Chương 6
Đang cập nhật
2025-03-20 09:33:05
Nhưng nàng ta có gì phải lo lắng cơ chứ?
Chưa kể đến việc Thẩm Từ Châu đối xử với nàng ta và với Khương Uyển Ca khác biệt một trời một vực, càng không cần nói đến việc, Khương Uyển Ca chưa bao giờ có ý định tranh giành với nàng ta.
Vị trí Thái tử phi trước đây Khương Uyển Ca còn chẳng dám mơ tưởng, thì nay lại càng không.
Chẳng bao lâu nữa, nàng sẽ lên đường ra biên ải, có lẽ sẽ không bao giờ trở về nữa.
Khương Uyển Ca chỉ có thể cố gắng giải thích với nàng ta: “Trong lòng Thái tử điện hạ chỉ có mình nàng.”
Nàng ta nghiến răng, ánh mắt tóe lửa nhìn Khương Uyển Ca: “Nhưng chỉ cần ngươi còn ở bên cạnh hắn một ngày, ta sẽ không thể nào yên lòng!”
Nói rồi, nàng ta liếc nhanh về phía bóng người ở đằng xa, rồi giả vờ vấp phải chân Khương Uyển Ca, cả người ngã nhào xuống đất.
Bóng người kia lập tức lao nhanh đến, ôm chầm lấy nàng ta vào lòng, sau đó ánh mắt lạnh lẽo như băng giá hướng về phía Khương Uyển Ca.
“Ngươi thật không biết hối cải! Cứ quỳ ở đây cho đến khi trời sáng ngày mai mới được đứng lên!”
Dứt lời, hắn ôm Mộ Thanh Tuyết nghênh ngang rời đi, bỏ lại Khương Uyển Ca một mình trong mưa gió.
Mưa mỗi lúc một nặng hạt, táp vào những vết thương trên người Khương Uyển Ca, khiến cơn đau càng thêm buốt giá.
Khương Uyển Ca nhìn theo bóng dáng hắn dần khuất xa, tảng đá trong lòng nàng càng lúc càng nặng trĩu, đè nén đến nghẹt thở.
Nàng không thể hiểu nổi, người thanh mai trúc mã với nàng năm xưa, sao giờ đây lại trở nên xa lạ đến vậy. Càng không thể hiểu nổi, con người nào mới thực sự là Thẩm Từ Châu.
Nàng vẫn còn nhớ rõ cái năm phụ thân và huynh trưởng chiến tử nơi sa trường, quan tài được đưa về kinh, chính hắn đã thức trắng đêm bên cạnh nàng, dìu dắt nàng vượt qua nỗi đau thương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nàng luyện kiếm bị thương, cũng chính hắn đã trốn học ở Quốc Tử Giám, lo lắng chăm sóc, xót xa bôi thuốc cho nàng.
Những năm tháng qua, sự chiếm hữu độc đoán của hắn, nàng không phải là không nhận ra.
Còn cả những đêm triền miên say đắm, hắn cúi người chiếm lấy nàng, hôn lên bờ vai, vầng trán, rồi cả chiếc cổ trắng ngần, không ngừng gọi tên thân mật của nàng: Uyển Ca, A Ca…
Không biết đã quỳ bao lâu, Khương Uyển Ca cuối cùng cũng không thể gắng gượng thêm nữa, nàng hoàn toàn ngất lịm đi trong cơn mưa lạnh giá.
Khi tỉnh giấc, Khương Uyển Ca đã thấy mình nằm trong phòng ở phủ tướng quân. Cửa phòng nàng khép kín, nhưng bên ngoài lại vọng đến giọng nói lạnh lùng, hờ hững của Thẩm Từ Châu.
“Đã lâu không đến phủ tướng quân, sao hôm nay lại vắng vẻ đến vậy? Người ngoài nhìn vào còn tưởng các ngươi định dọn cả nhà đi nơi khác, vét sạch phủ tướng quân rồi.”
Trương bá khẽ giật mình, rồi ngạc nhiên đáp: “Thái tử điện hạ vẫn chưa hay tin sao? Tiểu thư đã xin chỉ, chẳng bao lâu nữa sẽ lên đường ra biên cương rồi ạ!”
Lời còn chưa dứt, Khương Uyển Ca vội vàng đẩy cửa xông ra: “Trương bá! Con đói rồi, người mau sai nhà bếp chuẩn bị chút gì đó cho con ăn đi!”
Thấy Khương Uyển Ca bước ra, Thẩm Từ Châu khẽ nhíu mày: “Ngươi chạy ra đây làm gì?”
Hắn dường như không nghe rõ những gì Trương bá vừa nói, bèn hỏi lại: “Vừa nãy ngươi nói gì? Khương Uyển Ca xin chỉ điều gì?”
Thấy Khương Uyển Ca vội vã xông ra ngăn cản như vậy, Trương bá dường như đã hiểu ra điều gì, không nói thêm lời nào, chỉ khẽ lắc đầu, thở dài rồi lặng lẽ lui xuống.
Khương Uyển Ca vội vàng đáp lời thay Trương bá: “Không có gì đâu ạ, chỉ là gần đây phủ đang dọn dẹp đồ đạc cũ, nên ta sai người hầu vứt bớt những thứ không cần thiết đi thôi.”
Thẩm Từ Châu không truy hỏi thêm, chỉ lạnh lùng lấy từ trong n.g.ự.c ra một bình sứ nhỏ, ném vào tay Khương Uyển Ca.
“Đây là thuốc trị thương do Miêu Cương tiến cống, cầm lấy mà dùng.”
Nói xong, hắn quay người bước đi. Nhưng chỉ một lát sau, hắn dường như nhớ ra điều gì, khẽ quay đầu lại, để lộ khuôn mặt góc cạnh rõ ràng.
Chưa kể đến việc Thẩm Từ Châu đối xử với nàng ta và với Khương Uyển Ca khác biệt một trời một vực, càng không cần nói đến việc, Khương Uyển Ca chưa bao giờ có ý định tranh giành với nàng ta.
Vị trí Thái tử phi trước đây Khương Uyển Ca còn chẳng dám mơ tưởng, thì nay lại càng không.
Chẳng bao lâu nữa, nàng sẽ lên đường ra biên ải, có lẽ sẽ không bao giờ trở về nữa.
Khương Uyển Ca chỉ có thể cố gắng giải thích với nàng ta: “Trong lòng Thái tử điện hạ chỉ có mình nàng.”
Nàng ta nghiến răng, ánh mắt tóe lửa nhìn Khương Uyển Ca: “Nhưng chỉ cần ngươi còn ở bên cạnh hắn một ngày, ta sẽ không thể nào yên lòng!”
Nói rồi, nàng ta liếc nhanh về phía bóng người ở đằng xa, rồi giả vờ vấp phải chân Khương Uyển Ca, cả người ngã nhào xuống đất.
Bóng người kia lập tức lao nhanh đến, ôm chầm lấy nàng ta vào lòng, sau đó ánh mắt lạnh lẽo như băng giá hướng về phía Khương Uyển Ca.
“Ngươi thật không biết hối cải! Cứ quỳ ở đây cho đến khi trời sáng ngày mai mới được đứng lên!”
Dứt lời, hắn ôm Mộ Thanh Tuyết nghênh ngang rời đi, bỏ lại Khương Uyển Ca một mình trong mưa gió.
Mưa mỗi lúc một nặng hạt, táp vào những vết thương trên người Khương Uyển Ca, khiến cơn đau càng thêm buốt giá.
Khương Uyển Ca nhìn theo bóng dáng hắn dần khuất xa, tảng đá trong lòng nàng càng lúc càng nặng trĩu, đè nén đến nghẹt thở.
Nàng không thể hiểu nổi, người thanh mai trúc mã với nàng năm xưa, sao giờ đây lại trở nên xa lạ đến vậy. Càng không thể hiểu nổi, con người nào mới thực sự là Thẩm Từ Châu.
Nàng vẫn còn nhớ rõ cái năm phụ thân và huynh trưởng chiến tử nơi sa trường, quan tài được đưa về kinh, chính hắn đã thức trắng đêm bên cạnh nàng, dìu dắt nàng vượt qua nỗi đau thương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nàng luyện kiếm bị thương, cũng chính hắn đã trốn học ở Quốc Tử Giám, lo lắng chăm sóc, xót xa bôi thuốc cho nàng.
Những năm tháng qua, sự chiếm hữu độc đoán của hắn, nàng không phải là không nhận ra.
Còn cả những đêm triền miên say đắm, hắn cúi người chiếm lấy nàng, hôn lên bờ vai, vầng trán, rồi cả chiếc cổ trắng ngần, không ngừng gọi tên thân mật của nàng: Uyển Ca, A Ca…
Không biết đã quỳ bao lâu, Khương Uyển Ca cuối cùng cũng không thể gắng gượng thêm nữa, nàng hoàn toàn ngất lịm đi trong cơn mưa lạnh giá.
Khi tỉnh giấc, Khương Uyển Ca đã thấy mình nằm trong phòng ở phủ tướng quân. Cửa phòng nàng khép kín, nhưng bên ngoài lại vọng đến giọng nói lạnh lùng, hờ hững của Thẩm Từ Châu.
“Đã lâu không đến phủ tướng quân, sao hôm nay lại vắng vẻ đến vậy? Người ngoài nhìn vào còn tưởng các ngươi định dọn cả nhà đi nơi khác, vét sạch phủ tướng quân rồi.”
Trương bá khẽ giật mình, rồi ngạc nhiên đáp: “Thái tử điện hạ vẫn chưa hay tin sao? Tiểu thư đã xin chỉ, chẳng bao lâu nữa sẽ lên đường ra biên cương rồi ạ!”
Lời còn chưa dứt, Khương Uyển Ca vội vàng đẩy cửa xông ra: “Trương bá! Con đói rồi, người mau sai nhà bếp chuẩn bị chút gì đó cho con ăn đi!”
Thấy Khương Uyển Ca bước ra, Thẩm Từ Châu khẽ nhíu mày: “Ngươi chạy ra đây làm gì?”
Hắn dường như không nghe rõ những gì Trương bá vừa nói, bèn hỏi lại: “Vừa nãy ngươi nói gì? Khương Uyển Ca xin chỉ điều gì?”
Thấy Khương Uyển Ca vội vã xông ra ngăn cản như vậy, Trương bá dường như đã hiểu ra điều gì, không nói thêm lời nào, chỉ khẽ lắc đầu, thở dài rồi lặng lẽ lui xuống.
Khương Uyển Ca vội vàng đáp lời thay Trương bá: “Không có gì đâu ạ, chỉ là gần đây phủ đang dọn dẹp đồ đạc cũ, nên ta sai người hầu vứt bớt những thứ không cần thiết đi thôi.”
Thẩm Từ Châu không truy hỏi thêm, chỉ lạnh lùng lấy từ trong n.g.ự.c ra một bình sứ nhỏ, ném vào tay Khương Uyển Ca.
“Đây là thuốc trị thương do Miêu Cương tiến cống, cầm lấy mà dùng.”
Nói xong, hắn quay người bước đi. Nhưng chỉ một lát sau, hắn dường như nhớ ra điều gì, khẽ quay đầu lại, để lộ khuôn mặt góc cạnh rõ ràng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro