Chương 26
Đang cập nhật
2025-03-20 09:33:05
Khương Uyển Ca vẫn nằm im, cuộn tròn mình trong lớp chăn dày.
"Khương tướng quân sợ sấm sao?"
Giọng của Tô Nhiên đột ngột vang lên, khiến Khương Uyển Ca giật thót mình.
"Ngươi... đến từ bao giờ vậy?"
Ánh mắt Tô Nhiên dịu dàng như nước: "Hãy ngủ yên đi, có ta ở đây canh giữ cho cô."
Chẳng hiểu vì sao, những lời ấy lại mang đến cho Khương Uyển Ca một cảm giác an tâm kỳ lạ.
Không lâu sau, nàng lại chìm sâu vào giấc mộng mị.
Một đêm dài đằng đẵng trôi qua, Thẩm Từ Châu vẫn quỳ gối bất động tại nơi cũ, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, đôi môi tái mét vì lạnh giá.
Các tướng sĩ khi đi ngang qua đều không khỏi liếc nhìn với ánh mắt vừa lo lắng vừa kinh ngạc, nhưng không một ai dám tiến lên khuyên can.
Tô Nhiên từ sớm đã vội vã đến, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đôi mày hắn lập tức nhíu chặt lại.
Hắn bước đến bên cạnh Thẩm Từ Châu, giọng lạnh lẽo cất lên: "Thái tử điện hạ, ngài còn muốn làm đến bao giờ? Tự mình giày vò bản thân như thế này, liệu có thể nào cứu vãn được trái tim của Khương tướng quân hay không?"
Thẩm Từ Châu chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt vừa trống rỗng vừa kiên định: "Cô biết nàng hận cô, nhưng cô chỉ muốn nàng hiểu rằng, tấm chân tình của cô dành cho nàng chưa bao giờ thay đổi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đúng lúc ấy, Khương Uyển Ca vừa bước ra khỏi trướng bạt, nàng khẽ cúi đầu nhìn hắn, vẻ mặt lạnh nhạt như mặt hồ thu không gợn sóng: "Thái tử điện hạ, quân doanh là nơi trọng yếu, không phải chỗ để ngài tùy hứng làm loạn. Thỉnh ngài sớm ngày hồi cung."
Nghe những lời ấy, thân thể Thẩm Từ Châu khẽ run lên, tựa như bị người ta tước đoạt toàn bộ khí lực. Hắn gắng gượng muốn đứng dậy, nhưng vì quỳ quá lâu, đôi chân đã tê dại, một bước đi khẽ loạng choạng suýt chút nữa ngã nhào.
Tô Nhiên thấy vậy, trong đáy mắt thoáng qua một tia thương cảm, nhưng nghĩ đến những tổn thương sâu sắc mà Thẩm Từ Châu đã gây ra cho Khương Uyển Ca, chút thương cảm ấy liền tan biến, nhường chỗ cho sự lạnh lùng.
Hắn bước lên một bước, đỡ lấy Thẩm Từ Châu, giọng băng giá: "Thái tử điện hạ, xin hãy đứng dậy đi. Hành động tự hành hạ mình như thế này, thực sự không xứng với thân phận trữ quân của một quốc gia."
Thẩm Từ Châu dùng sức hất tay Tô Nhiên ra, vẫn cố chấp quỳ xuống đất lần nữa, giọng nói khẽ run nhưng vô cùng kiên quyết:
"Uyển Ca, ta sẽ không đi. Trừ phi nàng tha thứ cho ta, bằng không dù c.h.ế.t ta cũng không rời khỏi nơi này."
"Thẩm Từ Châu, ngươi đừng ép ta!" Khương Uyển Ca nhắm nghiền đôi mắt, hít một hơi thật sâu, giọng nàng lạnh lẽo như băng: "Giữa chúng ta, mọi chuyện đã chấm dứt từ lâu rồi. Ngươi là thái tử, trên vai gánh vác trọng trách giang sơn xã tắc. Còn Khương Uyển Ca, chỉ mong có thể bảo vệ tốt mảnh biên cương này, bảo vệ bình an cho những người dân nơi đây. Con đường của chúng ta, ngay từ đầu đã định sẵn là không cùng lối."
Trong đôi mắt Thẩm Từ Châu thoáng hiện một tia tuyệt vọng, hắn ngước nhìn Khương Uyển Ca, nước mắt hòa lẫn cùng nước mưa, lặng lẽ lăn dài trên gò má.
"Uyển Ca, ta biết mình đã sai rồi. Ta nguyện dùng cả quãng đời còn lại để bù đắp những lỗi lầm đã gây ra. Xin nàng, hãy cho ta thêm một cơ hội nữa thôi, chỉ một lần này thôi."
Lúc này, các tướng sĩ xung quanh dần dần tiến lại gần, họ nhìn vị thái tử đang quỳ gối dưới đất và Khương Uyển Ca với vẻ mặt lạnh lùng như băng giá, trong ánh mắt mỗi người đều tràn ngập sự kinh ngạc và nghi hoặc.
Trong thâm tâm họ, thái tử và Khương Uyển Ca đều là những nhân vật cao quý, không thể chạm tới, vậy mà giờ đây lại chứng kiến một màn kịch khiến người ta chấn động đến nhường này.
"Giải tán hết! Mỗi người trở về vị trí của mình!"
"Khương tướng quân sợ sấm sao?"
Giọng của Tô Nhiên đột ngột vang lên, khiến Khương Uyển Ca giật thót mình.
"Ngươi... đến từ bao giờ vậy?"
Ánh mắt Tô Nhiên dịu dàng như nước: "Hãy ngủ yên đi, có ta ở đây canh giữ cho cô."
Chẳng hiểu vì sao, những lời ấy lại mang đến cho Khương Uyển Ca một cảm giác an tâm kỳ lạ.
Không lâu sau, nàng lại chìm sâu vào giấc mộng mị.
Một đêm dài đằng đẵng trôi qua, Thẩm Từ Châu vẫn quỳ gối bất động tại nơi cũ, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, đôi môi tái mét vì lạnh giá.
Các tướng sĩ khi đi ngang qua đều không khỏi liếc nhìn với ánh mắt vừa lo lắng vừa kinh ngạc, nhưng không một ai dám tiến lên khuyên can.
Tô Nhiên từ sớm đã vội vã đến, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đôi mày hắn lập tức nhíu chặt lại.
Hắn bước đến bên cạnh Thẩm Từ Châu, giọng lạnh lẽo cất lên: "Thái tử điện hạ, ngài còn muốn làm đến bao giờ? Tự mình giày vò bản thân như thế này, liệu có thể nào cứu vãn được trái tim của Khương tướng quân hay không?"
Thẩm Từ Châu chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt vừa trống rỗng vừa kiên định: "Cô biết nàng hận cô, nhưng cô chỉ muốn nàng hiểu rằng, tấm chân tình của cô dành cho nàng chưa bao giờ thay đổi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đúng lúc ấy, Khương Uyển Ca vừa bước ra khỏi trướng bạt, nàng khẽ cúi đầu nhìn hắn, vẻ mặt lạnh nhạt như mặt hồ thu không gợn sóng: "Thái tử điện hạ, quân doanh là nơi trọng yếu, không phải chỗ để ngài tùy hứng làm loạn. Thỉnh ngài sớm ngày hồi cung."
Nghe những lời ấy, thân thể Thẩm Từ Châu khẽ run lên, tựa như bị người ta tước đoạt toàn bộ khí lực. Hắn gắng gượng muốn đứng dậy, nhưng vì quỳ quá lâu, đôi chân đã tê dại, một bước đi khẽ loạng choạng suýt chút nữa ngã nhào.
Tô Nhiên thấy vậy, trong đáy mắt thoáng qua một tia thương cảm, nhưng nghĩ đến những tổn thương sâu sắc mà Thẩm Từ Châu đã gây ra cho Khương Uyển Ca, chút thương cảm ấy liền tan biến, nhường chỗ cho sự lạnh lùng.
Hắn bước lên một bước, đỡ lấy Thẩm Từ Châu, giọng băng giá: "Thái tử điện hạ, xin hãy đứng dậy đi. Hành động tự hành hạ mình như thế này, thực sự không xứng với thân phận trữ quân của một quốc gia."
Thẩm Từ Châu dùng sức hất tay Tô Nhiên ra, vẫn cố chấp quỳ xuống đất lần nữa, giọng nói khẽ run nhưng vô cùng kiên quyết:
"Uyển Ca, ta sẽ không đi. Trừ phi nàng tha thứ cho ta, bằng không dù c.h.ế.t ta cũng không rời khỏi nơi này."
"Thẩm Từ Châu, ngươi đừng ép ta!" Khương Uyển Ca nhắm nghiền đôi mắt, hít một hơi thật sâu, giọng nàng lạnh lẽo như băng: "Giữa chúng ta, mọi chuyện đã chấm dứt từ lâu rồi. Ngươi là thái tử, trên vai gánh vác trọng trách giang sơn xã tắc. Còn Khương Uyển Ca, chỉ mong có thể bảo vệ tốt mảnh biên cương này, bảo vệ bình an cho những người dân nơi đây. Con đường của chúng ta, ngay từ đầu đã định sẵn là không cùng lối."
Trong đôi mắt Thẩm Từ Châu thoáng hiện một tia tuyệt vọng, hắn ngước nhìn Khương Uyển Ca, nước mắt hòa lẫn cùng nước mưa, lặng lẽ lăn dài trên gò má.
"Uyển Ca, ta biết mình đã sai rồi. Ta nguyện dùng cả quãng đời còn lại để bù đắp những lỗi lầm đã gây ra. Xin nàng, hãy cho ta thêm một cơ hội nữa thôi, chỉ một lần này thôi."
Lúc này, các tướng sĩ xung quanh dần dần tiến lại gần, họ nhìn vị thái tử đang quỳ gối dưới đất và Khương Uyển Ca với vẻ mặt lạnh lùng như băng giá, trong ánh mắt mỗi người đều tràn ngập sự kinh ngạc và nghi hoặc.
Trong thâm tâm họ, thái tử và Khương Uyển Ca đều là những nhân vật cao quý, không thể chạm tới, vậy mà giờ đây lại chứng kiến một màn kịch khiến người ta chấn động đến nhường này.
"Giải tán hết! Mỗi người trở về vị trí của mình!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro