Vả Mặt Tên Bạn Trai Sói Mắt Trắng
Chương 5
Lạc Khê Nhi
2025-03-28 06:33:14
Tôi hiểu rõ bài đăng của Trang Anh Tuấn trên mạng có ý nghĩa thế nào với danh dự của một cô gái. Nếu không nhờ gia đình tôi có chút thế lực, e rằng cả đời này tôi đã bị hắn hủy hoại.
Chuyện này, nếu tôi không cho hắn một bài học, sau này hắn còn gây họa cho bao nhiêu người nữa?
Nhìn bộ dạng chật vật của hắn, tôi chỉ cảm thấy ghê tởm. Không hiểu nổi trước đây tôi bị mù thế nào mà lại coi trọng loại cặn bã này.
“Không kiện cũng được,” tôi lạnh lùng nói, “nhưng anh phải làm theo mấy điều kiện của tôi.”
Tôi lấy từ trong túi ra bản thanh minh đã chuẩn bị sẵn, đưa cho hắn.
“Anh phải viết lại bản này bằng chữ ngay ngắn rồi đăng công khai lên mạng xã hội, không được chặn bất kỳ ai.”
Trang Anh Tuấn vừa cầm lấy đọc lướt qua, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Bản thanh minh này không chỉ vạch trần chuyện hắn ngoại tình, mà còn bóc mẽ chuyện hắn bịa đặt vu khống tôi và số tiền mười vạn kia. Quan trọng hơn, tôi còn liệt kê không ít việc xấu mà hắn từng làm suốt những năm qua.
Nếu bài viết này được đăng lên, tuy hắn không đến mức ngồi tù, nhưng bạn bè và đồng nghiệp e rằng sẽ hận không thể bóp c.h.ế.t hắn.
Hắn do dự nhìn tôi, nhưng tôi lập tức nhìn thấu suy nghĩ đó.
“Không muốn đăng cũng được, vậy cứ đợi ra tòa và mất việc đi.”
Tôi chỉ dùng chính chiêu trò hắn từng giở ra với tôi để đáp trả. Trò này chẳng phải học từ hắn hay sao?
Trang Anh Tuấn hoàn toàn tuyệt vọng. Mẹ hắn thì liên tục níu tay con trai khuyên nhủ.
“Tuấn Tuấn, mau đồng ý đi! Con không thể mất việc được!”
Hắn đương nhiên biết công việc này quan trọng thế nào. Đây không chỉ là giấc mộng của hắn, mà còn là niềm tự hào của mẹ hắn. Hắn sao có thể cam lòng từ bỏ?
Biết không thể cầu xin tôi, hắn đành cắn răng chấp nhận.
“Được! Tôi viết!”
Lần đầu tiên viết xong, tôi chê chữ hắn quá xấu, bắt hắn xé đi viết lại.
Lần thứ hai, tôi lại bắt lỗi chính tả, tiếp tục bảo hắn xé.
Ba lần liên tiếp, đến khi tôi hài lòng mới thôi.
Trước đây hắn từng đăng ba bức ảnh hãm hại tôi, giờ bắt hắn viết lại ba lần cũng là lẽ đương nhiên.
Sau khi bài viết được đăng tải, tôi nhìn hắn chằm chằm, giọng điệu lạnh lùng:
“Tôi sẽ để người theo dõi bài viết này. Trong vòng ba tháng, nếu anh dám xóa, đừng trách tôi tìm anh tính sổ.”
Hắn vội vàng gật đầu: “Tôi không dám! Tuyệt đối không dám!”
Muốn đấu với tôi à? Mơ đi!
Tôi khẽ cười: “Trước đây lúc chúng ta còn yêu nhau, anh tiêu không ít tiền của tôi. Danh sách tôi đã liệt kê đầy đủ. Nhưng tôi biết anh không có tiền trả, nên tôi cũng không cần.”
Trang Anh Tuấn ngớ người, không hiểu tôi đang ám chỉ điều gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đọc truyện tại monkeyD, page Xanh Xao.
Tôi thong thả bước ra khỏi cửa, khẽ phất tay ra hiệu.
Hai vệ sĩ lập tức lấy từ trong túi ra cây gậy sắt, vung tay lên, nhắm thẳng vào ngôi nhà bắt đầu đập phá.
Mẹ hắn sợ đến mức hét lên thất thanh, còn Trang Anh Tuấn thì chỉ có thể trơ mắt đứng đó giậm chân, nhưng lại không dám bước lên ngăn cản. Hắn chỉ có thể nhìn ngôi nhà của mình bị phá tan tành.
Khoảng một tiếng sau, vệ sĩ quay lại hỏi tôi: “Tiểu thư, thế này đã ổn chưa?”
Tôi nhìn căn nhà chẳng khác gì đống đổ nát, khẽ cười nhạt, bắt chước giọng điệu mấy cô gái trà xanh.
“Cũng tàm tạm rồi, kết thúc công việc thôi.”
“Tôi là người tốt bụng, thích làm việc thiện. Phần còn lại xem như tôi tặng miễn phí.”
Nói xong, tôi đeo kính râm, ung dung dẫn theo vệ sĩ rời khỏi hiện trường.
Hôm sau, tôi kể lại chuyện này cho Trương Nghiên nghe. Cô ấy cười đến mức suýt ngã khỏi ghế, không ngừng khen tôi cao tay.
Cô ấy cũng có tin mới cho tôi.
Nhờ bài đăng gây bão trên mạng, Trang Anh Tuấn không chỉ bị bạn bè chặn liên lạc mà còn bị người ta tìm đến tận nhà đánh cho một trận.
Gã tra nam này cuối cùng cũng nhận báo ứng.
Chỉ cần hắn không đụng đến tôi nữa, tôi cũng chẳng buồn để ý, coi như chưa từng quen biết.
Vừa cúp điện thoại với cô bạn thân, tôi liền nhận được cuộc gọi từ ba.
Ông đã biết chuyện tôi chia tay, bắt tôi đi xem mắt.
“Nếu con không đi, ngày mai về tiếp quản công ty ngay lập tức!”
Hứa cho tôi ba năm tự do, vậy mà ông nói lời nuốt lời.
Tôi giận quá, bèn lôi một bộ quần áo cũ nát ra mặc, để mặt mộc rồi đến điểm hẹn xem mắt.
Vừa bước vào phòng, tôi ngẩng đầu lên nhìn đối phương, lập tức c.h.ế.t sững.
Xanh Xao
“Sao lại là anh?!?”
Người đàn ông ngồi trước mặt chính là cậu trai trẻ mà tôi đã đưa về từ quán bar hai hôm trước.
Phải làm sao bây giờ?
Gấp quá, cần trợ giúp online ngay!!!
Hắn nhìn tôi, không nhanh không chậm chỉ tay về phía trước: “Ngồi xuống đi.”
Tôi lề mề kéo ghế ngồi đối diện hắn, trong lòng đầy nghi hoặc.
Ba tôi nói đây là con trai của một người bạn lâu năm, chẳng lẽ nhà hắn sa sút rồi sao? Hay ba tôi không biết hắn làm việc trong quán bar?
Chuyện này, nếu tôi không cho hắn một bài học, sau này hắn còn gây họa cho bao nhiêu người nữa?
Nhìn bộ dạng chật vật của hắn, tôi chỉ cảm thấy ghê tởm. Không hiểu nổi trước đây tôi bị mù thế nào mà lại coi trọng loại cặn bã này.
“Không kiện cũng được,” tôi lạnh lùng nói, “nhưng anh phải làm theo mấy điều kiện của tôi.”
Tôi lấy từ trong túi ra bản thanh minh đã chuẩn bị sẵn, đưa cho hắn.
“Anh phải viết lại bản này bằng chữ ngay ngắn rồi đăng công khai lên mạng xã hội, không được chặn bất kỳ ai.”
Trang Anh Tuấn vừa cầm lấy đọc lướt qua, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Bản thanh minh này không chỉ vạch trần chuyện hắn ngoại tình, mà còn bóc mẽ chuyện hắn bịa đặt vu khống tôi và số tiền mười vạn kia. Quan trọng hơn, tôi còn liệt kê không ít việc xấu mà hắn từng làm suốt những năm qua.
Nếu bài viết này được đăng lên, tuy hắn không đến mức ngồi tù, nhưng bạn bè và đồng nghiệp e rằng sẽ hận không thể bóp c.h.ế.t hắn.
Hắn do dự nhìn tôi, nhưng tôi lập tức nhìn thấu suy nghĩ đó.
“Không muốn đăng cũng được, vậy cứ đợi ra tòa và mất việc đi.”
Tôi chỉ dùng chính chiêu trò hắn từng giở ra với tôi để đáp trả. Trò này chẳng phải học từ hắn hay sao?
Trang Anh Tuấn hoàn toàn tuyệt vọng. Mẹ hắn thì liên tục níu tay con trai khuyên nhủ.
“Tuấn Tuấn, mau đồng ý đi! Con không thể mất việc được!”
Hắn đương nhiên biết công việc này quan trọng thế nào. Đây không chỉ là giấc mộng của hắn, mà còn là niềm tự hào của mẹ hắn. Hắn sao có thể cam lòng từ bỏ?
Biết không thể cầu xin tôi, hắn đành cắn răng chấp nhận.
“Được! Tôi viết!”
Lần đầu tiên viết xong, tôi chê chữ hắn quá xấu, bắt hắn xé đi viết lại.
Lần thứ hai, tôi lại bắt lỗi chính tả, tiếp tục bảo hắn xé.
Ba lần liên tiếp, đến khi tôi hài lòng mới thôi.
Trước đây hắn từng đăng ba bức ảnh hãm hại tôi, giờ bắt hắn viết lại ba lần cũng là lẽ đương nhiên.
Sau khi bài viết được đăng tải, tôi nhìn hắn chằm chằm, giọng điệu lạnh lùng:
“Tôi sẽ để người theo dõi bài viết này. Trong vòng ba tháng, nếu anh dám xóa, đừng trách tôi tìm anh tính sổ.”
Hắn vội vàng gật đầu: “Tôi không dám! Tuyệt đối không dám!”
Muốn đấu với tôi à? Mơ đi!
Tôi khẽ cười: “Trước đây lúc chúng ta còn yêu nhau, anh tiêu không ít tiền của tôi. Danh sách tôi đã liệt kê đầy đủ. Nhưng tôi biết anh không có tiền trả, nên tôi cũng không cần.”
Trang Anh Tuấn ngớ người, không hiểu tôi đang ám chỉ điều gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đọc truyện tại monkeyD, page Xanh Xao.
Tôi thong thả bước ra khỏi cửa, khẽ phất tay ra hiệu.
Hai vệ sĩ lập tức lấy từ trong túi ra cây gậy sắt, vung tay lên, nhắm thẳng vào ngôi nhà bắt đầu đập phá.
Mẹ hắn sợ đến mức hét lên thất thanh, còn Trang Anh Tuấn thì chỉ có thể trơ mắt đứng đó giậm chân, nhưng lại không dám bước lên ngăn cản. Hắn chỉ có thể nhìn ngôi nhà của mình bị phá tan tành.
Khoảng một tiếng sau, vệ sĩ quay lại hỏi tôi: “Tiểu thư, thế này đã ổn chưa?”
Tôi nhìn căn nhà chẳng khác gì đống đổ nát, khẽ cười nhạt, bắt chước giọng điệu mấy cô gái trà xanh.
“Cũng tàm tạm rồi, kết thúc công việc thôi.”
“Tôi là người tốt bụng, thích làm việc thiện. Phần còn lại xem như tôi tặng miễn phí.”
Nói xong, tôi đeo kính râm, ung dung dẫn theo vệ sĩ rời khỏi hiện trường.
Hôm sau, tôi kể lại chuyện này cho Trương Nghiên nghe. Cô ấy cười đến mức suýt ngã khỏi ghế, không ngừng khen tôi cao tay.
Cô ấy cũng có tin mới cho tôi.
Nhờ bài đăng gây bão trên mạng, Trang Anh Tuấn không chỉ bị bạn bè chặn liên lạc mà còn bị người ta tìm đến tận nhà đánh cho một trận.
Gã tra nam này cuối cùng cũng nhận báo ứng.
Chỉ cần hắn không đụng đến tôi nữa, tôi cũng chẳng buồn để ý, coi như chưa từng quen biết.
Vừa cúp điện thoại với cô bạn thân, tôi liền nhận được cuộc gọi từ ba.
Ông đã biết chuyện tôi chia tay, bắt tôi đi xem mắt.
“Nếu con không đi, ngày mai về tiếp quản công ty ngay lập tức!”
Hứa cho tôi ba năm tự do, vậy mà ông nói lời nuốt lời.
Tôi giận quá, bèn lôi một bộ quần áo cũ nát ra mặc, để mặt mộc rồi đến điểm hẹn xem mắt.
Vừa bước vào phòng, tôi ngẩng đầu lên nhìn đối phương, lập tức c.h.ế.t sững.
Xanh Xao
“Sao lại là anh?!?”
Người đàn ông ngồi trước mặt chính là cậu trai trẻ mà tôi đã đưa về từ quán bar hai hôm trước.
Phải làm sao bây giờ?
Gấp quá, cần trợ giúp online ngay!!!
Hắn nhìn tôi, không nhanh không chậm chỉ tay về phía trước: “Ngồi xuống đi.”
Tôi lề mề kéo ghế ngồi đối diện hắn, trong lòng đầy nghi hoặc.
Ba tôi nói đây là con trai của một người bạn lâu năm, chẳng lẽ nhà hắn sa sút rồi sao? Hay ba tôi không biết hắn làm việc trong quán bar?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro