Chương 21
Đang cập nhật
2025-03-20 09:33:05
Thẩm Từ Châu nhìn những người lính đang chật vật tiến bước giữa bão cát, trong lòng không khỏi hiện lên những gian khổ mà Khương Uyển Ca có lẽ đã phải trải qua.
Hắn nhớ lại những ngày trước khi Khương Uyển Ca lên đường, hắn đã đối xử với nàng lạnh nhạt đến nhường nào, thậm chí còn tin vào những lời vu khống của Mộ Thanh Tuyết mà trừng phạt nàng. Thế mà nàng chưa từng một lời oán thán, vẫn lên đường ra biên ải, chiến đấu để bảo vệ đất nước và nhân dân.
Giờ phút này, cuồng phong cuốn theo cát vàng như những lưỡi d.a.o sắc bén cào qua gò má, Thẩm Từ Châu nheo mắt, trước mắt hắn dường như hiện lên cảnh tượng Khương Uyển Ca dẫn dắt quân sĩ, hành quân trong điều kiện khắc nghiệt tương tự, thậm chí còn gian nan hơn nhiều.
Nàng có lẽ cũng giống như hắn lúc này, giữa gió cát gào thét vẫn lớn tiếng hô hào để cổ vũ sĩ khí, nhưng bên cạnh nàng lại không có những tinh binh thiện chiến được hoàng đế phái đến như hắn.
Trái tim Thẩm Từ Châu như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, đau đớn đến nghẹt thở. Hắn tự trách mình đã từng quá vô tri và tàn nhẫn. Khi nàng cần sự ủng hộ và thấu hiểu nhất, hắn lại trở thành người làm tổn thương nàng sâu sắc nhất.
Mỗi một tiếng gió cát rít gào, đều như đang không thương tiếc tố cáo những lỗi lầm mà hắn đã gây ra.
Giữa sa mạc mênh m.ô.n.g này, hắn ngày càng nhận ra rõ ràng hơn bao giờ hết, tình cảm mà Khương Uyển Ca dành cho hắn chân thành và sâu sắc đến nhường nào, còn hắn lại chính tay chà đạp và xé nát mối tình quý giá ấy.
Cuối cùng, cơn bão cát cũng dần qua đi. Thẩm Từ Châu nhìn những người lính mình đầy cát bụi nhưng vẫn kiên định tiến lên phía trước, lớn tiếng hô vang: "Tăng tốc lên! Chúng ta không thể để Khương tướng quân và anh em ở biên cương phải chờ đợi lâu hơn nữa!"
Nghe vậy, tinh thần các binh sĩ dâng cao, bước chân thêm phần mạnh mẽ và kiên định, hướng thẳng về phía biên cương.
Còn trong lòng Thẩm Từ Châu, ngoài sự kiên định với nhiệm vụ, còn có thêm niềm mong chờ và lo lắng khi nghĩ đến ngày trùng phùng với Khương Uyển Ca.
Ở một nơi khác, những ngày tháng nơi biên ải, chiến sự diễn ra căng thẳng, mỗi ngày đều là một cuộc chiến sinh tử đầy rẫy nguy hiểm.
Khương Uyển Ca dẫn dắt các tướng sĩ, kiên cường chống trả trong từng trận chiến, kiên quyết bảo vệ tấc đất quê hương.
Một ngày nọ, sau một trận chiến ác liệt, Khương Uyển Ca dẫn theo vài binh sĩ đi tuần tra chiến trường, tìm kiếm những người bị thương.
Đột nhiên, Khương Uyển Ca nghe thấy một tiếng rên rỉ yếu ớt phát ra từ phía sau một đống đá vụn.
Khương Uyển Ca vội vã tìm đến nơi phát ra tiếng động, phát hiện ra một người đàn ông bị thương rất nặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nam nhân mặc trang phục dân thường, trên người dính đầy máu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
"Ngươi thế nào rồi? Còn cầm cự được không?"
Nam nhân yếu ớt đến mức mí mắt cũng không buồn nhấc lên: "Cô nương... ta e là không qua khỏi..."
Khương Uyển Ca trong lòng không khỏi xót xa, lập tức ra lệnh cho binh sĩ khiêng nam nhân kia về doanh trại.
Sau khi quân y tiến hành sơ cứu đơn giản, chỉ biết bất lực lắc đầu.
"Hắn bị thương quá nặng, lại bị thương đến tim mạch, khó lòng qua khỏi. Lão phu cũng không còn cách nào."
Nhìn bộ dạng hấp hối của nam nhân, lòng Khương Uyển Ca quặn thắt. Bất chợt, nàng nhớ ra rằng mình cũng từng học qua một chút y thuật đơn giản trong quân, liền quyết định tự mình thử cứu chữa cho nam nhân kia.
Sau một hồi nỗ lực của Khương Uyển Ca và các quân y, vết thương của nam nhân kia cuối cùng cũng tạm thời được ổn định.
Những ngày sau đó, Khương Uyển Ca mỗi ngày đều dành thời gian đến thăm nam nhân kia, đích thân thay thuốc, đút cơm cho hắn.
Nam nhân kia tỉnh lại, nhìn nữ nhân đang ngủ say bên giường, ánh mắt dần trở nên dịu dàng hơn.
Khương Uyển Ca quen với việc chinh chiến, chỉ cần có chút động tĩnh là tỉnh dậy ngay lập tức.
Nam nhân chống tay ngồi dậy, ánh mắt tràn đầy ý cười.
"Tại hạ Tô Nhiên, đa tạ cô nương đã cứu mạng."
Khương Uyển Ca nghe vậy, chỉ khẽ mỉm cười: "Chỉ là chuyện nhỏ, không cần để bụng."
Hắn nhớ lại những ngày trước khi Khương Uyển Ca lên đường, hắn đã đối xử với nàng lạnh nhạt đến nhường nào, thậm chí còn tin vào những lời vu khống của Mộ Thanh Tuyết mà trừng phạt nàng. Thế mà nàng chưa từng một lời oán thán, vẫn lên đường ra biên ải, chiến đấu để bảo vệ đất nước và nhân dân.
Giờ phút này, cuồng phong cuốn theo cát vàng như những lưỡi d.a.o sắc bén cào qua gò má, Thẩm Từ Châu nheo mắt, trước mắt hắn dường như hiện lên cảnh tượng Khương Uyển Ca dẫn dắt quân sĩ, hành quân trong điều kiện khắc nghiệt tương tự, thậm chí còn gian nan hơn nhiều.
Nàng có lẽ cũng giống như hắn lúc này, giữa gió cát gào thét vẫn lớn tiếng hô hào để cổ vũ sĩ khí, nhưng bên cạnh nàng lại không có những tinh binh thiện chiến được hoàng đế phái đến như hắn.
Trái tim Thẩm Từ Châu như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, đau đớn đến nghẹt thở. Hắn tự trách mình đã từng quá vô tri và tàn nhẫn. Khi nàng cần sự ủng hộ và thấu hiểu nhất, hắn lại trở thành người làm tổn thương nàng sâu sắc nhất.
Mỗi một tiếng gió cát rít gào, đều như đang không thương tiếc tố cáo những lỗi lầm mà hắn đã gây ra.
Giữa sa mạc mênh m.ô.n.g này, hắn ngày càng nhận ra rõ ràng hơn bao giờ hết, tình cảm mà Khương Uyển Ca dành cho hắn chân thành và sâu sắc đến nhường nào, còn hắn lại chính tay chà đạp và xé nát mối tình quý giá ấy.
Cuối cùng, cơn bão cát cũng dần qua đi. Thẩm Từ Châu nhìn những người lính mình đầy cát bụi nhưng vẫn kiên định tiến lên phía trước, lớn tiếng hô vang: "Tăng tốc lên! Chúng ta không thể để Khương tướng quân và anh em ở biên cương phải chờ đợi lâu hơn nữa!"
Nghe vậy, tinh thần các binh sĩ dâng cao, bước chân thêm phần mạnh mẽ và kiên định, hướng thẳng về phía biên cương.
Còn trong lòng Thẩm Từ Châu, ngoài sự kiên định với nhiệm vụ, còn có thêm niềm mong chờ và lo lắng khi nghĩ đến ngày trùng phùng với Khương Uyển Ca.
Ở một nơi khác, những ngày tháng nơi biên ải, chiến sự diễn ra căng thẳng, mỗi ngày đều là một cuộc chiến sinh tử đầy rẫy nguy hiểm.
Khương Uyển Ca dẫn dắt các tướng sĩ, kiên cường chống trả trong từng trận chiến, kiên quyết bảo vệ tấc đất quê hương.
Một ngày nọ, sau một trận chiến ác liệt, Khương Uyển Ca dẫn theo vài binh sĩ đi tuần tra chiến trường, tìm kiếm những người bị thương.
Đột nhiên, Khương Uyển Ca nghe thấy một tiếng rên rỉ yếu ớt phát ra từ phía sau một đống đá vụn.
Khương Uyển Ca vội vã tìm đến nơi phát ra tiếng động, phát hiện ra một người đàn ông bị thương rất nặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nam nhân mặc trang phục dân thường, trên người dính đầy máu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
"Ngươi thế nào rồi? Còn cầm cự được không?"
Nam nhân yếu ớt đến mức mí mắt cũng không buồn nhấc lên: "Cô nương... ta e là không qua khỏi..."
Khương Uyển Ca trong lòng không khỏi xót xa, lập tức ra lệnh cho binh sĩ khiêng nam nhân kia về doanh trại.
Sau khi quân y tiến hành sơ cứu đơn giản, chỉ biết bất lực lắc đầu.
"Hắn bị thương quá nặng, lại bị thương đến tim mạch, khó lòng qua khỏi. Lão phu cũng không còn cách nào."
Nhìn bộ dạng hấp hối của nam nhân, lòng Khương Uyển Ca quặn thắt. Bất chợt, nàng nhớ ra rằng mình cũng từng học qua một chút y thuật đơn giản trong quân, liền quyết định tự mình thử cứu chữa cho nam nhân kia.
Sau một hồi nỗ lực của Khương Uyển Ca và các quân y, vết thương của nam nhân kia cuối cùng cũng tạm thời được ổn định.
Những ngày sau đó, Khương Uyển Ca mỗi ngày đều dành thời gian đến thăm nam nhân kia, đích thân thay thuốc, đút cơm cho hắn.
Nam nhân kia tỉnh lại, nhìn nữ nhân đang ngủ say bên giường, ánh mắt dần trở nên dịu dàng hơn.
Khương Uyển Ca quen với việc chinh chiến, chỉ cần có chút động tĩnh là tỉnh dậy ngay lập tức.
Nam nhân chống tay ngồi dậy, ánh mắt tràn đầy ý cười.
"Tại hạ Tô Nhiên, đa tạ cô nương đã cứu mạng."
Khương Uyển Ca nghe vậy, chỉ khẽ mỉm cười: "Chỉ là chuyện nhỏ, không cần để bụng."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro