Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 273

Tú Cẩm

2025-02-28 08:06:20

Nàng phải trấn áp được Lưu gia thì mới có thể từ trong tay các nhà lớn như Trương gia, Lý gia, Tạ gia, Chu gia đổi lấy lợi ích lớn hơn.

Vậy nên, nàng kéo người đến một cách rầm rộ, thậm chí còn gõ chiêng trống, làm náo động cả ngõ Ngọc Thanh.

“Lưu gia tư tàng quan lương, coi mạng người như cỏ rác.”

“Hôm nay thay trời hành đạo, g.i.ế.t kẻ giàu cứu giúp dân nghèo, lương thực tịch thu toàn bộ sẽ phát cho dân làng cầm cự qua ngày, Bắc Ung quân không lưu lại một hạt…”

Phùng Vận tùy tiện vu cho một tội danh, nghe qua có phần qua loa, nhưng việc tịch thu thì lại làm rất nghiêm túc, ngay cả hũ dưa muối trên bếp Lưu gia cũng không bỏ qua.

Bắc Ung quân ở An Độ chưa từng g.i.ế.t người phóng hỏa, Lưu Nghiễn không ngờ mình lại là người bị khai đao đầu tiên…

Y cắn răng, hận thù cầu xin tha mạng, nhưng đã muộn. Phùng Vận làm đến nước này, chính là muốn cắt đứt đường lui. G.i.ế.t Lưu Nghiễn mới có sức răn đe.

“G.i.ế.t đi.”

Mắt Lưu Nghiễn trừng lớn, không dám tin, “Ngươi, các ngươi dám g.i.ế.t người…”

“Dám.” Phùng Vận không để y nói hết, “Lưu công có một điều chưa rõ. Quân Tề vây thành ở ngoài, người quyết định tính mạng của Lưu công, xét cho cùng vẫn là quân Bắc Ung.”

“Ngươi… ngươi… ngươi…”

“Lưu công thật đại nghĩa.” Phùng Vận hành lễ với hắn, “Chết một mình ngươi, đổi lấy vô số mạng sống của dân chúng Tịnh Châu, đây là đại công đức, kiếp sau Lưu công nhất định có thể đầu thai vào nhà giàu sang.”

Trước khi c.h.ế.t còn vẽ bánh, kiếp sau cũng vẽ luôn.

Sắc mặt Lưu Nghiễn trắng bệch, tro tàn một mảnh.

Sau đó bị hai thị vệ kìm kẹp, sợ đến mức ngất đi.

Bộ khúc của Lưu phủ rất nhiều, nhưng hôm nay Ôn Hành Tố đích thân dẫn người tịch thu tài sản, những người này rơi vào tay quân chính quy liền trở nên nhỏ bé, chưa qua mấy hiệp đã bị áp giải đến sân trước, quỳ thành một mảng đen kịt.

Ôn Hành Tố cầm đao đi tới, có phần không dám tin hai chữ “g.i.ế.t đi” lại từ miệng Phùng Vận, người đến g.i.ế.t gà cũng không dám thốt ra.

Hắn nín thở, chăm chú nhìn bóng lưng nàng.

Phùng Vận nhận ra gì đó, quay đầu liền đổi thành nụ cười.

Kiếm Lai
Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn
Tiên Nghịch
Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp
Vưu Vật - Nhi Hỉ
Ngôn Tình, Sủng
“Ta còn hai nhà nữa cần đi thăm, nơi này phiền đại huynh rồi.”

Lại đặc biệt dặn một câu:

“Tha cho nữ nhân, hài tử, những kẻ khác tùy ý.”

Nàng biết đại huynh nhân hậu, sẽ không g.i.ế.t người.

Lời độc ác nàng thốt ra, danh tiếng tốt đẹp thì để lại cho đại huynh.

~~~~~~~~~

Bùi Quyết: Nàng lo lắng danh tiếng của đại huynh, lại chưa từng nghĩ tới ta?

Phùng Vận: Ta với ngươi là đôi cẩu nam nữ, cần gì danh tiếng?

Ôn Hành Tố: Hay là để ta làm cẩu nam nhân?

Tiêu Trình: Đạo đức bại hoại!

Ngao Thất: …Tác giả thực sự quên Tiểu Ngao Thất bên hồ Minh Đường rồi sao?

~~~~~~~~~

152- Nữ lang thật giỏi.

Đêm ấy, thành Tịnh Châu lại lất phất mưa nhỏ.

Lúc Bùi Quyết bước vào, trong phòng chỉ có Đại Mãn đứng hầu, Tiểu Mãn ở sau rèm thấy hắn liền vội vàng rụt đầu, chạy đi báo tin cho Phùng Vận.

Trong phòng sạch sẽ ngăn nắp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Hương trầm lượn lờ, nhàn nhạt phảng phất.

Bên cạnh Bùi Quyết đều là thị vệ nam, không có nữ tử, những việc lặt vặt trong phủ đều do bọn họ đảm nhận. Gian phòng chẳng thể nói là bừa bộn, nhưng từ khi Phùng Vận dọn vào ở, bầu không khí bên trong đã hoàn toàn khác biệt...

"Đại tướng quân." Đại Mãn cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào bóng dáng thẳng tắp trước mặt, giọng nói có chút dè dặt, "Nữ lang vừa mới trở về không lâu, hôm nay ở Lưu gia bị người ta hắt một thân nước bẩn, hiện đang tắm gội trong phòng."

Thực ra nước bẩn kia không hắt trúng trực tiếp vào người Phùng Vận.

Bởi vì đã có Ôn Hành Tố che chắn, nàng chỉ bị ướt giày mà thôi.

Đại Mãn cố ý nói phóng đại một chút, Bùi Quyết chỉ ừ một tiếng, không truy hỏi, sải bước vào nội thất.

Bên trong phòng mùi hương càng nồng, là mùi trên người Phùng Vận, như có như không, ngọt ngào tựa mật hoa, khiến người ta thèm thuồng...

Thao Dang

Từ ngày hai người hoan ái bừa bãi, Bùi Quyết chưa từng quay về. Giờ phút này đứng trong phòng, trong đầu bất giác hiện lên cảnh tượng ngày đó, khó tránh khỏi tâm viên ý mã, huyết khí dâng trào.

Hắn liếc mắt nhìn chồng sách trên án thư, thuận tay cầm lên.

Không ngờ lại là một quyển thơ phú tạp luận.

Phùng Vận đọc sách rất tạp, hiểu biết rộng, trí nhớ tốt, đối với nàng sách nào cũng là bảo vật, tri thức nào cũng muốn thu nạp vào trong đầu, chưa từng biết chán...

Nhưng trong mắt Bùi Quyết thì lại là chuyện khác.

“Gấm vóc chẳng còn ấm, áo bào cũng dần rộng. Ngày dài vọng lầu cao, dây đàn vì ai gảy?”

Hắn nhớ tới bài thơ sướt mướt của Tiêu Trình.

Từ nhỏ đã vào hành doanh, những thứ này đối với Bùi Quyết mà nói vừa xa lạ vừa không đáng nhắc tới. Đối với phong lưu của danh sĩ, nhàn nhã của cao môn, hắn càng không có chút hứng thú, cũng chưa bao giờ học theo kiểu cách ngụy quân tử, giả vờ thanh nhã của đám con cháu kinh thành.

Hắn không thấy có gì sai.

Cho đến khi nhìn thấy sách của Phùng Vận.

Đế Bá
Tiên Hiệp, Huyền Huyễn
Hôn Nhân Chữa Lành Của Tổng Tài Tàn Tật
Ngôn Tình, Sủng, Đô Thị, Tổng tài
Võng Du Đại Tướng Sư
Kiếm Hiệp, Đông Phương , Võng Du, Khoa Huyễn, Đô Thị
Nữ lang xuất thân thế gia, từ nhỏ đã được Thái phó khen là thần đồng như Phùng Vận, chính là yêu thích phong nhã, tôn sùng văn vẻ...

Phong linh (chuông gió) lay động bên cửa sổ, phát ra tiếng trong trẻo...

Bùi Quyết nhíu mày, bất ngờ ném mạnh quyển sách trở lại bàn, phát ra một tiếng “bốp”.

"Đại tướng quân?"

Phùng Vận vừa bước vào cửa đã thấy cảnh Bùi đại tướng quân giận dữ ném sách, thoáng sững sờ, sau đó tùy ý bước đến bên lò than cạnh cửa sổ ngồi xuống.

"Sách tự mọc chân chạy đến trước mặt tướng quân, khiến tướng quân chán ghét ư?"

Phùng Vận để mặc nha hoàn cầm khăn vắt tóc, cổ hơi ngửa ra, để lộ một mảng da t.hịt trắng ngần tựa sứ men, giọng nói lười nhác mà tùy ý.

Nàng yêu sách, quý sách như trân bảo, không chịu nổi người khác đối xử thô bạo với chúng.

Bùi Quyết liếc nàng một cái, không nói gì.

Ngoài cửa sổ ánh trăng chiếu xuống thành bóng lờ mờ, màn trướng lay động, nữ lang ngồi cạnh cửa như được phủ lên một tầng sáng mờ ảo.

Phùng Vận khẽ “ưm” một tiếng, bỗng nhiên cau mày:

"Nhẹ chút."

Nàng ngẩng mắt, nhìn về phía Đại Mãn.

Đại Mãn có chút vô tội, nàng ta đã rất nhẹ tay rồi...

"Nữ lang thứ tội."

Đại Mãn nuốt ấm ức vào bụng, càng nhẹ tay hơn. Phùng Vận thuận tay vuốt vuốt mái tóc ướt nhẹp, phất tay:

"Thôi, để đó một lúc là khô. Lui xuống đi."

Trong phòng đang đốt lò than, phía trên có một chiếc lồng tre cao chụp lấy. Tiểu Mãn đẩy lò sưởi đến gần Phùng Vận hơn, lúc này mới cùng Đại Mãn lui ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trường Môn Hảo Tế Yêu

Số ký tự: 0