Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 274

Tú Cẩm

2025-02-28 08:06:20

Vừa vén rèm bước ra, liền nghe thấy Phùng Vận hắt hơi một cái, giọng nàng thanh thanh:

“Tín Châu lạnh hơn An Độ nhiều.”

Bùi Quyết đáp:

“Ta làm cho.”

Hắn đứng dậy cầm lấy khăn, đôi mắt phượng mê hoặc của Phùng Vận khẽ xoay chuyển, khóe môi nhếch nhẹ:

“Làm phiền tướng quân rồi.”

Đại Mãn và Tiểu Mãn liếc nhìn nhau.

Thì ra, sớm đã chờ tướng quân giúp nữ lang vắt tóc rồi.

Tiểu Mãn lè lưỡi, nhỏ giọng nói:

“Nữ lang thật giỏi, nữ lang cái gì cũng biết, ngay cả tướng quân cũng phải ngoan ngoãn quỳ dưới váy nàng…”

Hôm nay ra ngoài, đám binh sĩ Bắc Ung kia nhìn thấy nữ lang, ánh mắt ai nấy đều ánh lên sự ngưỡng mộ. Thế nhưng nữ lang lại thản nhiên như không, làm Tiểu Mãn nhìn mà suýt nở phồng cả người, kiêu ngạo viết đầy trên mặt, hận không thể lúc nào cũng kè kè bên nữ lang, làm con c.h.ó nhỏ ngoan ngoãn của nàng.

Đại Mãn khẽ suỵt một tiếng, kéo nàng đi.

Tiểu Mãn líu ríu:

“Kéo ta làm gì, ta còn muốn nghe nữa.”

Hai gò má Đại Mãn ửng đỏ, giơ tay vặn tai nàng:

“Hôm đó nghe còn chưa đủ? Không biết xấu hổ.”

Tiểu Mãn ôm tai kêu đau, lí nhí nói:

“Ta chỉ sợ chúng ta đi rồi, tướng quân lại bắt nạt nữ lang. Hắn tay chân thô lỗ, làm đau nữ lang thì sao…”

“Ngươi còn nói nữa…” Đại Mãn vội bịt miệng nàng lại.

Hai tỳ nữ nói chuyện ở bên ngoài, người trong phòng không ai nghe thấy.

Phùng Vận thoải mái hưởng thụ sự hầu hạ của Đại tướng quân, lười nhác duỗi người, quay lưng về phía Bùi Quyết, hờ hững hỏi:

“Chuyện Lưu gia, tướng quân đều nghe nói rồi chứ?”
Kiếm Lai
Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn
Tiên Nghịch
Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp
Vưu Vật - Nhi Hỉ
Ngôn Tình, Sủng

Bùi Quyết ừ một tiếng, sắc mặt không biểu lộ gì.

Phùng Vận ngước mắt nhìn hắn, môi mấp máy, có chút do dự:

“Người là ta hạ lệnh g.i.ế.t, tướng quân biết không?”

Bùi Quyết vẫn chẳng tỏ thái độ gì, ánh mắt chỉ tập trung vào mái tóc mềm mại đang xoắn vắt trong tay, giọng điệu phẳng lặng:

“Ừ.”

Phùng Vận quay đầu nhìn hắn:

“Tướng quân cho rằng ta làm sai ư?”

Động tác trong tay Bùi Quyết chậm lại, ánh mắt chạm vào đôi mắt đẹp dịu dàng của nàng:

“G.i.ế.t thì g.i.ế.t.”

“G.i.ế.t là đúng hay không đúng?”

Nàng cứ nhất quyết phải có một kết luận mới chịu.

Không vì gì khác, chỉ muốn biết từ góc độ của bậc thượng vị nhìn nhận hành vi của nàng là đúng hay sai, có chỗ nào cần cải thiện không. Nàng rất nghiêm túc, như học trò chăm chỉ đối mặt với sư trưởng đáng kính.

Đáng tiếc, ánh mắt Bùi Quyết hơi nóng lên, tâm tư dường như không đặt vào câu hỏi này.

“Việc đã làm rồi, đúng sai không quan trọng.”

Câu trả lời này khiến Phùng Vận không hài lòng, nàng nắm lấy cổ tay hắn, mang theo chút hờn dỗi:

“Nghe giọng điệu của tướng quân, có vẻ là không đồng ý. Ta muốn nghe ý kiến của tướng quân.”

Bùi Quyết đáp:

“Muốn nghe lời thật lòng?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Phùng Vận nghiêm túc gật đầu, thấy hắn hồi lâu không nói, chỉ nhìn nàng như thế, sự tự tin ban đầu dần chuyển thành thấp thỏm bất an.

Bàn tay Bùi Quyết rơi lên đầu nàng, chiếc khăn cuốn trọn mái tóc mềm mại vào trong, giọng điệu nhàn nhạt:

“Vẫn là lòng dạ đàn bà.”

“Sao lại nói vậy?” Phùng Vận không hiểu, ngoảnh đầu lại.

Bùi Quyết ấn đầu nàng xuống, không để nàng cựa quậy:

“Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, đem hết sai lầm đổ lên người ta.”

“…”

Phùng Vận bật cười, liếc hắn một cái:

“Không cần ta đổ, chậu nước bẩn này tướng quân cũng phải hứng rồi. Trong mắt người ngoài, ta và ngươi là một thể.”

Bùi Quyết không nói gì, ánh mắt dịu xuống đôi chút.

Hắn thay một tấm khăn sạch, tiếp tục lau tóc cho nàng.

Phùng Vận hưởng thụ không thôi, đôi mắt híp lại, trông như con hồ ly nhỏ được hầu hạ đến thoải mái, vừa để hắn chăm sóc, vừa trò chuyện về suy nghĩ của mình.

Nếu trực tiếp cướp lương thực về hoặc buộc nhà giàu nộp lương, sẽ tốn thêm nhiều nhân lực, hơn nữa, Bắc Ung quân còn phải cử người giám sát. Làm tốt thì không nói, nhưng nếu làm không tốt, rất dễ bị khiển trách.

Vì thế, nàng chia thành Tịnh Châu thành các khu vực, dựa vào khả năng gánh vác của từng nhà giàu, để bọn họ tự đứng ra phát cháo, lấy danh nghĩa Bắc Ung quân ban thưởng, vừa tiết kiệm công sức, vừa đạt được lợi ích cho cả đôi bên.

Thao Dang

Bùi Quyết sớm đã nhận được tin tức.

Nghe xong, hắn khẽ véo lấy vành tai đỏ hồng của nàng.

"Làm rất tốt."

Phùng Vận trong lòng có chút đắc ý, "Đa tạ chủ công thưởng thức, thuộc hạ nhất định sẽ tận tâm tận lực, thay chủ công chia sẻ ưu phiền."

Nói tới đây, dường như nàng chợt nghĩ tới điều gì, liền nghiêng đầu nhìn sắc mặt Bùi Quyết, "Không biết Ngao Thất có tin tức gì không?"

Những ngày này nàng ít nhắc đến Ngao Thất, chính là không muốn chọc giận Bùi Quyết. Nhưng hắn chẳng bộc lộ biểu cảm gì, khuôn mặt lạnh lùng dưới ánh lửa, sống mũi cao thẳng, ánh mắt sắc bén, tựa như được tạc khắc, khó mà đoán được suy nghĩ.
Hàn Thiên Ký
Tiên Hiệp
Thái Cổ Cuồng Ma
Tiên Hiệp
Xuyên Không, Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án
Ngôn Tình, Xuyên Không, Sủng, Hài Hước, Cổ Đại, Khác

"Không có."

Tim Phùng Vận trầm xuống.

Chiến tranh vốn tàn khốc, cái c.h.ế.t là chuyện thường… Nhưng nếu người c.h.ế.t là Ngao Thất, về mặt tình cảm, nàng rất khó có thể chấp nhận ngay lập tức.

"Có khi nào bị quân Tề bắt làm tù binh không?"

Lúc bắt Tiêu Dung, nàng đã nghĩ tới khả năng này, thậm chí còn chuẩn bị sẵn, nếu Ngao Thất bị bắt, sẽ dùng Tiêu Dung để trao đổi.

Nhưng nhiều ngày qua chẳng có tin tức gì, phản ứng của Bùi Quyết lại quá bình tĩnh. Nghe nàng hỏi, hắn chỉ lắc đầu, không nói gì.

Phùng Vận hỏi: "Ngươi không lo cho ngoại sanh của mình à?"

Bùi Quyết: "Sống c.h.ế.t có số."

Lời này nghe rất có lý, nhưng khi thốt ra từ miệng của cữu cữu, khó tránh có phần tàn nhẫn. Nhưng nếu cữu cữu là Bùi Quyết, thì lại quá đỗi bình thường.

Phùng Vận không khỏi lo lắng thay cho Ngao Thất.

Bùi Quyết cúi đầu nhìn nàng, "Ta để Ngao Thất theo Chu Trình đánh tiên phong, nàng nghĩ thế nào?"

Phùng Vận hơi sững lại, nắm lấy tay hắn, quay đầu nhìn, chăm chú hỏi: "Ta nghĩ thế nào?"

Bùi Quyết khẽ ừ, xoay đầu nàng lại, tiếp tục chải tóc. Kỹ thuật của hắn không bằng Đại Mãn và Tiểu Mãn, nhưng điều nàng hưởng thụ chính là được đại tướng quân hầu hạ, nên chẳng hề chê bai.

Trong phòng yên tĩnh lặng lẽ.

Phùng Vận trầm ngâm chốc lát, nghiêm túc nói: "Chu tướng quân là lão tướng kinh nghiệm phong phú trên chiến trường, Ngao Thất đi theo ông ấy, có thể được tôi luyện. Tướng quân bồi dưỡng ngoại sanh không có gì sai… Ai có thể ngờ tới sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy..."

Nàng chỉ luận sự việc, nói rất thản nhiên.

Bùi Quyết lại đột ngột dừng tay, hơi nheo mắt.

"Nàng thật sự nghĩ vậy?"

Phùng Vận bật cười, "Không nghĩ vậy thì nghĩ thế nào? Tướng quân đối với thuộc hạ đều thân như huynh đệ, chẳng lẽ với ngoại sanh ruột thịt, còn có tư tâm sao?"

Bùi Quyết nhìn nàng, ánh mắt âm trầm không nói.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trường Môn Hảo Tế Yêu

Số ký tự: 0