Chương 10
Zhihu
2025-03-22 21:16:26
10
Phải rồi!
Người khác có thể không hiểu Bắc phạt khó khăn thế nào…
Nhưng Tào Văn Hán—người từng đi sứ Bắc Tần, cùng Hứa Tể tướng —người đã kinh qua hai triều đại, sao có thể không biết?
Rõ ràng biết là lửa, vậy mà vẫn dối trên lừa dưới, kéo quân dân nhảy vào.
Trừ phi—họ không còn lựa chọn.
Trừ phi—nếu có chuyện bị bại lộ, chính họ sẽ là những kẻ đầu tiên gặp họa.
Tiểu thư Lưu gia hẳn đã nghe ngóng được gì đó từ phủ Quốc Công.
Chỉ là, nàng không có chứng cứ, đa phần vẫn là suy đoán.
Nàng kéo ta đến một nơi vắng vẻ, cẩn trọng nói:
"Phụ thân ta cũng mới thấy có điều bất thường."
Quốc Công gia ở trong Khu Mật Viện, có thể tiếp xúc với các văn thư điều binh.
Ông phát hiện ra—
Ngoài hai đạo quân phía Đông của Lý, Ngô nhị tướng được chuẩn bị chu đáo, hai cánh quân còn lại đều do nam binh đảm nhận.
Tướng cầm quân——
Kẻ thì là công thần không hiểu chiến sự.
Kẻ thì là thứ ngang bướng khó thuần.
"Phụ thân ta bí mật gửi thư hỏi thăm một vị bằng hữu đang làm Tham quân ở phía Nam."
"Nhận được hồi âm, toàn là tin chẳng lành."
"Quân bị thiếu thốn, lính cũ già yếu.
Danh nghĩa hai mươi vạn đại quân, thực chất không đến năm vạn."
Bàn tay tiểu thư Lưu gia lạnh ngắt.
Đôi mắt nàng tối đen, như vực sâu không đáy.
"Phụ thân ta nói——"
"Nếu tình hình này là thật…"
"Trận chiến này chắc chắn đại bại."
"Khi ấy, chẳng những không thu hồi được sáu thành biên ải…"
"Mà ngay cả cái mạng của Lý Cảnh Nhượng, thậm chí toàn bộ tuyến Bắc của Sóc Châu, cũng sẽ bị chôn vùi."
Hồ nhân vốn đã toan tính từ lâu.
Sóc Châu nằm sát cạnh lãnh thổ của chúng, nhưng dưới sự trấn giữ của Lý gia, đã dần trở thành một cái gai trong cổ họng, mắc ngày một sâu.
Nghĩ theo hướng này…
Năm ngoái, chuyến đi sứ của Tào Văn Hán có khi nào… thực chất là thất bại?
Hồ nhân đã lợi dụng khát vọng cầu công của hắn, bày một cái bẫy, chờ hắn bước vào.
Có thể là uy hiếp.
Cũng có thể là dụ dỗ.
Buộc hắn bí mật thông đồng với Hồ nhân.
Sau đó kéo theo Hứa Tể tướng —vốn là kẻ chủ hòa lâu nay—cùng xuống nước.
Hai người đó đã trói buộc vận mệnh với nhau.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Để giữ vững quyền lực và danh tiếng, họ chỉ có thể giả vờ hô hào Bắc phạt.
Một khi Hồ nhân giành chiến thắng, đạt được lợi ích từ hiệp nghị hòa hoãn…
Họ có thể giẫm lên xác quân dân nước nhà mà ung dung hưởng lợi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nếu đúng là như vậy…
Thì thực sự quá đáng sợ!
Ta bất giác rùng mình.
Tiểu thư Lưu gia nghiến răng căm hận:
"Tào Văn Hán là kẻ lòng dạ độc ác, chuyện gì mà hắn không dám làm chứ?"
"Năm xưa, muội muội ta bị kẻ xấu bắt cóc, mất đi sự trong sạch…"
"Hắn bỗng dưng xuất hiện, nói rằng đã thầm ái mộ từ lâu, chẳng để tâm đến chuyện đó, nguyện ý cưới nàng làm thê."
"Rốt cuộc, hắn chỉ tham quyền thế của phủ Quốc Công, muốn cắt đứt mọi liên hệ với nhà cô mà thôi."
"Sau khi sóng yên biển lặng, hắn lại bắt đầu ghét bỏ muội muội ta, thậm chí còn không thừa nhận con ruột của mình."
"Hắn vu cho đứa trẻ kia là dã chủng, là hoang thai, ép muội muội ta đến đường chếc!"
Ta chấn động mạnh.
Ngón tay run lên.
Tiểu thư Lưu gia siết c.h.ặ.t t.a.y ta, nghẹn ngào nói:
"Phu nhân, ta biết cô là người tốt, xưa kia nhà ta cùng Tào gia liên hôn khiến cô chịu nhục, vậy mà cô chưa bao giờ bạc đãi muội muội ta."
"Hôm nay ta kể những chuyện này… không chỉ để báo thù riêng."
"Mà là thật lòng mong phu quân của cô có thể rút lui an toàn khỏi kiếp nạn này."
Nàng ta nghẹn giọng:
"Phụ thân ta đã già, cũng đã rời xa triều chính nhiều năm, lời nói chẳng còn trọng lượng trước mặt bệ hạ."
"Chỉ có thể báo tin cho cô, biết đâu mọi chuyện còn có thể xoay chuyển."
Ta cảm nhận được sự chân thành từ hai bàn tay siết chặt.
Tâm trí hỗn loạn cực độ.
Không nói được lời nào, ta chỉ có thể gật đầu.
Vội vã cảm tạ nàng, rồi gần như chạy khỏi đó.
Chân tay bủn rủn, cố gắng giữ bình tĩnh, gấp gáp chạy về nhà.
11
Trong phủ, gần đây ca ca, tẩu tẩu và Lý Cảnh Nhượng đều ở trong quân doanh.
Phụ thân thì vừa được chọn làm giảng quan trong Đông Cung, mỗi ngày phải đến tận hoàng hôn mới hồi phủ.
Ta lòng như lửa đốt, đi qua đi lại trước cửa.
Chờ mãi, cuối cùng cũng thấy xe ngựa của phụ thân trở về.
Xe còn chưa kịp dừng, ta đã hấp tấp chạy tới.
“Cha!”
Phụ thân vén rèm xe, nhìn ta đầy kinh ngạc.
Suốt đường đi, ta vừa kéo vừa đẩy, vạt áo quan của người bị ta túm đến nhăn nhúm.
Người bất đắc dĩ thở dài:
"Đoan trang, đoan trang nào. Đại ca con thô lỗ thì không nói, sao con cũng hấp tấp như vậy? Toàn là do tiểu tế chiều hư rồi."
Vào đến chính sảnh, ta lập tức cho lui tất cả gia nhân.
Không còn tâm trí để giữ dáng vẻ thục nữ đoan trang gì nữa, một hơi nói ra hết những lời của tiểu thư Lưu gia.
Cả căn phòng chìm vào tĩnh lặng.
Phải rồi!
Người khác có thể không hiểu Bắc phạt khó khăn thế nào…
Nhưng Tào Văn Hán—người từng đi sứ Bắc Tần, cùng Hứa Tể tướng —người đã kinh qua hai triều đại, sao có thể không biết?
Rõ ràng biết là lửa, vậy mà vẫn dối trên lừa dưới, kéo quân dân nhảy vào.
Trừ phi—họ không còn lựa chọn.
Trừ phi—nếu có chuyện bị bại lộ, chính họ sẽ là những kẻ đầu tiên gặp họa.
Tiểu thư Lưu gia hẳn đã nghe ngóng được gì đó từ phủ Quốc Công.
Chỉ là, nàng không có chứng cứ, đa phần vẫn là suy đoán.
Nàng kéo ta đến một nơi vắng vẻ, cẩn trọng nói:
"Phụ thân ta cũng mới thấy có điều bất thường."
Quốc Công gia ở trong Khu Mật Viện, có thể tiếp xúc với các văn thư điều binh.
Ông phát hiện ra—
Ngoài hai đạo quân phía Đông của Lý, Ngô nhị tướng được chuẩn bị chu đáo, hai cánh quân còn lại đều do nam binh đảm nhận.
Tướng cầm quân——
Kẻ thì là công thần không hiểu chiến sự.
Kẻ thì là thứ ngang bướng khó thuần.
"Phụ thân ta bí mật gửi thư hỏi thăm một vị bằng hữu đang làm Tham quân ở phía Nam."
"Nhận được hồi âm, toàn là tin chẳng lành."
"Quân bị thiếu thốn, lính cũ già yếu.
Danh nghĩa hai mươi vạn đại quân, thực chất không đến năm vạn."
Bàn tay tiểu thư Lưu gia lạnh ngắt.
Đôi mắt nàng tối đen, như vực sâu không đáy.
"Phụ thân ta nói——"
"Nếu tình hình này là thật…"
"Trận chiến này chắc chắn đại bại."
"Khi ấy, chẳng những không thu hồi được sáu thành biên ải…"
"Mà ngay cả cái mạng của Lý Cảnh Nhượng, thậm chí toàn bộ tuyến Bắc của Sóc Châu, cũng sẽ bị chôn vùi."
Hồ nhân vốn đã toan tính từ lâu.
Sóc Châu nằm sát cạnh lãnh thổ của chúng, nhưng dưới sự trấn giữ của Lý gia, đã dần trở thành một cái gai trong cổ họng, mắc ngày một sâu.
Nghĩ theo hướng này…
Năm ngoái, chuyến đi sứ của Tào Văn Hán có khi nào… thực chất là thất bại?
Hồ nhân đã lợi dụng khát vọng cầu công của hắn, bày một cái bẫy, chờ hắn bước vào.
Có thể là uy hiếp.
Cũng có thể là dụ dỗ.
Buộc hắn bí mật thông đồng với Hồ nhân.
Sau đó kéo theo Hứa Tể tướng —vốn là kẻ chủ hòa lâu nay—cùng xuống nước.
Hai người đó đã trói buộc vận mệnh với nhau.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Để giữ vững quyền lực và danh tiếng, họ chỉ có thể giả vờ hô hào Bắc phạt.
Một khi Hồ nhân giành chiến thắng, đạt được lợi ích từ hiệp nghị hòa hoãn…
Họ có thể giẫm lên xác quân dân nước nhà mà ung dung hưởng lợi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nếu đúng là như vậy…
Thì thực sự quá đáng sợ!
Ta bất giác rùng mình.
Tiểu thư Lưu gia nghiến răng căm hận:
"Tào Văn Hán là kẻ lòng dạ độc ác, chuyện gì mà hắn không dám làm chứ?"
"Năm xưa, muội muội ta bị kẻ xấu bắt cóc, mất đi sự trong sạch…"
"Hắn bỗng dưng xuất hiện, nói rằng đã thầm ái mộ từ lâu, chẳng để tâm đến chuyện đó, nguyện ý cưới nàng làm thê."
"Rốt cuộc, hắn chỉ tham quyền thế của phủ Quốc Công, muốn cắt đứt mọi liên hệ với nhà cô mà thôi."
"Sau khi sóng yên biển lặng, hắn lại bắt đầu ghét bỏ muội muội ta, thậm chí còn không thừa nhận con ruột của mình."
"Hắn vu cho đứa trẻ kia là dã chủng, là hoang thai, ép muội muội ta đến đường chếc!"
Ta chấn động mạnh.
Ngón tay run lên.
Tiểu thư Lưu gia siết c.h.ặ.t t.a.y ta, nghẹn ngào nói:
"Phu nhân, ta biết cô là người tốt, xưa kia nhà ta cùng Tào gia liên hôn khiến cô chịu nhục, vậy mà cô chưa bao giờ bạc đãi muội muội ta."
"Hôm nay ta kể những chuyện này… không chỉ để báo thù riêng."
"Mà là thật lòng mong phu quân của cô có thể rút lui an toàn khỏi kiếp nạn này."
Nàng ta nghẹn giọng:
"Phụ thân ta đã già, cũng đã rời xa triều chính nhiều năm, lời nói chẳng còn trọng lượng trước mặt bệ hạ."
"Chỉ có thể báo tin cho cô, biết đâu mọi chuyện còn có thể xoay chuyển."
Ta cảm nhận được sự chân thành từ hai bàn tay siết chặt.
Tâm trí hỗn loạn cực độ.
Không nói được lời nào, ta chỉ có thể gật đầu.
Vội vã cảm tạ nàng, rồi gần như chạy khỏi đó.
Chân tay bủn rủn, cố gắng giữ bình tĩnh, gấp gáp chạy về nhà.
11
Trong phủ, gần đây ca ca, tẩu tẩu và Lý Cảnh Nhượng đều ở trong quân doanh.
Phụ thân thì vừa được chọn làm giảng quan trong Đông Cung, mỗi ngày phải đến tận hoàng hôn mới hồi phủ.
Ta lòng như lửa đốt, đi qua đi lại trước cửa.
Chờ mãi, cuối cùng cũng thấy xe ngựa của phụ thân trở về.
Xe còn chưa kịp dừng, ta đã hấp tấp chạy tới.
“Cha!”
Phụ thân vén rèm xe, nhìn ta đầy kinh ngạc.
Suốt đường đi, ta vừa kéo vừa đẩy, vạt áo quan của người bị ta túm đến nhăn nhúm.
Người bất đắc dĩ thở dài:
"Đoan trang, đoan trang nào. Đại ca con thô lỗ thì không nói, sao con cũng hấp tấp như vậy? Toàn là do tiểu tế chiều hư rồi."
Vào đến chính sảnh, ta lập tức cho lui tất cả gia nhân.
Không còn tâm trí để giữ dáng vẻ thục nữ đoan trang gì nữa, một hơi nói ra hết những lời của tiểu thư Lưu gia.
Cả căn phòng chìm vào tĩnh lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro