1
Zhihu
2025-03-22 21:16:26
GIỚI THIỆU:
Khi biết tin phụ thân ta bị giáng chức đến Sóc Châu, Tào Văn Hán siết chặt thư từ hôn, đứng trước cửa nhà ta mà gõ cửa.
Mưa lớn tầm tã, trông hắn có vẻ rất đau khổ.
Hắn nói, mẹ hắn lấy cái chếc ép buộc.
Hắn nói, Hoàng gia đang theo dõi, hắn không thể đánh đổi tiền đồ cả gia tộc để cưới ta.
Hắn nói, chờ qua cơn sóng gió này, hắn sẽ tìm cách đón ta về.
Sáng hôm sau, xe lừa đưa nhà ta rời thành… vừa vặn lướt qua kiệu hoa rước con gái Quốc Công vào phủ của hắn.
Phụ thân vỗ vai ta, bảo ta đừng đau lòng:
"Sóc Châu ắt hẳn có những anh hùng hào kiệt tài ba."
Ta vâng lời.
Năm năm sau, phụ thân khôi phục chức quan, về lại kinh thành.
Tào Văn Hán là người vui mừng nhất, vội vã chạy đến cầu hôn đến mức quên cả cởi quan phục.
Nhưng khi cửa mở ra, đứng trước mặt hắn không phải ta, mà là một nam nhân cao lớn đang ung dung mài dao, khóe miệng nhếch lên đầy âm u:
"Ngươi mất vợ rồi? Nhưng chồng nàng thì chưa chếc đâu!"
01
Một trận gió đông nam thổi tung rèm xe trước mắt ta.
Hôm nay trời mưa như trút, đường vào thành lầy lội khó đi. May mắn thay, quan binh gác cổng nhận ra xe ngựa của phụ thân, vội vã dẹp đường dẫn lối.
Lão nhũ mẫu đã chờ ở cổng thành từ lâu, được người đỡ lên xe. Vừa nhìn thấy ta, bà lập tức rơi nước mắt.
Bà không nói được lời nào, chỉ không ngừng vuốt ve mu bàn tay ta, rồi ôm chặt lấy ta, để ta tựa vào đầu gối bà như thuở nhỏ.
"Năm năm rồi… tiểu thư làm sao mà chịu đựng qua được chứ..."
Mũi ta cay xè, vùi mặt vào tà áo ấm áp của bà, cố gắng kìm lại nước mắt.
Người có thể giữ được bình tĩnh nhất vẫn là tẩu tẩu. Tẩu mỉm cười, nói:
"Ma ma ơi, đừng buồn nữa. Giờ Vân nhi sống rất tốt, lại còn lấy được một lang quân đội trời đạp đất."
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
"Phải, phải rồi," nhũ mẫu lau nước mắt, nhìn mái tóc búi theo kiểu phụ nhân của ta, bỗng nở nụ cười rạng rỡ. "Năm ngoái ta nhận được thư, còn lo lắng cô gia là người trong quân doanh, sợ rằng không chăm sóc tốt cho cô nương. Nhưng bây giờ nhìn mặt mày cô hồng hào, so với hồi còn ở nhà còn được nuôi nấng tốt hơn nữa, hẳn là cô gia thương cô lắm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta ngượng ngùng cúi đầu.
"Vân nhi như vậy, ai cưới được mà không mừng thầm chứ?" Tẩu tẩu cười, bỗng nghĩ đến chuyện gì đó, bèn hừ một tiếng. "Chỉ có một số kẻ mù mắt mới làm ra cái trò trèo cao đạp thấp ghê tởm ấy. Nghĩ đến việc sau này còn phải giao thiệp với đám người đó, ta đã muốn nôn rồi."
*
Xe ngựa lộc cộc chạy vào phố lớn cửa Nam, cơn mưa xối xả, từng cơn gió u ám kéo đến, khiến ta bất giác nhớ về ngày rời kinh theo cha đến Sóc Châu năm năm trước.
Cũng là cơn mưa thế này.
Cả nhà ta bị xua ra khỏi thành như những con ch.ó rơi xuống nước, ngay cả ngựa cũng không kiếm nổi một con, chỉ có thể ôm chặt bọc hành lý, ngồi chen chúc trên xe lừa. Không ai khóc, nhưng trên mặt tất cả đều không phân biệt nổi đâu là nước mưa, đâu là nước mắt.
Chính vào lúc đó, đoàn rước dâu của nhà họ Tào chạy ngang qua.
Đèn lồng đỏ giăng khắp phố, lụa đỏ phấp phới, tân lang Tào Văn Hán diện mạo tuấn tú, cưỡi trên lưng ngựa cao lớn, phong thái còn đắc ý hơn cả lúc mới đỗ khoa cử.
Không ai ngờ rằng, mới hôm qua thôi, hắn còn viết thư từ hôn với ta.
Thư từ hôn và bức thư do chính tay hắn viết vẫn còn nằm trong bọc hành lý, chưa kịp ủ ấm, thì hắn đã nóng lòng cưới một danh môn quý nữ, dứt khoát vạch rõ ranh giới với nhà ta.
Khoảnh khắc đó, ta không biết mình nên cảm thấy gì.
Chỉ đến khi tỉnh táo lại, thấy phụ thân ngồi phía trước quay đầu lại, đôi tay từng chịu đủ tra tấn trong đại lao, giờ đã chai sần, khẽ lau mặt ta.
Ông nói:
"Vân nhi, đừng khóc. Là cha nhìn lầm rồi. Sau này nhất định sẽ tìm cho con một phu quân xứng đáng, sẽ không bao giờ để con phải chịu ấm ức nữa."
Cổ họng ta nghẹn lại, liền gật đầu.
Rồi ta lấy bức thư của Tào Văn Hán ra, xé nát, ném xuống sông.
Nước sông cuồn cuộn chảy, cuốn trôi tất cả.
*
Năm năm trôi qua.
Lần nữa đi qua con phố này, trái tim ta đã không còn gợn sóng vì người đó.
Chỉ có nhũ mẫu và tẩu tẩu vẫn còn hậm hực.
Nghe tẩu tẩu mắng mỏ, nhũ mẫu cũng phẫn nộ mắng theo, rồi kết lại bằng một câu hả hê:
"Nhà họ Tào cứ tưởng cưới được tiểu thư Quốc Công phủ thì sẽ vinh hoa phú quý dài lâu, ai dè vị tiểu thư đó vừa ghen tuông vừa lăng loàn, trước khi xuất giá đã tư thông với kẻ khác, vào nhà họ Tào chưa lâu đã sinh ra một đứa con hoang, rồi bất ngờ chếc yểu. Chuyện này náo động cả kinh thành, khiến hai nhà thành tử thù, đến mức trong tiệc rượu cũng phải sắp xếp cho ngồi tách riêng."
Khi biết tin phụ thân ta bị giáng chức đến Sóc Châu, Tào Văn Hán siết chặt thư từ hôn, đứng trước cửa nhà ta mà gõ cửa.
Mưa lớn tầm tã, trông hắn có vẻ rất đau khổ.
Hắn nói, mẹ hắn lấy cái chếc ép buộc.
Hắn nói, Hoàng gia đang theo dõi, hắn không thể đánh đổi tiền đồ cả gia tộc để cưới ta.
Hắn nói, chờ qua cơn sóng gió này, hắn sẽ tìm cách đón ta về.
Sáng hôm sau, xe lừa đưa nhà ta rời thành… vừa vặn lướt qua kiệu hoa rước con gái Quốc Công vào phủ của hắn.
Phụ thân vỗ vai ta, bảo ta đừng đau lòng:
"Sóc Châu ắt hẳn có những anh hùng hào kiệt tài ba."
Ta vâng lời.
Năm năm sau, phụ thân khôi phục chức quan, về lại kinh thành.
Tào Văn Hán là người vui mừng nhất, vội vã chạy đến cầu hôn đến mức quên cả cởi quan phục.
Nhưng khi cửa mở ra, đứng trước mặt hắn không phải ta, mà là một nam nhân cao lớn đang ung dung mài dao, khóe miệng nhếch lên đầy âm u:
"Ngươi mất vợ rồi? Nhưng chồng nàng thì chưa chếc đâu!"
01
Một trận gió đông nam thổi tung rèm xe trước mắt ta.
Hôm nay trời mưa như trút, đường vào thành lầy lội khó đi. May mắn thay, quan binh gác cổng nhận ra xe ngựa của phụ thân, vội vã dẹp đường dẫn lối.
Lão nhũ mẫu đã chờ ở cổng thành từ lâu, được người đỡ lên xe. Vừa nhìn thấy ta, bà lập tức rơi nước mắt.
Bà không nói được lời nào, chỉ không ngừng vuốt ve mu bàn tay ta, rồi ôm chặt lấy ta, để ta tựa vào đầu gối bà như thuở nhỏ.
"Năm năm rồi… tiểu thư làm sao mà chịu đựng qua được chứ..."
Mũi ta cay xè, vùi mặt vào tà áo ấm áp của bà, cố gắng kìm lại nước mắt.
Người có thể giữ được bình tĩnh nhất vẫn là tẩu tẩu. Tẩu mỉm cười, nói:
"Ma ma ơi, đừng buồn nữa. Giờ Vân nhi sống rất tốt, lại còn lấy được một lang quân đội trời đạp đất."
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
"Phải, phải rồi," nhũ mẫu lau nước mắt, nhìn mái tóc búi theo kiểu phụ nhân của ta, bỗng nở nụ cười rạng rỡ. "Năm ngoái ta nhận được thư, còn lo lắng cô gia là người trong quân doanh, sợ rằng không chăm sóc tốt cho cô nương. Nhưng bây giờ nhìn mặt mày cô hồng hào, so với hồi còn ở nhà còn được nuôi nấng tốt hơn nữa, hẳn là cô gia thương cô lắm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta ngượng ngùng cúi đầu.
"Vân nhi như vậy, ai cưới được mà không mừng thầm chứ?" Tẩu tẩu cười, bỗng nghĩ đến chuyện gì đó, bèn hừ một tiếng. "Chỉ có một số kẻ mù mắt mới làm ra cái trò trèo cao đạp thấp ghê tởm ấy. Nghĩ đến việc sau này còn phải giao thiệp với đám người đó, ta đã muốn nôn rồi."
*
Xe ngựa lộc cộc chạy vào phố lớn cửa Nam, cơn mưa xối xả, từng cơn gió u ám kéo đến, khiến ta bất giác nhớ về ngày rời kinh theo cha đến Sóc Châu năm năm trước.
Cũng là cơn mưa thế này.
Cả nhà ta bị xua ra khỏi thành như những con ch.ó rơi xuống nước, ngay cả ngựa cũng không kiếm nổi một con, chỉ có thể ôm chặt bọc hành lý, ngồi chen chúc trên xe lừa. Không ai khóc, nhưng trên mặt tất cả đều không phân biệt nổi đâu là nước mưa, đâu là nước mắt.
Chính vào lúc đó, đoàn rước dâu của nhà họ Tào chạy ngang qua.
Đèn lồng đỏ giăng khắp phố, lụa đỏ phấp phới, tân lang Tào Văn Hán diện mạo tuấn tú, cưỡi trên lưng ngựa cao lớn, phong thái còn đắc ý hơn cả lúc mới đỗ khoa cử.
Không ai ngờ rằng, mới hôm qua thôi, hắn còn viết thư từ hôn với ta.
Thư từ hôn và bức thư do chính tay hắn viết vẫn còn nằm trong bọc hành lý, chưa kịp ủ ấm, thì hắn đã nóng lòng cưới một danh môn quý nữ, dứt khoát vạch rõ ranh giới với nhà ta.
Khoảnh khắc đó, ta không biết mình nên cảm thấy gì.
Chỉ đến khi tỉnh táo lại, thấy phụ thân ngồi phía trước quay đầu lại, đôi tay từng chịu đủ tra tấn trong đại lao, giờ đã chai sần, khẽ lau mặt ta.
Ông nói:
"Vân nhi, đừng khóc. Là cha nhìn lầm rồi. Sau này nhất định sẽ tìm cho con một phu quân xứng đáng, sẽ không bao giờ để con phải chịu ấm ức nữa."
Cổ họng ta nghẹn lại, liền gật đầu.
Rồi ta lấy bức thư của Tào Văn Hán ra, xé nát, ném xuống sông.
Nước sông cuồn cuộn chảy, cuốn trôi tất cả.
*
Năm năm trôi qua.
Lần nữa đi qua con phố này, trái tim ta đã không còn gợn sóng vì người đó.
Chỉ có nhũ mẫu và tẩu tẩu vẫn còn hậm hực.
Nghe tẩu tẩu mắng mỏ, nhũ mẫu cũng phẫn nộ mắng theo, rồi kết lại bằng một câu hả hê:
"Nhà họ Tào cứ tưởng cưới được tiểu thư Quốc Công phủ thì sẽ vinh hoa phú quý dài lâu, ai dè vị tiểu thư đó vừa ghen tuông vừa lăng loàn, trước khi xuất giá đã tư thông với kẻ khác, vào nhà họ Tào chưa lâu đã sinh ra một đứa con hoang, rồi bất ngờ chếc yểu. Chuyện này náo động cả kinh thành, khiến hai nhà thành tử thù, đến mức trong tiệc rượu cũng phải sắp xếp cho ngồi tách riêng."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro