùng bị đuổi việc.
Đến bước đường cùng, hắn coi tôi như con đường cứu rỗi duy nhất.
Thậm chí, hắn còn khoác lác với đám bạn rằng mình là con rể tương lai của ba tôi, sắp trở thành đại gia, bảo bọn họ nhanh chóng nịnh bợ hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhưng đám bạn đó chỉ cười nhạo hắn cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Ai cũng biết hắn chẳng có cửa quay lại với tôi.
Bị chọc tức, hắn phát điên, cầm d.a.o tìm đến tôi... và cuối cùng tự đẩy mình vào tù.
Nghe Trương Nghiên kể xong, tôi chỉ cười nhạt.
“Về sau đừng kể chuyện của hắn cho tớ nữa, loại người như thế, không đáng bận tâm.”
---
Ba tháng sau, tòa án tuyên án.
Dưới sự bào chữa của đội luật sư do ba tôi mời, Trang Anh Tuấn cuối cùng bị kết án một năm tù giam.
Cả đời hắn xem như chấm dứt từ đây.
Dù hắn chưa kịp làm hại tôi, nhưng Giang Dật Trần vẫn kiên trì đến đón tôi mỗi ngày sau giờ làm.
Từ công ty bước ra, tôi liền thấy anh đứng cách đó không xa.
Vừa đến gần, anh như có giác quan thứ sáu, lập tức ngẩng đầu nhìn tôi.
“Hôm nay em muốn đi đâu ăn tối không?”
Tôi đáp: “Mua ít rau về nhà em nấu đi.”
Anh hơi sững người, có vẻ không ngờ tôi lại đề nghị như vậy.
Rồi anh bật cười: “Liệu có làm loạn cả nhà em không đấy?”
Tôi liếc anh: “Đừng khách sáo với em, sớm muộn gì cũng là người chung hộ khẩu mà.”
Lời này, tôi đã muốn nói từ lâu.
Ban đầu chúng tôi đến với nhau chỉ để đối phó với hai bên gia đình, tránh cảnh bị ép đi xem mắt hết lần này đến lần khác.
Nhưng sau mấy tháng bên nhau, tôi nhận ra Giang Dật Trần thực sự là một người rất đáng để trân trọng.
Đọc truyện tại monkeyD, page Xanh Xao.
Nếu đã thích, thì phải nắm bắt cơ hội.
Thấy anh im lặng, tôi nghĩ anh đang từ chối, không biết phải trả lời sao.
Đang định nói đùa để phá bầu không khí ngượng ngùng, ai ngờ anh lại nắm lấy tay tôi.
Tôi sững sờ nhìn anh.
Anh cười rạng rỡ: “Đi thôi, vĩnh viễn chung một hộ khẩu.”
---
Nửa năm sau, tôi hoàn thành kỳ thực tập.
Chính thức tiếp quản công ty của ba.
Ba năm trước, tôi đã hứa với ba rằng sẽ dành ba năm tự do trước khi kế thừa sự nghiệp gia đình.
Giờ đây, thời hạn đã đến, ba cũng không thể chờ lâu hơn, lập tức giao công ty lại cho tôi.
Ba năm lăn lộn ở cấp cơ sở giúp tôi nắm rõ mọi hoạt động trong công ty, quá trình tiếp quản diễn ra suôn sẻ hơn tôi tưởng.
Dưới sự thúc giục của hai bên gia đình, tôi và Giang Dật Trần quyết định kết hôn.
Nửa năm ở bên anh, tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Những phiền muộn trong công việc có thể chia sẻ cùng anh, niềm vui trong cuộc sống cũng có anh đồng hành.
Dù anh không phải người nói nhiều, nhưng mỗi lời anh nói đều giúp tôi nhìn nhận mọi thứ theo một góc độ khác.
---
Tối hôm Giang Dật Trần cầu hôn thành công, ba tôi có chút xúc động. Có lẽ ông đang nghĩ đến chuyện sắp phải gả con gái đi.
Ông uống vài chén rượu, kéo tôi ngồi xuống tâm sự.
Ba nói, Giang Dật Trần rất giỏi. Ông đã quen biết chú Giang từ lâu, cũng biết chú ấy có một cậu con trai xuất sắc. Nhưng ông chưa bao giờ nghĩ đến chuyện giới thiệu cho tôi.
Nếu không phải chú Giang chủ động tìm đến, đề nghị để tôi và Giang Dật Trần gặp mặt, ông cũng chẳng có ý định gả tôi cho anh.
Lúc đầu, ba còn lo lắng tôi không đủ bản lĩnh để kiểm soát anh, sợ tôi sẽ bị anh bắt nạt.
Xanh Xao
Tôi cười hỏi: “Bây giờ ba yên tâm để con lấy Giang Dật Trần rồi sao? Không kiểm tra thêm chút nữa à? Kết hôn là chuyện cả đời đó.”
Ba thần bí cười, hạ giọng nói:
“Lần trước ba uống rượu với chú Giang, ông ấy say quá lỡ miệng nói một câu.”
Tôi tò mò: “Nói gì cơ?”
Ba nhướng mày, chậm rãi đáp:
“Chú Giang con nói, trong đời này, con trai ông ấy chỉ từng cầu xin ông ấy một chuyện duy nhất: Sắp xếp cho hai đứa gặp mặt.”
Tôi sững người, rồi bất giác mỉm cười.
Hóa ra, tất cả những cuộc gặp gỡ tình cờ... đều đã được anh sắp đặt từ lâu.
Nhưng chưa kịp đi, hắn đã bật dậy, rút ra một con d.a.o găm, chĩa thẳng vào tôi.
“Diêu Hân, tất cả là do em ép anh!”
“Anh vốn định tử tế quay lại với em. Nhưng nếu em không chịu hợp tác, vậy đừng trách anh không khách sáo! Một khi gạo nấu thành cơm, em chính là người của anh!”
---
Tôi không ngờ tên súc sinh này lại có ý nghĩ bẩn thỉu như vậy.
Tôi lùi dần về phía sau, ánh mắt cảnh giác nhìn hắn.
“Anh làm vậy không sợ tôi báo cảnh sát sao? Đến lúc đó, anh ngồi tù rục xương đấy!”
Hắn cười lạnh:
“Tôi thất nghiệp, không tiền, chẳng có gì trong tay. Tôi còn gì để mất?”
“Tất cả là do em hại anh! Em nhất định phải bồi thường cho anh!”
“Lấy anh đi! Anh sẽ cho em hạnh phúc!”
Miệng thì nói sẽ cho tôi hạnh phúc, tay thì cầm d.a.o uy h.i.ế.p tôi. Hắn tưởng tôi không có não chắc?
Trang Anh Tuấn vung dao, gầm lên: “Em có đồng ý hay không?”
Hắn điên rồi. Tiếp tục dây dưa với kẻ như hắn chỉ khiến tôi thiệt thòi.
Tôi đưa mắt nhìn ra phía sau hắn, đột ngột hét lớn: “Ba!”
Hắn theo phản xạ quay đầu lại, tôi lập tức ném túi xách trong tay thẳng vào hắn.
Dao trên tay hắn rơi xuống. Nhân lúc hắn cúi xuống nhặt, tôi xoay người bỏ chạy.
Nhưng hôm nay tôi lại mang giày cao gót. Chạy chưa được mấy bước, chân tôi trẹo một cái, cả người ngã xuống đất.
Trang Anh Tuấn nhanh chóng đuổi theo, ánh mắt hung dữ.
“Là em ép anh! Diêu Hân, quay lại với anh thì có gì không tốt? Sao em cứ phải dồn anh vào đường cùng?”
Hắn hoàn toàn mất lý trí.
Con d.a.o trong tay hắn giơ lên, nhắm thẳng vào tôi đ.â.m xuống!
Tôi sợ hãi nhắm chặt mắt.
“Aaa...!!!”
Nhưng tiếng hét đau đớn lại không phải của tôi, mà là của hắn.
Tôi mở bừng mắt, trước mặt tôi là khuôn mặt tuấn tú, tràn đầy lo lắng của Giang Dật Trần.
“Em không sao chứ?”
Tôi vẫn chưa hoàn hồn, theo bản năng lắc đầu.
“Sao anh lại ở đây?”
Anh không trả lời, chỉ nhanh chóng đứng dậy, tóm lấy Trang Anh Tuấn đang định chạy trốn.
Ba chiêu gọn gàng, anh đã quật hắn ngã xuống đất, giao cho cảnh sát.
Xử lý xong mọi chuyện, Giang Dật Trần lập tức quay lại, lo lắng nhìn tôi.
“Có bị thương ở đâu không?”
Tôi xoa cổ chân: “Hình như bị trật chân...”
Anh không nói thêm lời nào, cúi xuống bế bổng tôi lên.
“Đừng sợ, anh đưa em đến bệnh viện.”
Tôi nhìn anh, cảm thấy mình đúng là không nhìn lầm người. Người này đúng chuẩn bạn trai lý tưởng!
---
Chuyện giữa tôi và Trang Anh Tuấn nhanh chóng lan truyền trong giới bạn bè.
Trương Nghiên nghe ngóng được tin tức mới liền vội vàng đến báo cho tôi.
Hóa ra, ngay hôm bị đuổi khỏi khách sạn, Viện Viện đã chia tay Trang Anh Tuấn.
Hắn không cam tâm, cứ tưởng gia đình Viện Viện có thế lực nên cố bám lấy cô ta.
Nhưng đến khi đi cầu xin cô ta quay lại, hắn lại phát hiện Viện Viện đã lén lút qua lại với chồng cũ.
Sau một trận cãi vã long trời lở đất, Trang Anh Tuấn mới biết bộ mặt thật của Viện Viện, hoàn toàn tuyệt vọng.
Có lẽ vì đả kích quá lớn, hắn liên tục phạm sai lầm trong công việc, cuối cùng bị đuổi việc.
Đến bước đường cùng, hắn coi tôi như con đường cứu rỗi duy nhất.
Thậm chí, hắn còn khoác lác với đám bạn rằng mình là con rể tương lai của ba tôi, sắp trở thành đại gia, bảo bọn họ nhanh chóng nịnh bợ hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhưng đám bạn đó chỉ cười nhạo hắn cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Ai cũng biết hắn chẳng có cửa quay lại với tôi.
Bị chọc tức, hắn phát điên, cầm d.a.o tìm đến tôi... và cuối cùng tự đẩy mình vào tù.
Nghe Trương Nghiên kể xong, tôi chỉ cười nhạt.
“Về sau đừng kể chuyện của hắn cho tớ nữa, loại người như thế, không đáng bận tâm.”
---
Ba tháng sau, tòa án tuyên án.
Dưới sự bào chữa của đội luật sư do ba tôi mời, Trang Anh Tuấn cuối cùng bị kết án một năm tù giam.
Cả đời hắn xem như chấm dứt từ đây.
Dù hắn chưa kịp làm hại tôi, nhưng Giang Dật Trần vẫn kiên trì đến đón tôi mỗi ngày sau giờ làm.
Từ công ty bước ra, tôi liền thấy anh đứng cách đó không xa.
Vừa đến gần, anh như có giác quan thứ sáu, lập tức ngẩng đầu nhìn tôi.
“Hôm nay em muốn đi đâu ăn tối không?”
Tôi đáp: “Mua ít rau về nhà em nấu đi.”
Anh hơi sững người, có vẻ không ngờ tôi lại đề nghị như vậy.
Rồi anh bật cười: “Liệu có làm loạn cả nhà em không đấy?”
Tôi liếc anh: “Đừng khách sáo với em, sớm muộn gì cũng là người chung hộ khẩu mà.”
Lời này, tôi đã muốn nói từ lâu.
Ban đầu chúng tôi đến với nhau chỉ để đối phó với hai bên gia đình, tránh cảnh bị ép đi xem mắt hết lần này đến lần khác.
Nhưng sau mấy tháng bên nhau, tôi nhận ra Giang Dật Trần thực sự là một người rất đáng để trân trọng.
Đọc truyện tại monkeyD, page Xanh Xao.
Nếu đã thích, thì phải nắm bắt cơ hội.
Thấy anh im lặng, tôi nghĩ anh đang từ chối, không biết phải trả lời sao.
Đang định nói đùa để phá bầu không khí ngượng ngùng, ai ngờ anh lại nắm lấy tay tôi.
Tôi sững sờ nhìn anh.
Anh cười rạng rỡ: “Đi thôi, vĩnh viễn chung một hộ khẩu.”
---
Nửa năm sau, tôi hoàn thành kỳ thực tập.
Chính thức tiếp quản công ty của ba.
Ba năm trước, tôi đã hứa với ba rằng sẽ dành ba năm tự do trước khi kế thừa sự nghiệp gia đình.
Giờ đây, thời hạn đã đến, ba cũng không thể chờ lâu hơn, lập tức giao công ty lại cho tôi.
Ba năm lăn lộn ở cấp cơ sở giúp tôi nắm rõ mọi hoạt động trong công ty, quá trình tiếp quản diễn ra suôn sẻ hơn tôi tưởng.
Dưới sự thúc giục của hai bên gia đình, tôi và Giang Dật Trần quyết định kết hôn.
Nửa năm ở bên anh, tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Những phiền muộn trong công việc có thể chia sẻ cùng anh, niềm vui trong cuộc sống cũng có anh đồng hành.
Dù anh không phải người nói nhiều, nhưng mỗi lời anh nói đều giúp tôi nhìn nhận mọi thứ theo một góc độ khác.
---
Tối hôm Giang Dật Trần cầu hôn thành công, ba tôi có chút xúc động. Có lẽ ông đang nghĩ đến chuyện sắp phải gả con gái đi.
Ông uống vài chén rượu, kéo tôi ngồi xuống tâm sự.
Ba nói, Giang Dật Trần rất giỏi. Ông đã quen biết chú Giang từ lâu, cũng biết chú ấy có một cậu con trai xuất sắc. Nhưng ông chưa bao giờ nghĩ đến chuyện giới thiệu cho tôi.
Nếu không phải chú Giang chủ động tìm đến, đề nghị để tôi và Giang Dật Trần gặp mặt, ông cũng chẳng có ý định gả tôi cho anh.
Lúc đầu, ba còn lo lắng tôi không đủ bản lĩnh để kiểm soát anh, sợ tôi sẽ bị anh bắt nạt.
Xanh Xao
Tôi cười hỏi: “Bây giờ ba yên tâm để con lấy Giang Dật Trần rồi sao? Không kiểm tra thêm chút nữa à? Kết hôn là chuyện cả đời đó.”
Ba thần bí cười, hạ giọng nói:
“Lần trước ba uống rượu với chú Giang, ông ấy say quá lỡ miệng nói một câu.”
Tôi tò mò: “Nói gì cơ?”
Ba nhướng mày, chậm rãi đáp:
“Chú Giang con nói, trong đời này, con trai ông ấy chỉ từng cầu xin ông ấy một chuyện duy nhất: Sắp xếp cho hai đứa gặp mặt.”
Tôi sững người, rồi bất giác mỉm cười.
Hóa ra, tất cả những cuộc gặp gỡ tình cờ... đều đã được anh sắp đặt từ lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro