Chương 16
Đang cập nhật
2025-03-20 09:33:05
"Điện... điện hạ, thần... thần đã điều tra rõ ràng, tuyệt đối không sai. Thuộc hạ đã tìm được thích khách hôm đó, sau khi dùng hình tra tấn nghiêm khắc, hắn... hắn mới khai ra toàn bộ sự thật."
Thẩm Từ Châu chỉ cảm thấy một luồng khí nóng xông thẳng lên đỉnh đầu, trước mắt tối sầm lại. Thân thể hắn chao đảo mấy lần, rồi lảo đảo buông thõng tay đang nắm chặt cổ áo tên thị vệ.
Trước đây, khi biết Mộ Thanh Tuyết đốt phá mộ phần phụ mẫu Khương Uyển Ca, hắn chỉ cho rằng đó là hành động điên cuồng do ghen tuông mù quáng của nàng ta gây ra.
Nhưng giờ đây xem ra, tâm địa nàng ta quả thực vô cùng độc ác.
Lồng n.g.ự.c Thẩm Từ Châu phập phồng dữ dội, hắn thở dốc từng hồi nặng nhọc, như muốn trút hết mọi cơn giận dữ chất chứa trong lòng ra ngoài.
Ngay sau đó, hắn giáng một cú đá mạnh như trời giáng vào chiếc bàn gỗ đặt bên cạnh. Một tiếng "ầm" trầm đục vang lên, chiếc bàn bị đá văng ra xa, chén đĩa, sách vở trên bàn rơi vãi tán loạn khắp nơi, phát ra những tiếng loảng xoảng chói tai.
Hắn gầm lên giận dữ: "Cút! Tất cả cút hết cho ta!"
Tên thị vệ như trút được gánh nặng, vội vã lăn lộn bò ra khỏi thư phòng.
Thẩm Từ Châu đứng im tại chỗ, thở dốc từng hồi, cố gắng trấn tĩnh lại dòng cảm xúc đang cuộn trào trong lòng.
Một lúc lâu sau, hắn mới gắng gượng đè nén cơn giận dữ ngút trời, tựa như muốn thiêu đốt cả người, quay người sải bước nhanh về phía nơi ở của Mộ Thanh Tuyết.
Đến sân viện của Mộ Thanh Tuyết, Thẩm Từ Châu không chút do dự tung chân đạp mạnh cánh cửa phòng. Một tiếng "ầm" vang lên chấn động, cánh cửa gỗ nặng nề đập mạnh vào tường, tạo ra âm thanh trầm đục.
Mộ Thanh Tuyết đang ngồi trước bàn trang điểm, thong thả chải mái tóc dài đen mượt như thác đổ, miệng khẽ ngân nga một điệu hát nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nghe thấy tiếng động bất ngờ, nàng giật mình, chiếc lược trong tay suýt chút nữa rơi xuống đất. Đến khi nhìn rõ người xông vào là Thẩm Từ Châu, nàng vẫn giữ nguyên vẻ thản nhiên: "Sao vậy, Thái tử điện hạ cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi, đến tìm ta để xin lỗi sao?"
Thấy Thẩm Từ Châu không đáp lời, Mộ Thanh Tuyết tiếp tục nói: "Cũng được thôi, nếu chàng mang chút châu báu trang sức đến dỗ dành ta, ta sẽ bỏ qua chuyện này. Vài ngày nữa chúng ta sẽ tổ chức lại hôn lễ."
Thẩm Từ Châu khẽ cười lạnh một tiếng, rồi như một cơn gió lốc lao đến trước mặt nàng, giơ tay lên giáng một cái tát như trời giáng.
Cái tát này hắn dồn hết sức lực toàn thân, mang theo vô vàn phẫn nộ và hối hận.
Một tiếng "chát" vang lên chói tai, Mộ Thanh Tuyết bị đánh bay cả người, ngã mạnh xuống nền nhà lạnh lẽo. Khóe miệng nàng lập tức rỉ ra một vệt m.á.u tươi đỏ thẫm, nổi bật đến nhức mắt trên làn da trắng nõn.
"Đồ tiện nhân! Sao ngươi dám sai người ám sát vào đêm Thượng Nguyên tiết!"
Mắt Thẩm Từ Châu đỏ ngầu như máu, tựa một con thú dữ nổi điên, hận không thể xé xác người đàn bà trước mặt thành trăm mảnh.
"Trước kia ngươi đốt mộ phụ mẫu của Khương Uyển Ca, ta còn tưởng do ngươi quá yêu ta nên mới làm ra chuyện điên rồ đó. Ai ngờ, ngươi lại nhắm vào Khương Uyển Ca đủ điều, đến cả chuyện thuê thích khách ngươi cũng dám làm!"
Giọng hắn khàn đặc vì giận dữ.
Mộ Thanh Tuyết ôm chặt gò má nóng rát, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh hoàng: "Từ Châu, sao chàng lại đánh thiếp? Thiếp làm sao có thể làm chuyện như vậy chứ? Nhất định là có hiểu lầm!"
Vừa nói, nàng vừa cố gắng nặn ra vài giọt nước mắt, mong lay động được lòng thương xót của Thẩm Từ Châu: "Hiểu lầm? Bọn thích khách hôm đó đều đã bị ta tống vào ngục cả rồi. Chúng không chịu nổi cực hình, đã khai hết mọi chuyện."
“Tên thích khách đó nhất định là bị người khác mua chuộc, nếu không sao lại vu oan giá họa cho thiếp?"
Mộ Thanh Tuyết khóc nức nở, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt, đôi mắt đỏ hoe._Thẩm Từ Châu giận đến cực điểm lại bật cười, tiếng cười khàn khàn, đầy vẻ chế giễu cay độc: "Hay! Hay cho một kẻ bị mua chuộc! Đến nước này rồi mà ngươi vẫn còn dám ngoan cố chối tội!"
Thẩm Từ Châu chỉ cảm thấy một luồng khí nóng xông thẳng lên đỉnh đầu, trước mắt tối sầm lại. Thân thể hắn chao đảo mấy lần, rồi lảo đảo buông thõng tay đang nắm chặt cổ áo tên thị vệ.
Trước đây, khi biết Mộ Thanh Tuyết đốt phá mộ phần phụ mẫu Khương Uyển Ca, hắn chỉ cho rằng đó là hành động điên cuồng do ghen tuông mù quáng của nàng ta gây ra.
Nhưng giờ đây xem ra, tâm địa nàng ta quả thực vô cùng độc ác.
Lồng n.g.ự.c Thẩm Từ Châu phập phồng dữ dội, hắn thở dốc từng hồi nặng nhọc, như muốn trút hết mọi cơn giận dữ chất chứa trong lòng ra ngoài.
Ngay sau đó, hắn giáng một cú đá mạnh như trời giáng vào chiếc bàn gỗ đặt bên cạnh. Một tiếng "ầm" trầm đục vang lên, chiếc bàn bị đá văng ra xa, chén đĩa, sách vở trên bàn rơi vãi tán loạn khắp nơi, phát ra những tiếng loảng xoảng chói tai.
Hắn gầm lên giận dữ: "Cút! Tất cả cút hết cho ta!"
Tên thị vệ như trút được gánh nặng, vội vã lăn lộn bò ra khỏi thư phòng.
Thẩm Từ Châu đứng im tại chỗ, thở dốc từng hồi, cố gắng trấn tĩnh lại dòng cảm xúc đang cuộn trào trong lòng.
Một lúc lâu sau, hắn mới gắng gượng đè nén cơn giận dữ ngút trời, tựa như muốn thiêu đốt cả người, quay người sải bước nhanh về phía nơi ở của Mộ Thanh Tuyết.
Đến sân viện của Mộ Thanh Tuyết, Thẩm Từ Châu không chút do dự tung chân đạp mạnh cánh cửa phòng. Một tiếng "ầm" vang lên chấn động, cánh cửa gỗ nặng nề đập mạnh vào tường, tạo ra âm thanh trầm đục.
Mộ Thanh Tuyết đang ngồi trước bàn trang điểm, thong thả chải mái tóc dài đen mượt như thác đổ, miệng khẽ ngân nga một điệu hát nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nghe thấy tiếng động bất ngờ, nàng giật mình, chiếc lược trong tay suýt chút nữa rơi xuống đất. Đến khi nhìn rõ người xông vào là Thẩm Từ Châu, nàng vẫn giữ nguyên vẻ thản nhiên: "Sao vậy, Thái tử điện hạ cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi, đến tìm ta để xin lỗi sao?"
Thấy Thẩm Từ Châu không đáp lời, Mộ Thanh Tuyết tiếp tục nói: "Cũng được thôi, nếu chàng mang chút châu báu trang sức đến dỗ dành ta, ta sẽ bỏ qua chuyện này. Vài ngày nữa chúng ta sẽ tổ chức lại hôn lễ."
Thẩm Từ Châu khẽ cười lạnh một tiếng, rồi như một cơn gió lốc lao đến trước mặt nàng, giơ tay lên giáng một cái tát như trời giáng.
Cái tát này hắn dồn hết sức lực toàn thân, mang theo vô vàn phẫn nộ và hối hận.
Một tiếng "chát" vang lên chói tai, Mộ Thanh Tuyết bị đánh bay cả người, ngã mạnh xuống nền nhà lạnh lẽo. Khóe miệng nàng lập tức rỉ ra một vệt m.á.u tươi đỏ thẫm, nổi bật đến nhức mắt trên làn da trắng nõn.
"Đồ tiện nhân! Sao ngươi dám sai người ám sát vào đêm Thượng Nguyên tiết!"
Mắt Thẩm Từ Châu đỏ ngầu như máu, tựa một con thú dữ nổi điên, hận không thể xé xác người đàn bà trước mặt thành trăm mảnh.
"Trước kia ngươi đốt mộ phụ mẫu của Khương Uyển Ca, ta còn tưởng do ngươi quá yêu ta nên mới làm ra chuyện điên rồ đó. Ai ngờ, ngươi lại nhắm vào Khương Uyển Ca đủ điều, đến cả chuyện thuê thích khách ngươi cũng dám làm!"
Giọng hắn khàn đặc vì giận dữ.
Mộ Thanh Tuyết ôm chặt gò má nóng rát, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh hoàng: "Từ Châu, sao chàng lại đánh thiếp? Thiếp làm sao có thể làm chuyện như vậy chứ? Nhất định là có hiểu lầm!"
Vừa nói, nàng vừa cố gắng nặn ra vài giọt nước mắt, mong lay động được lòng thương xót của Thẩm Từ Châu: "Hiểu lầm? Bọn thích khách hôm đó đều đã bị ta tống vào ngục cả rồi. Chúng không chịu nổi cực hình, đã khai hết mọi chuyện."
“Tên thích khách đó nhất định là bị người khác mua chuộc, nếu không sao lại vu oan giá họa cho thiếp?"
Mộ Thanh Tuyết khóc nức nở, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt, đôi mắt đỏ hoe._Thẩm Từ Châu giận đến cực điểm lại bật cười, tiếng cười khàn khàn, đầy vẻ chế giễu cay độc: "Hay! Hay cho một kẻ bị mua chuộc! Đến nước này rồi mà ngươi vẫn còn dám ngoan cố chối tội!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro