Chương 3
Tửu Nhưỡng Đào Chi
2025-03-15 20:30:28
“Sợ rồi?”
Dưới ánh trăng ảm đạm, nam nhân xách theo một cái đầu, ý cười ngâm nga hỏi ta.
Thu Vũ Miên Miên
Trông giống như đang cầm một ngọn đèn.
Nếu như bỏ qua hai con mắt đang mở to, c.h.ế.t không nhắm mắt của cái đầu trong tay hắn, thì chính là một bức họa mỹ nhân cầm đèn.
Đáng tiếc không thể coi thường.
Ta bám vào cây cột bên cạnh, hai chân run rẩy.
Rơi vào trong mắt Thẩm Thanh Thức, lại là một bức tranh khác.
Thiếu nữ dựa vào cây cột chậm rãi trượt xuống, cơ thể không ngừng run rẩy, muốn khóc nhưng lại không dám khóc, liều mạng kìm nén nước mắt, hai mắt đỏ lên.
“...Vẫn, vẫn ổn.”
Nói xong, ta còn nặn ra một nụ cười với Thẩm Thanh Thức.
Giống như con mèo nhỏ hắn nuôi lúc nhỏ, rõ ràng sợ đến nỗi run trong lòng bàn tay hắn, nhưng vì muốn sống mà vừa sợ run cầm cập, vừa vươn đầu lưỡi l.i.ế.m láp mu bàn tay hắn để lấy lòng.
Đáng yêu vô cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thẩm Thanh Thức nhìn, cũng hơi run rẩy.
Nhưng điều khác biệt là, Khương Tuệ Tuế sợ hãi run rẩy, mà hắn lại là hưng phấn run rẩy.
Nhiều năm lắm rồi, cuối cùng Thẩm Thanh Thức mới có loại cảm giác này lần nữa.
Cái cổ tinh tế, trắng như tuyết kia, giống như bóp nhẹ một cái sẽ gãy ngay.
Nếu như đôi mắt cố gắng che giấu sợ hãi kia lại thêm một chút sợ hãi kinh hoảng, thì sẽ là cảnh tượng đẹp đẽ như thế nào?
Đây là chuyện hắn muốn biết lúc mười tuổi.
Chỉ tiếc lúc nhỏ, con mèo con kia quá không nghe lời, luôn muốn rời khỏi Tuyên Vương phủ, rời khỏi hắn, lúc nhảy qua tường thì ngã xuống hồ nước rồi c.h.ế.t đuối.
Hy vọng con này có thể ngoan một chút, cho hắn một đáp án hài lòng.
Đương nhiên, không ngoan cũng được, hắn sẽ nghĩ cách làm cho nàng ngoan.
Hết cách rồi, ai bảo nàng xui xẻo chứ.
Để hắn nhìn trúng, cho dù không muốn cũng phải muốn.
Thẩm Thanh Thức chậm rãi bước lên, mỉm cười, vươn tay về phía ta.
Dưới ánh trăng ảm đạm, nam nhân xách theo một cái đầu, ý cười ngâm nga hỏi ta.
Thu Vũ Miên Miên
Trông giống như đang cầm một ngọn đèn.
Nếu như bỏ qua hai con mắt đang mở to, c.h.ế.t không nhắm mắt của cái đầu trong tay hắn, thì chính là một bức họa mỹ nhân cầm đèn.
Đáng tiếc không thể coi thường.
Ta bám vào cây cột bên cạnh, hai chân run rẩy.
Rơi vào trong mắt Thẩm Thanh Thức, lại là một bức tranh khác.
Thiếu nữ dựa vào cây cột chậm rãi trượt xuống, cơ thể không ngừng run rẩy, muốn khóc nhưng lại không dám khóc, liều mạng kìm nén nước mắt, hai mắt đỏ lên.
“...Vẫn, vẫn ổn.”
Nói xong, ta còn nặn ra một nụ cười với Thẩm Thanh Thức.
Giống như con mèo nhỏ hắn nuôi lúc nhỏ, rõ ràng sợ đến nỗi run trong lòng bàn tay hắn, nhưng vì muốn sống mà vừa sợ run cầm cập, vừa vươn đầu lưỡi l.i.ế.m láp mu bàn tay hắn để lấy lòng.
Đáng yêu vô cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thẩm Thanh Thức nhìn, cũng hơi run rẩy.
Nhưng điều khác biệt là, Khương Tuệ Tuế sợ hãi run rẩy, mà hắn lại là hưng phấn run rẩy.
Nhiều năm lắm rồi, cuối cùng Thẩm Thanh Thức mới có loại cảm giác này lần nữa.
Cái cổ tinh tế, trắng như tuyết kia, giống như bóp nhẹ một cái sẽ gãy ngay.
Nếu như đôi mắt cố gắng che giấu sợ hãi kia lại thêm một chút sợ hãi kinh hoảng, thì sẽ là cảnh tượng đẹp đẽ như thế nào?
Đây là chuyện hắn muốn biết lúc mười tuổi.
Chỉ tiếc lúc nhỏ, con mèo con kia quá không nghe lời, luôn muốn rời khỏi Tuyên Vương phủ, rời khỏi hắn, lúc nhảy qua tường thì ngã xuống hồ nước rồi c.h.ế.t đuối.
Hy vọng con này có thể ngoan một chút, cho hắn một đáp án hài lòng.
Đương nhiên, không ngoan cũng được, hắn sẽ nghĩ cách làm cho nàng ngoan.
Hết cách rồi, ai bảo nàng xui xẻo chứ.
Để hắn nhìn trúng, cho dù không muốn cũng phải muốn.
Thẩm Thanh Thức chậm rãi bước lên, mỉm cười, vươn tay về phía ta.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro