Tướng Quân Gia Có Tiểu Ma Vương
Chương 20
Team Trà Đào Cam Sả S7
2025-03-28 14:21:34
Chung Nhạc Ninh dần hồi phục sau vết thương, nhưng nàng vẫn chưa thể trở lại chiến trường. Thời gian dưỡng bệnh, nàng dành nhiều thời gian đọc sách, nghiên cứu binh pháp, đồng thời suy nghĩ về tình hình chiến sự. Tần Phong thường xuyên đến thăm nàng, hai người trò chuyện, bàn luận về đủ mọi chuyện, từ chiến sự đến cuộc sống thường ngày. Tình cảm giữa họ ngày càng sâu đậm, như những chồi non lặng lẽ vươn mình trong mùa xuân ấm áp.
Một buổi chiều, Tần Phong đến thăm Chung Nhạc Ninh, mang theo một bó hoa dại hái trên đường. Nàng đang ngồi bên cửa sổ, đọc sách. Ánh nắng chiều tà chiếu vào khuôn mặt nàng, tạo nên một vẻ đẹp dịu dàng, thanh thoát.
“Chung tiểu thư,” Tần Phong nhẹ nhàng gọi.
Chung Nhạc Ninh ngẩng đầu lên, mỉm cười. “Tần tướng quân, ngài đến rồi.”
Tần Phong đưa bó hoa dại cho nàng. “Ta hái được trên đường, tặng nàng.”
Chung Nhạc Ninh nhận lấy bó hoa, hương thơm thoang thoảng khiến lòng nàng ấm áp. “Đa tạ ngài.”
Tần Phong ngồi xuống bên cạnh nàng. “Nàng thấy khỏe hơn chưa?”
“Ta đã khỏe hơn nhiều rồi. Chỉ là vết thương vẫn còn hơi đau.” Chung Nhạc Ninh đáp.
“Nàng phải cẩn thận, đừng cố sức.” Tần Phong nhắc nhở.
“Ta biết rồi.” Chung Nhạc Ninh mỉm cười.
Hai người im lặng một lúc, chỉ còn tiếng gió thổi nhẹ qua khung cửa.
“Chung tiểu thư,” Tần Phong bỗng lên tiếng, giọng nói có chút ngập ngừng.
“Sao vậy?” Chung Nhạc Ninh nhìn hắn.
Tần Phong hít sâu một hơi, rồi nói: “Ta… ta có chuyện muốn nói với nàng.”
Chung Nhạc Ninh nhìn hắn, lòng bỗng dưng hồi hộp. Nàng cảm nhận được trong ánh mắt Tần Phong có điều gì đó khác lạ.
“Ngài cứ nói.” Chung Nhạc Ninh nhẹ nhàng nói.
Tần Phong nhìn sâu vào mắt nàng, rồi nói: “Ninh nhi, ta… ta yêu nàng.”
Chung Nhạc Ninh giật mình, khuôn mặt ửng đỏ. Nàng không ngờ, Tần Phong lại thổ lộ tình cảm với mình như vậy. Nàng luôn coi hắn là một người bạn, một người đồng đội, chưa từng nghĩ đến chuyện tình cảm nam nữ.
“Ta…” Chung Nhạc Ninh không biết phải trả lời như thế nào.
“Ta biết, nàng có thể chưa chấp nhận được tình cảm của ta. Nhưng ta muốn nàng biết, ta thật lòng yêu nàng. Ta sẽ luôn ở bên cạnh nàng, bảo vệ nàng, chăm sóc nàng.” Tần Phong nói, giọng nói trầm ấm, chân thành.
Chung Nhạc Ninh nhìn Tần Phong, trong lòng dâng trào cảm xúc. Nàng biết, hắn là một người đàn ông tốt, xứng đáng được yêu thương. Và nàng cũng nhận ra, trong lòng mình, cũng đã có hình bóng của hắn.
“Tần Phong…” Chung Nhạc Ninh nhẹ nhàng gọi tên hắn.
“Ta hiểu.” Tần Phong mỉm cười. Hắn không ép nàng phải trả lời ngay lập tức. Hắn tin rằng, thời gian sẽ chứng minh tất cả.
Sau lời tỏ tình của Tần Phong, mối quan hệ giữa Chung Nhạc Ninh và hắn trở nên mờ ám. Chung Nhạc Ninh vẫn chưa chính thức chấp nhận tình cảm của Tần Phong, nhưng nàng cũng không từ chối. Nàng cần thời gian để suy nghĩ, để sắp xếp lại cảm xúc của mình. Tần Phong kiên nhẫn chờ đợi, hắn luôn ở bên cạnh nàng, chăm sóc, bảo vệ nàng, âm thầm chứng minh tình yêu của mình.
Một buổi chiều, Tần Phong đến thăm Chung Nhạc Ninh, mang theo một bó hoa dại hái trên đường. Nàng đang ngồi bên cửa sổ, đọc sách. Ánh nắng chiều tà chiếu vào khuôn mặt nàng, tạo nên một vẻ đẹp dịu dàng, thanh thoát.
“Chung tiểu thư,” Tần Phong nhẹ nhàng gọi.
Chung Nhạc Ninh ngẩng đầu lên, mỉm cười. “Tần tướng quân, ngài đến rồi.”
Tần Phong đưa bó hoa dại cho nàng. “Ta hái được trên đường, tặng nàng.”
Chung Nhạc Ninh nhận lấy bó hoa, hương thơm thoang thoảng khiến lòng nàng ấm áp. “Đa tạ ngài.”
Tần Phong ngồi xuống bên cạnh nàng. “Nàng thấy khỏe hơn chưa?”
“Ta đã khỏe hơn nhiều rồi. Chỉ là vết thương vẫn còn hơi đau.” Chung Nhạc Ninh đáp.
“Nàng phải cẩn thận, đừng cố sức.” Tần Phong nhắc nhở.
“Ta biết rồi.” Chung Nhạc Ninh mỉm cười.
Hai người im lặng một lúc, chỉ còn tiếng gió thổi nhẹ qua khung cửa.
“Chung tiểu thư,” Tần Phong bỗng lên tiếng, giọng nói có chút ngập ngừng.
“Sao vậy?” Chung Nhạc Ninh nhìn hắn.
Tần Phong hít sâu một hơi, rồi nói: “Ta… ta có chuyện muốn nói với nàng.”
Chung Nhạc Ninh nhìn hắn, lòng bỗng dưng hồi hộp. Nàng cảm nhận được trong ánh mắt Tần Phong có điều gì đó khác lạ.
“Ngài cứ nói.” Chung Nhạc Ninh nhẹ nhàng nói.
Tần Phong nhìn sâu vào mắt nàng, rồi nói: “Ninh nhi, ta… ta yêu nàng.”
Chung Nhạc Ninh giật mình, khuôn mặt ửng đỏ. Nàng không ngờ, Tần Phong lại thổ lộ tình cảm với mình như vậy. Nàng luôn coi hắn là một người bạn, một người đồng đội, chưa từng nghĩ đến chuyện tình cảm nam nữ.
“Ta…” Chung Nhạc Ninh không biết phải trả lời như thế nào.
“Ta biết, nàng có thể chưa chấp nhận được tình cảm của ta. Nhưng ta muốn nàng biết, ta thật lòng yêu nàng. Ta sẽ luôn ở bên cạnh nàng, bảo vệ nàng, chăm sóc nàng.” Tần Phong nói, giọng nói trầm ấm, chân thành.
Chung Nhạc Ninh nhìn Tần Phong, trong lòng dâng trào cảm xúc. Nàng biết, hắn là một người đàn ông tốt, xứng đáng được yêu thương. Và nàng cũng nhận ra, trong lòng mình, cũng đã có hình bóng của hắn.
“Tần Phong…” Chung Nhạc Ninh nhẹ nhàng gọi tên hắn.
“Ta hiểu.” Tần Phong mỉm cười. Hắn không ép nàng phải trả lời ngay lập tức. Hắn tin rằng, thời gian sẽ chứng minh tất cả.
Sau lời tỏ tình của Tần Phong, mối quan hệ giữa Chung Nhạc Ninh và hắn trở nên mờ ám. Chung Nhạc Ninh vẫn chưa chính thức chấp nhận tình cảm của Tần Phong, nhưng nàng cũng không từ chối. Nàng cần thời gian để suy nghĩ, để sắp xếp lại cảm xúc của mình. Tần Phong kiên nhẫn chờ đợi, hắn luôn ở bên cạnh nàng, chăm sóc, bảo vệ nàng, âm thầm chứng minh tình yêu của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro