Uyển Ca

Chương 14

Đang cập nhật

2025-03-20 09:33:05

"Có gì mà không ổn?" Thẩm Từ Châu lạnh lùng ngắt lời thị vệ.

 

Mộ Thanh Tuyết nhìn vẻ mặt vô tình của Thẩm Từ Châu, trong lòng vừa căm hận vừa đau xót.

 

Nàng nghiến răng, từng chữ một thốt ra: "Từ Châu, chàng đừng quên, từ đầu chí cuối người chàng muốn cưới chính là ta! Chàng đối xử với ta như vậy, chẳng lẽ không nghĩ đến việc đặt ta vào vị trí nào sao?"

 

Lúc này, Thẩm Từ Châu mới như bừng tỉnh, nhìn về phía Mộ Thanh Tuyết. Thế nhưng, trong ánh mắt hắn không còn chút dịu dàng, ân cần của ngày xưa, thay vào đó là sự lạnh lẽo và xa cách đến đau lòng: "Thanh Tuyết, chuyện giữa chúng ta, tạm thời hãy gác lại, đợi ngày khác rồi bàn."

 

Không màng đến những ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh, hắn nhấc chân bước đi, dứt khoát rời khỏi nơi đó.

 

Mộ Thanh Tuyết thấy vậy, bất chấp tất cả lao lên, nắm chặt lấy tay áo Thẩm Từ Châu, giọng nói hạ thấp đến mức chỉ đủ hai người nghe thấy: "Từ Châu, những chuyện giữa chàng và Khương Uyển Ca ta đều đã tường tận. Chàng không muốn ta vạch trần mọi chuyện trước mặt bá tánh trong thành đấy chứ?"

 

Sắc mặt Thẩm Từ Châu lập tức trở nên xanh mét: "Nàng muốn gì?"

 

"Chỉ cần hôm nay chàng thuận thành hôn lễ với ta, ta sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra. Bằng không..."

 

Thẩm Từ Châu cả đời này không hề sợ hãi sự uy h.i.ế.p của bất kỳ ai, ánh mắt hắn lạnh lẽo như băng: "Nàng muốn nói gì cứ việc nói, nhưng hôm nay, cô tuyệt đối sẽ không cưới nàng."

 

Mộ Thanh Tuyết tức giận đến run người, nàng cố gắng kìm nén cơn thịnh nộ: "Từ Châu, ta cầu xin chàng, trước đây bất kể chuyện gì, chỉ cần ta mở lời cầu xin, chàng đều sẽ chấp thuận."

 

Thẩm Từ Châu không chút do dự đẩy mạnh nàng ra: "Từ nay về sau, sẽ không còn chuyện đó nữa!"

 

Mộ Thanh Tuyết lảo đảo lùi lại vài bước, rồi đột nhiên bật cười cay đắng: "Chàng thật sự nghĩ ta không dám phơi bày chuyện giữa chàng và Khương Uyển Ca sao?"

 

Giọng nàng trong trẻo vang lên, những người dân đang vây quanh đều nghe thấy rõ mồn một, lập tức xôn xao bàn tán: "Thái tử điện hạ và Khương cô nương sao lại có mối quan hệ ám muội như vậy? Chẳng lẽ là chuyện tình trai gái? Còn chưa thành thân, vậy... Khương cô nương chẳng phải là hạng nữ nhân lẳng lơ sao?"

...

Thẩm Từ Châu thấy cảnh tượng đó, trong đáy mắt ngùn ngụt lửa giận: "Mộ Thanh Tuyết, nàng đừng có làm ầm ĩ nữa!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Ta làm ầm ĩ? Lúc chàng và Khương Uyển Ca ân ái trên bãi cỏ ngoài thành, sao chàng không nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay!"

 

Lời vừa dứt, mọi người xung quanh đều ngơ ngác nhìn nhau, vẻ mặt kinh ngạc tột độ.

 

"Ta còn luôn ngưỡng mộ Khương cô nương, nghĩ nàng là con gái nhà tướng, khí phách hơn người, xem ra..."

 

"Thảo nào Thái tử điện hạ thành thân mà Khương cô nương không dám đến chúc mừng, hóa ra trong lòng có điều khuất tất!"

...

Những lời bàn tán đó văng vẳng bên tai Thẩm Từ Châu, hắn cảm thấy chói tai đến khó chịu.

 

Nhìn bộ dạng điên cuồng của Mộ Thanh Tuyết, Thẩm Từ Châu vừa tức giận vừa bất lực.

 

Hắn hít sâu một hơi, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh. Hắn biết, giờ phút này không thể để Mộ Thanh Tuyết tiếp tục làm loạn, nếu không thanh danh của Khương Uyển Ca sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.

 

"Đủ rồi! Chuyện hôm nay đều là lỗi của một mình ta, không liên quan gì đến Khương Uyển Ca."

 

Thẩm Từ Châu lớn tiếng nói, cố gắng thu hút sự chú ý của mọi người về phía mình. Thế nhưng, sự tò mò của đám đông đã bị khơi gợi đến cực điểm, họ vẫn xì xào bàn tán, những lời chỉ trích nhắm vào Khương Uyển Ca không ngừng vang lên.

 

"Mọi người nói có gì sai đâu, ả Khương Uyển Ca chính là một nữ nhân lẳng lơ, chàng lại vì ả mà không muốn cưới ta!"

 

Lời Mộ Thanh Tuyết còn chưa dứt, đã bị Thẩm Từ Châu giáng cho một cước ngã nhào xuống đất. Mặt Mộ Thanh Tuyết đầm đìa nước mắt, trông thật đáng thương. Nhưng Thẩm Từ Châu thậm chí không liếc nhìn nàng lấy một cái, phất mạnh tay áo, sải bước rời đi.

 

Vừa về đến Đông cung, Nguyên công công, người hầu cận bên cạnh Hoàng thượng, đã vội vã chạy tới trước mặt hắn: "Thái tử điện hạ, Hoàng thượng có chỉ triệu kiến."

 

Thẩm Từ Châu đến Thừa Càn Cung, cung kính quỳ xuống hành lễ: "Phụ hoàng, người tìm nhi thần có điều chi sai bảo?"

 

Hoàng đế ngồi uy nghiêm trên long ỷ, giận dữ ném mạnh chiếc chén trà trong tay xuống. Chiếc chén không chút sai lệch mà đập trúng chính giữa trán Thẩm Từ Châu, rồi trượt xuống, vỡ tan thành nhiều mảnh trên nền đá lạnh lẽo.

 

Nhìn những vệt m.á.u đỏ tươi trên trán con trai, giọng Hoàng đế đầy phẫn nộ: "Ngươi còn mặt mũi nào hỏi trẫm? Khương gia một nhà trung liệt, Khương Uyển Ca lại là đứa trẻ trẫm mắt thấy lớn lên, sao ngươi dám phụ bạc nó! Còn làm náo loạn đến mức không thể chấp nhận trong ngày đại hôn!"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Uyển Ca

Số ký tự: 0